Hân Nhan lại đến tiệm bánh ngọt mà An Thành đã từng
dẫn cô đến.
Kêu một cái bánh tiramisu, cô ăn thật chậm, cảm nhận
mùi vị trong từng mẩu bánh.
Nhưng ăn gần xong, thì cô lại cảm thấy muốn nôn. Mấy
hôm nay, cô liên tục gặp phải các triệu chứng buồn nôn khi mang thai, ăn một ít
đồ ngọt là muốn nôn ngay. Cô cố kiềm chế cảm giác nôn mửa, cố gắng nuốt hết
miếng bánh.
Sau khi ăn vào, sống
mũi bỗng dưng cay cay, sự chua xót dâng trào từ sâu trong lòng, và
rồi cô không nhịn nổi bật tiếng khóc.
Tiếng khóc to dần như loa âm thanh, đến nỗi vang khắp tiệm bánh ngọt, khiến cho
mọi người xung quanh giật mình hoảng hốt.
Anh
hãy dẫn em đi.
Cô phải dũng cảm biết bao mới thốt ra được mấy chữ
này, thế mà anh không những mặc kệ, còn ném xuống đất, giẫm lên, nghiền nát đến
thảm thương, dơ bẩn đến không tài nào nhận ra bộ dạng đẹp đẽ vốn có.
Hân Nhan nghĩ, có lẽ là cô tự chuốc lấy mà thôi.
Cô đã tổn thương An Thành nhiều đến vậy, sao còn mong
chờ anh đối xử với cô như ngày xưa được chứ.
Bên cạnh anh còn có Ngô Ngữ Thiên, hai người trông mới
đẹp đôi làm sao, báo chí cũng khen nức nở, còn đăng cả tấm ảnh Ngữ Thiên khoác
tay anh, cúi đầu cười hạnh phúc ngọt ngào, một cảnh tượng đẹp đẽ biết mấy.
Cô tưởng rằng An Thành chính là đôi tay kéo được cô ra
khỏi bóng tối, song lại quên mất cô hãy còn đang trong bóng tối đen kịt, sao có
thể thấy được đôi tay đó chứ?
Nhân viên cửa hàng bước đến hỏi thăm cô: “Thưa chị,
chị không sao chứ?”
Hân Nhan liên tục lắc đầu.
Múc một muỗng bánh ngọt bỏ vào miệng, cô ăn trong đau
đớn nghẹn ngào. Dáng ăn của cô hiện giờ rất khó coi. Và đây cũng là cái bánh
ngọt đắng nhất mà cô từng ăn.
Đắng thấu trong miệng, lắng đọng vào tim.
Sau khi chính thức nghỉ việc, Hân Nhan một mình sống
an nhàn qua ngày ở chung cư.
Cô trở nên thèm ngủ, sức ăn cũng mạnh hơn lúc trước
nhiều, dù sao trong bụng cũng thêm một người.
Cô tự bảo, phải chăm sóc tốt bản thân, không vì bản
thân, cũng phải vì đứa con trong bụng. Lúc trước cô không thích con nít, mà
chúng cũng chẳng ưa gì cô. Điển hình như em họ của cô, Ngô Thần, từ
nhỏ cô đã cảm thấy tiếng khóc của nó rất ồn ào, còn nó cũng luôn cho rằng cô
rất xấu tính. Thế nhưng đợi khi mang thai rồi cô mới biết, thì ra mỗi cô gái
bẩm sinh đã tràn đầy bản năng làm mẹ, nó tồn tại bấy lâu nay ở nơi dịu dàng nhất trong trái tim, đến khoảnh khắc được thức
tỉnh, có thể thay đổi cả thế giới. Bụng còn chưa thấy rõ lắm, nhưng cô thường
ngồi rất lâu trên ghế dài dưới lầu, xoa xoa bụng, nói chuyện một lúc với đứa bé
trong niềm hạnh phúc của một người mẹ.
Vài hôm trước, cô gửi cho An Thành một tin nhắn cuối
cùng: An
Thành, tôi đã phá thai rồi, từ nay đường ai nấy đi, không còn dây dưa gì nữa.
An Thành không hề trả lời gì cả. Cô nghĩ kết thúc như
vậy cũng tốt, không ai nợ gì ai nữa.
Không ngờ trong ngày mùa xuân ấm áp lại nhận được cuộc
gọi từ mẹ cô.
Cô nhìn số hiện thị nhấp nháy trên màn hình, chần chừ
không dám bắt máy.
Trong suốt một năm trời, câu nói đó của mẹ cô: “sao mày không
chết đi, chình mày hại chết Hân Duyệt, người đáng phải chết là mày”,mãi vang vọng trong đầu cô, dày vò tâm trí của cô. Hân
Nhan sợ bắt máy, lại nghe những lời như thế. Trái tim cô giờ đây đã lở loét cả
rồi, không thể chịu được thêm sự tổn thương nào.
Rốt cuộc cô cũng bấm nút nghe: “Mẹ.”
Không ngờ giọng nói đầu dây bên kia cũng rụt rè không
kém: “Hân Nhan à?”
Hân Nhan chưa trả lời đã nghe tiếng khóc thút thít:
“Hân Nhan, mẹ có lỗi với con.”
Hân Nhan ngớ người.
Trong một năm trở lại, cô luôn là người cầu xin sự tha
thứ từ mẹ, không ngờ hôm nay lại nhận được lời xin lỗi từ mẹ cô.
Cô nghẹn ngào: “Mẹ.’
Mẹ cô vừa khóc vừa nói tiếp: “Hân Nhan, mẹ đã trách
lầm con. Mẹ đã xem nhật kí của Hân Duyệt, mới biết rằng tất cả không phải là
lỗi của con. Hân Nhan, xin lỗi con, lúc trước mẹ đã đối xử tệ với con, con tha
thứ cho mẹ có được không?”
Hân Nhan cầm điện thoại bật khóc giống như đứa trẻ,
khóc vô tư, khóc nức nở trong điện thoại.
Sự chờ đợi lâu nay đã được hồi đáp, cuối cùng cũng có
người thân chịu tin cô.
Hai mẹ con cầm điện thoại khóc một lúc. Sau cùng Hân
Nhan lau nước mắt, cười nói: “Mẹ, mẹ có khỏe không?”
“Chỉ có cái cổ hay đau nhức thôi, mà cũng là bệnh kinh
niên rồi, không gì to tát đâu con.”
“Chú Lâm có khỏe không?”
“Ông ấy cũng rất khoẻ, dạo trước bên xưởng xảy ra một
số chuyện, nhưng bây giờ giải quyết ổn thỏa cả rồi.”
“Vài hôm nữa con về thành phố B thăm mẹ có được không?
Con nhớ mẹ lắm.”
Mẹ cô mừng hớn hở, khấp khởi nói: "Được được. Con về đi, để mẹ gặp con.”
Về nhà, một từ đẹp đẽ làm sao!
Cô đã từng cho rằng sẽ không còn có mái nhà nào dành
cho cô.
Cúp điện thoại, Hân Nhan xoa bụng, cười mãn nguyện,
cất nói dịu dàng với sinh linh trong bụng mình: “Con ngoan, chúng ta cùng về
nhà nào.”
Trời cao biển rộng
Biển cả có một sức hấp dẫn đặc biệt, chính là có thể
xoa dịu vết thương tâm hồn của một người. Đứng trước biển rộng mênh mông, nhìn
thấy điểm tiếp nối giữa bầu trời và biển, tầm nhìn mở rộng hơn bao giờ hết, so
với nó, nỗi buồn phiền chẳng là gì.
Sau khi đến Hải Nam, chiều nào An Thành cũng dành một
ít thời gian đứng bên bờ biển.
Tiếng sóng vỗ bờ tựa như những lời chúc phúc từ phương xa.
Bước từng bước trên cát, dấu chân in sau lưng như đọng
lại bao kỷ niệm xa xưa.
“An
Thành, tôi phá thai rồi, từ nay chúng ta đường ai nấy đi.”
Anh tưởng rằng anh sẽ đau lòng khi thấy đọc tin nhắn
đó, thế mà khi đứng trước biển cả bao la, nghe tiếng sóng biển cuồn cuộn dưới chân,
tiếng sóng gột sạch bờ biển cũng lấn át cả tiếng khóc trong lòng anh.
Cõi lòng anh anh giờ đã nguội lạnh rồi.
“An Thành, quay đầu lại đi.” Tiếng Ngữ Thiên cất lên
từ sau lưng.
Thấy anh quay lưng, cô ta liền cầm máy ảnh lên, chụp
lại hình anh vào trong máy.
An Thành cau mày: “Sao cô chụp hình tôi?”
Cô ta nắm gáu váy màu xanh da trời chân trần chạy đến
bên anh, cười tươi: “Tại vì anh trông như một bức tranh nghệ thuật vậy, em
không chụp lại thì uổng quá.”
Anh im lặng lắc đầu, lại chuyển ánh nhìn lên mặt biển
nhấp nhô sóng trào.
Ngữ Thiên và anh đứng kề vai, cô ta nói, “À, anh biết
không, màn hình điện thoại của cô Lục là hình của anh đấy.”
An Thành ngẩn người.
Ngữ Thiên lại giơ máy chụp cảnh biển, nói vu vơ:
“Nhưng mà bộ dạng đó của anh trông thật xấu, mặc bộ đồ thể thao kỳ quái. Thật
ra lúc đó em cảm thấy cô ấy thật lòng yêu anh, bởi vì một người lấy hình một
người khác làm hình nền, thì chắc trong lòng phải có người đó rồi. Tiếc là sau
cùng hai người vẫn không ở bên nhau.”
Sóng biển lại từng đợt từng đợt xô bờ, chạm vào chân,
cảm giác thật mát lạnh.
Cõi lòng nguội lạnh của An Thành lại bỗng dưng dậy sóng, anh bắt đầu nhớ đến người đó.
Buổi tối, bãi biển bên ngoài cửa sổ bao trùm trong
bóng đêm, chỉ loáng thoáng nghe được tiếng sóng vỗ từng cơn.
An Thành nhận được điện thoại từ Thiếu Phi.
Giọng Thiếu Phi hơi sốt ruột: “Anh, em đã điều tra ra
ai là người hại ba em rồi”
“Là ai?”
Thiếu Phi ngưng một chút rồi mới tiếp lời: “Kha Cẩn
Niên”
An Thành rùng người.
Thiếu Phi ngại ngần nói lên suy nghĩ của mình: “Anh,
có khi nào Hân Nhan rời khỏi anh là vì Kha Cẩn Niên lấy chuyện này ra uy hiếp
cô ấy không? Em trước sau cũng không tin Hân Nhan là người lăng nhăng, cô ấy
vốn rất chung thủy trong chuyện tình cảm.”
Trong khoảnh khắc đó, không biết cảm giác gì xâm chiếm
lấy An Thành, như nước biển thấm vào tim, vừa mặn vừa đắng.
Anh chợt nhớ đến từng vẻ mặt của cô xuất hiện trước
mặt anh gần đây, vẻ mặt ngại ngần muốn nói lại không dám, muốn bước đến lại rụt
rè, bước chân chần chừ mỗi khi trông thấy anh, nỗi buồn ẩn giấu sâu trong mắt.
Lúc nói cô nói “hãy dẫn em đi” với anh, cô
vừa hồi hộp, vừa mong chờ, vừa thom thóp lo sợ.
Lúc anh bảo cô phá thai, ánh mắt cô vừa đau buồn vừa
bất lực, như một đứa bé lạc đường, không biết nên làm thế nào.
Cô trông như giỏi che giấu cảm xúc, thực ra lại thường
bị bán đứng bởi biểu cảm trên gương mặt mình.
Và điều tệ hại chính là đến tận bây giờ anh mới hiểu
ra.