Nồng Nàn Vị Yêu

Chương 28: Em đã kết hôn rồi



Ba năm sau

Hân Nhan:

Đã lâu không có tin tức của cô, dạo này cô có khỏe không? Tôi đã dùng rất nhiều cách để liên lạc với cô nhưng không được, đành phải viết thư cho cô, cũng không biết cô có thể tham dự hay không, hy vọng sẽ không quá muộn, vì tôi và Tiểu Nhã chuẩn bị kết hôn, bọn tôi đều mong cô có thể đến tham dự hôn lễ. Cô ấy cứ luôn nhắc đến cô, tôi cũng rất nhớ cô, tôi hy vọng cô có thể đến để chúc phúc cho chúng tôi. Nếu cô nhận được lá thư này, cô có thể hồi âm cho tôi được không.

Thân mến.

Thiếu Phi.

An Thành gặp Kha Cẩn Niên ở quán bar.

Cẩn Niên ngồi bên cạnh anh, uống một ngụm rượu: “Dự án ở Côn Sơn của anh làm tốt lắm. Chúc mừng anh lại thành công trong việc giành được mối làm ăn từ tay tôi.”

An Thành hừ lạnh một tiếng: “Bớt phóng đại bản thân đi. Dự án kia là do tự tay tôi giành được, không liên quan gì đến anh hết.”

Cẩn Niên cười cười: “Đã như vậy, An tổng sao cứ bám lấy tôi không tha, chuyện làm ăn mấy năm nay của tôi đều bị anh cướp sạch. Hôm nào chúng ta bàn bạc việc hợp tác với Kha thị được không?”

An Thành nhìn anh ta, híp mắt nói: “Có thể hợp tác, nhưng tôi lại không tin tưởng anh.”

Cẩn Niên đáp: “Không cần tin tôi, cái cần phải tin chính là tiền. Tôi cũng không ngốc đến nỗi tự tay phá hỏng việc làm ăn của mình.”

“Chuyện này bàn sau đi.” An Thành giơ ly rượu lên, chợt nhíu mày, “Không bằng định ngày đánh tennis đi. Tôi vẫn cảm thấy lần trước khiến anh thua chưa đủ thảm.”

Cẩn Niên cũng nâng ly rượu lên, khẽ cười: “Chỉ sợ anh không có cơ hội đó thôi.”

Hai người lại kẻ nói người đùa, phút chốc ly rượu đã thấy đáy.

An Thành xoay ly rượu, im lặng một lúc, bỗng nhiên mở miệng hỏi: “Gần đây...Có tin tức của cô ấy không?”

Cẩn Niên ngơ ngác, rồi lắc đầu: “Không có.”

An Thành gượng cười: “Cô ấy trốn kỹ thật.”

Cẩn Niên nhìn anh sâu xa, cuối cùng vỗ vai của anh, lặng im không nói gì.

Hôn lễ của Thiếu Phi vì Tiểu Nhã như gà bay chó chạy.

Thiếu Phi đau đầu không thôi: “Lê Tiểu Nhã, em sao mà làm dơ cảáo cưới thế hả? Anh thật khâm phục em.”

Tiểu Nhã như sắp khóc đến nơi: "Ơ, anh đừng ở đó mà khâm phục em, mau nghĩ cách giải quyết cái áo cưới đi, vết bẩn lớn thế này, em sao ra ngoài đón khách được.”

Thiếu Phi bó tay, bèn lấy điện thoại ra gọi: “Phải để cho khách khứa chờ một lúc, anh kêu người mang áo cưới lúc trước đã đặt mang đến đây.”

Tiểu Nhã thấy không ổn: “Từ cửa hàng đem đến đây cũng mất ít nhất một tiếng, để cho khách mời đợi lâu như vậy, không được đâu.”

“Vậy em nói phải làm sao…”

“Hay là để cho tôi thử xem.”

Bỗng nhiên có tiếng nói quen thuộc vang lên từ đằng sau.

Thiếu Phi cùng Tiểu Nhã kinh ngạc xoay người lại, vô cùng mừng rỡ: “Hân Nhan!”

Hân Nhan đang đứng ở cửa ra vào, mỉm cười nhìn hai người họ.

Tiểu Nhã vội vàng chạy tới, nhào vào lòng của Hân Nhan: “Chị Hân Nhan, chị đã đến thật rồi! Thật tốt quá!”

Hân Nhan để Tiểu Nhã ngọ nguậy trong lòng mình, sau đó nhẹ nhàng kéo cô ấy ra, tươi cười nói: “Tiểu Nhã, không còn thời gian nữa, đưa áo cưới cho chị xem, chị giúp em sửa lại.”

“Dạ được.”

Tiểu Nhã vội cầm áo cưới đến, chỉ vào vết rượu ở phía trên, mặt mày ủ rũ: “Em cũng không biết bị dơ từ hồi nào nữa.”

Thiếu Phi vẫn khoanh tay trước ngực, bực tức nói: “Đầu óc em thì biết được gì chứ.”

Tiểu Nhã liền dỗ ngọt cậu ta: “Dư Thiếu Phi, em biết mình sai rồi mà, hôm nay là ngày cưới của chúng ta, anh đừng giận nữa.”

Thiếu Phi vẻ mặt đành chịu.

Hân Nhan cười nói: “Chẳng qua lớp váy ngoài bị bẩn một chút thôi, tôi may một đường may nhỏ ở chỗ này, sẽ che được vết bẩn, nói không chừng lại trông đẹp hơn nữa.”

“Thật vậy sao…” Tiểu Nhã vui ra mặt, mừng rỡ ôm lấy Hân Nhan: “Chị Hân Nhan, chị thật là lợi hại.”

Hân Nhan đem áo cưới đưa cho cô ấy: “Em nên tranh thủ thời gian thay áo cưới đi. Cẩn thận đừng gây rắc rối nữa.”

“Em biết rồi.” Tiểu Nhã vừa đi vừa cười, ai ngờ lại vấp phải ghế sô pha. Hân Nhan và Thiếu Phi cùng nhìn Tiểu Nhã, vẻ mặt hai người sầu não không thôi.

Tiểu Nhã đi rồi, Thiếu Phi bước tới trước mặt Hân Nhan, nở nụ cười ấm áp như thuở nào: “Hân Nhan, đã lâu không gặp.”

Hân Nhan mỉm cười: “Tôi trở về chúc mừng cậu đây. Thiếu Phi, chúc hai người hạnh phúc.”

“Cảm ơn.” Thiếu Phi tiến tới ôm lấy cô, sau đó hỏi: “Mấy năm nay cậu đã đi đâu?”

Hân Nhan nghĩ nghĩ trong đầu: “Tây Tạng nè, Tân Cương nè, rồi Vân Nam, Quảng Tây...”

Thiếu Phi cười rộ lên: “Cô như sống rất vui vẻ, vào Nam ra Bắc, phân nửa Trung Quốc cô đã đi hết rồi.”

Hân Nhan cũng cười: “Bác sĩ nói chân của tôi vừa mới khỏi, nên đi lại nhiều một chút, cũng không nghĩ đến càng đi lại càng xa.”

Hai người đứng đấy tán gẫu vài câu. Sau đó, Hân Nhan quay người bước đi, Thiếu Phi chợt cất tiếng nói sau lưng cô: “Hân Nhan, anh họ thật sự không quên được cô.”

Bước chân cô khựng lại, cuối cùng cũng không nói câu nào, cứ như vậy đi khỏi.

Hân Nhan không xuất hiện trong lễ cưới của Thiếu Phi, sau khi nói câu chúc mừng, cô liền trở về khách sạn.

Vẫy taxi, cô đang định ngồi vào trong xe, đột nhiên bị một cánh tay mạnh mẽ kéo lại. Cô lùi về phía sau một bước, ngã vào trong lồng ngực âm ấm.

Quay đầu nhìn lại, là An Thành. Anh đang thở hổn hển, một đường chạy đến nên tóc hơi rối.

Anh vẫn rắn rỏi mạnh mẽ như ngày nào, khuôn mặt điềm đạm nhưng cương nghị. Ba năm không gặp, anh đã trưởng thành hơn so với suy nghĩ của cô đôi chút, có điều vẫn ấu trĩ như trước đây.

Nắm lấy cổ tay của cô, không nói tiếng nào liền kéo cô đi.

Vừa rồi Thiếu Phi gọi điện cho An Thành, nói anh biết Hân Nhan đã xuất hiện, An Thành từ trong khách sạn chạy vội ra, bất chấp tất cả. Trong lòng của anh chỉ có một suy nghĩ duy nhất, đó là anh muốn gặp cô, không để cho cô rời khỏi mình nữa.

Vừa kịp lúc không quá trễ, anh vừa chạy tới đã kịp nắm được tay của cô.

Hân Nhan bị anh kéo đi, nhìn nửa bên mặt điển trai của anh, khẽ gọi một tiếng: “An Thành.”

Cả người anh cứng đờ. Đó là giọng nói anh ngày đêm mong nhớ, vẫn như trong tưởng tượng của anh, như sương như khói.

Chân không dừng vó, vẻ mặt anh lạnh tanh: “Em cứ vậy bỏ đi mà không nói tiếng nào sao?”

Cô nói: “Em đã chào hỏi Thiếu Phi rồi.”

Anh tức đến nghiến răng nghiến lợi, giọng nói lạnh thêm vài phần: “Anh nói đúng mà! Em vừa đi là đi biền biệt 3 năm, đến một chút tin tức cũng không có, vừa mới xuất hiện, đã muốn đi nữa? Anh cho em biết, Lục Hân Nhan, em đừng có mơ.”

Hân Nhan khẽ giật mình, sau đó cười thầm: “An Thành, sao anh vẫn ấu trĩ thế.”

An Thành làm mặt lạnh, kéo cô ngồi vào trong xe của mình, hung hăng đóng cửa xe lại.

Xe lăn bánh phóng đi như vũ bão.

Hân Nhan nghiêng đầu hỏi An Thành: “Anh muốn đưa em đi đâu?”

Anh trả lời gỏn lọn: “Về nhà.”

Cảnh vật ngoài cửa sổ không ngừng biến hóa, nhà cao tầng lúc cao lúc thấp, lúc gần lúc xa. Sau đó, xe đi vào một khu rừng yên tĩnh. Chung cư của An Thành nằm ở phía trước, từ đằng xa khu chung cư cao cấp này bị che khuất hoàn toàn bởi khu rừng.

Hân Nhan nhìn ra ngoài cửa sổ xe, thầm nghĩ, nơi này không có thay đổi gì. Bảo vệ khu chung cư vẫn mặc bộ đồng phục màu xanh đậm, nhìn thấy xe của An Thành chỉ cúi chào mà không nói tiếng nào. Cửa tiệm xung quanh chung cư đều ghi bằng tiếng Anh, bởi vì có rất nhiều người nước ngoài cư trú ở đây. Xa xa ở hướng Tây, có một sân bóng mini, nhiều đứa trẻ ngoại quốc đang nô đùa cùng cha của chúng. Gần đó còn có một nhà thờ Thiên Chúa Giáo, đỉnh nhọn màu đỏ, nhìn đẹp vô cùng.

Vừa đi vào cửa chính, một chú chó lông vàng chạy nhào về phía An Thành, đứng cao đến nửa người.

An Thành vỗ vỗ đầu của nó, để cho nó liếm tay của anh.

Tiếp đó, chú chó nhìn chằm chằm Hân Nhan, tò mò đi đến ngửi người cô, ngoe nguẩy cái đuôi, tỏ vẻ thân thiết.

Hân Nhan hơi ngạc nhiên: “Sao anh lại nuôi chó?”

An Thành vuốt bộ lông vàng của nó, cười nói: “Sống một mình nhàm chán, có thêm bạn cũng tốt.”

“Một mình?” Hân Nhan ngồi xổm xuống, vuốt đầu của chú chó, cười như không cười: “An đại thiếu gia đâu thiếu người đẹp, sao mà tàn tạ đến nỗi phải nuôi chó bầu bạn thế hả. Anh có muốn đùa thì cũng nên kiếm chuyện nào vui một chút đi chứ.”

An Thành thở dài ngao ngán.

Ba năm không gặp, cô vẫn là đoá hồng có gai, cứ thích nói móc anh như trước.

Anh bực bội quát lên: “Nuôi chó còn tốt hơn so với quen phụ nữ, phụ nữ nói đi là đi, chó ít nhất còn biết tình nghĩa.”

Hân Nhan hiểu ý anh nói, nhưng chỉ cười hỏi: “Nó tên là gì?”

“Tiramisu.”

Hân Nhan bỗng ngớ ra.

Tiramisu, hãy dẫn anh theo.

*** Tiramisu ngoài là tên bánh, trong tiếng Ý nó còn có nghĩa là “Pick me up”, hay “Take me with you” (hãy dẫn em / anh theo) hoặc “Make me Happy" (Làm em/ anh hạnh phúc)

Lặng người đi thật lâu, cô nựng mặt của Tiramisu, làm bộ trách móc: “Chú chó đáng thương, mày phải theo người chủ không đáng tin cậy như thế, lại còn đặt cho mày một cái tên thật khó nghe.”

“Lục Hân Nhan!” Anh tức giận đến mức giọng nói cũng thay đổi.

Hân Nhan đứng thẳng lên, cười như không cười nhìn anh: “Hả?”

An Thành nắm chặt lấy bờ vai của cô, ép mạnh cô vào cửa phòng, rồi cúi người xuống, chóp mũi cạ vào mặt cô: “Tốt xấu gì chúng ta đã 3 năm không gặp, còn chưa nói chuyện đàng hoàng, em đã muốn chọc giận anh?”

Giọng nói quyến rũ nhưng đầy rẫy nguy hiểm.

Hân Nhan nhếch môi: “Do anh nóng tính thôi.”

Anh bình tĩnh nhìn cô một lúc, đôi mắt sáng long lanh phản chiếu đôi mắt sâu đen của anh.

Thật lâu sau, anh bỗng cười bí hiểm: “Chúng ta cùng chờ xem là ai chọc giận ai trước.”

Vừa dứt lời, không chút do dự kề môi hôn đôi môi mọng đỏ của cô. Môi của anh nóng hổi, mà môi của cô lại lạnh buốt, giao hòa cùng một chỗ, như muốn cắn nuốt đối phương. Anh vốn chỉ muốn hôn phớt qua thôi, thế nhưng ôm người mình mong nhớ bấy lâu trong lòng, một khi đã chạm vào, giống như củi khô gặp được lửa, ngày càng cháy lớn hơn. Anh nhịn không được hôn cô đắm đuối. Cô không đáp lại, cũng không từ chối, mặc anh hôn cô.

Tiramisu bị người phớt lờ, bất mãn sủa lên.

An Thành bị tiếng sủa của nó quấy rầy, bực bội mắng nó một tiếng.

Lúc này anh mới buông cô ra, phát hiện cô đang nhắm mắt lại, hai tay khoác lên vai của anh, mặt ửng hồng, hổn hển thở dốc.

Nhìn cặp môi đỏ mọng mềm mại ướt át, anh rốt cuộc kìm nén không được, bế cô lên, đi vào phòng ngủ.

Tiramisu cũng chạy theo phía sau, anh vội đóng cửa phòng lại, nhốt nó ở bên ngoài.

Anh ôm cô ngã xuống giường.

Hân Nhan lẳng lặng nằm yên nhìn anh chăm chú, mắt như mang theo ý cười.

“Anh nhớ em lắm.” Anh chống tay ở trên đỉnh đầu của cô, ánh mắt tràn ngập khát vọng, hô hấp có chút gấp gáp, “Hân Nhan, có thể không?”

Cô không trả lời mà vươn tay kéo cà vạt của anh.

Đây là cà vạt mà 3 năm trước cô mua cho anh nay đã sờn rồi. Tháo cà vạt của anh, kéo anh về phía mình cho đến khi khuôn mặt anh và cô gần trong gang tấc.

Mặt của anh nhìn gần vẫn thật đẹp, một khuyết điểm nhỏ cũng không có.

Một người đàn ông sinh ra đã đẹp thế này, thật là một mối hoạ mà.

Cô cười cười, nhẹ nhàng chạm vào môi anh.

Thân thể An Thành khẽ run lên, ánh mắt mê loạn dần ngập tràn vui sướng.

Kìm nén không được, anh cúi người hôn vành tai và mái tóc mai của cô.

Cô thình lình lên tiếng: “Thật xin lỗi, An Thành, em đã kết hôn rồi.”

An Thành bỗng chững người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.