Sau ba năm, An Thành lại một lần nữa giam giữ người
phi pháp, anh nhốt Hân Nhan trong phòng ngủ rồi khóa cửa lại.
Hân Nhan tức giận hét lớn: “An Thành, anh đừng quậy
nữa, anh mà không mở cửa là em nhảy từ cửa sổ ra ngoài đó.”
An Thành giả vờ như không nghe thấy, đi thẳng đến
phòng khách, phát hiện điện thoại cô rơi trên sô pha, đây không phải điện thoại
mà ba năm trước anh đã mua cho cô. An Thành tiện tay cầm lên, mở khoá, màn hình
vừa sáng lên làm anh ngây ngẩn. Màn hình điện thoại lại là hình của anh, anh
vận một bộ đồ thể thao màu đỏ, không biết nhìn thấy gì mà gương mặt anh lúc ấy
tươi cười rạng rỡ. Anh không hề biết thì ra lúc mình cười, đôi mắt nheo sâu đến
vậy. Chợt sâu tận trong tim anh trào dâng một cảm giác xao động, mang theo chút
đau đớn, lại vương chút xót xa.
Tuy biết nhốt Hân Nhan trong phòng ngủ là điều không
nên, nhưng An Thành cũng không biết làm sao để cô không rời xa mình, vì thế
đành ra ngoài lái xe đi làm.
Lúc làm việc anh không thể nào tập trung được, cứ nhớ
đến Hân Nhan, đến nỗi thần kinh anh căng như dây đàn. An Thành bỗng nhớ trên
mạng từng đưa tin, một bà mẹ nhốt đứa con 5 tuổi trong nhà khóa cửa lại đi làm,
kết quả là đứa trẻ muốn ra ngoài chơi với bạn, nên đã leo lên bệ cửa sổ, té từ
lầu sáu xuống đất.
Trái tim An Thành thắt lại, càng thấp thỏm lo lắng cho
cô hơn. Cuối cùng anh huỷ hết toàn bộ lịch làm việc hôm nay, lái xe trở về nhà.
Vừa mở cửa vào, đã nghe mùi thơm thoang thoảng của
cháo, anh hơi hốt hoảng. An Thành bước vội vào bếp, bất ngờ thấy Hân Nhan mặc
chiếc áo sơ mi của anh đang đứng nấu cháo. Anh há hốc mồm không tin nổi cảnh
tượng ở trước mắt mình.
Anh đã khoá cửa phòng rất kỹ mà, sao cô thoát ra ngoài
được chứ? Chẳng lẽ anh bị điên rồi?
Hân Nhan nghe có tiếng bước chân sau lưng, liền quay
lại, mỉm cười nhìn anh: “Sao anh về sớm thế?”
“Em…” An Thành bước qua, xoay người cô lại, nhìn cả
người cô từ đầu đến chân: “Em ra ngoài bằng cách nào?”
Hân Nhan chớp mắt nhìn anh, dí dỏm đáp: “Em có thuật
xuyên tường, anh không biết à?”
“Em đừng vẽ rồng vẽ rắn nữa.” Anh ngược lại truy hỏi
cho ra ngọn ngành: “Rốt cuộc làm sao ra ngoài được? Em có bị thương ở đâu không
vậy?”
Cô nở nụ cười tươi như hoa: “Anh muốn biết à? Tự vào
kiểm tra phòng ngủ đi.”
Anh nhìn cô, sau đó ngờ vực đi đến phòng ngủ. Mới vừa
đi tới trước cửa phòng đã phải hít một hơi thật sâu, khá lắm, đến cửa phòng ngủ
của anh bị tháo dỡ xuống luôn rồi. Trợn mắt há hốc mồm trở lại phòng bếp, anh
hỏi: “Là em làm? Bộ em mạnh dữ vậy sao?”
Hân Nhan không nhịn được cười nắc nẻ. Cười thoả thích
xong, cô giả vờ nghiêm mặt nói: “Em làm gì mạnh vậy. Không phải ở phòng ngủ có
điện thoại sao, em gọi 110, có hai kêu cảnh sát đến cứu em ra.”
Anh vẫn còn hoài nghi: “Tại sao cảnh sát không đến bắt
anh? Anh nhốt em như vậy không phải là phạm pháp sao?”
Hân Nhan nguýt anh, bực tức nói: “An thiếu gia, anh
cũng biết là phạm pháp hả?” Hỏi rồi cô mới giải thích : “Em nói với cảnh sát,
ông xã em đãng trí, không cẩn thận khoá em trong phòng, với lại họ nhìn trên
người em không có vết thương nào hết, sắc mặt cũng tốt, nên tin thôi.”
Ông xã. Lòng anh gợn sóng vì hai chữ này.
Cô trả lời xong, cười với anh một cái, rồi quay người
tiếp tục nấu cháo. Đột nhiên, anh đưa tay tắt bếp.
Cô bực bội, mặt đanh lại: “Em còn chưa nấu xong mà,
sao anh lại tắt bếp?”
Anh không có hứng cãi nhau với cô, cầm lấy tay của cô,
xoay người cô lại, nghiêm túc nhìn cô nói: “Anh hỏi em, thoát ra được rồi tại
sao không bỏ đi?”
Cô liếc nhìn anh, hỏi ngược lại: “Anh mong em đi lắm
sao?”
Cô dễ dàng khiến anh cứng họng như trở bàn tay.
Cô giờ đây đã không còn là Hân Nhan của ba năm trước
nữa, như trong trò chơi trang bị chơi lâu sẽ thăng cấp, và ngày càng có sức
chiến đấu trước mặt anh.
An Thành vẫn nhìn cô không rời mắt: “Nghe anh hỏi
tiếp, màn hình di động của em sao lại để hình anh? Không sợ chồng em ghen sao?”
Cô hơi ngạc nhiên, tiếp đó nhoẻn miệng cười: “An
Thành, sao anh hỏi nhiều quá vậy? Để em nấu xong nồi cháo đã được không? Anh
nhốt em cả ngày trong phòng chẳng có gì bỏ bụng, em đói đến chóng mặt rồi đây
này.” Cô xoay người, bật bếp lên nấu tiếp.
An Thành thình lình bước tới trước một bước, vòng tay
ôm eo cô từ sau lưng, hơi thở phả vào mái tóc mai của Hân Nhan, mập mờ nói bên
tai cô: “Còn một vấn đề cuối cùng, tại sao em lại mặc áo của anh?”
Cô không giãy giụa, mặc anh ôm mình: “Tối qua anh say
không biết trời trăng, vì đưa anh về nhà mà mình mẩy em toàn mùi rượu, sao ra
ngoài gặp người khác được chứ. Trước khi cảnh sát đến, em đã tắm sạch sẽ, không
có quần áo để thay nên lấy đại áo của anh mặc thôi. Anh không để bụng chứ?”
“Tất nhiên là để bụng, hơn nữa vô cùng để bụng là đằng
khác…” An Thành kìm lòng không đặng cúi xuống hôn lên đôi má trơn mềm của cô,
nỉ non nói: “Em có biết, em đang dụ dỗ anh không? Hân Nhan, anh muốn hôn em lắm
rồi.”
Hân Nhan không nói gì, nghiêng mặt nhẹ nhàng hôn lên
môi anh, nụ hôn rất nhẹ nhàng, như cánh bướm phớt qua môi, thế mà lại khiến
lòng anh tan chảy. Anh không nhịn được nữa, biến khách thành chủ, ôm chặt lấy
cả người cô. Anh hôn một cách cuồng say, còn cô chỉ nhẹ nhàng đáp lại, hương
cháo quẩn quanh bên hai người, hương vị vô cùng ngọt ngào.
Sau một lúc, anh buông cô ra, hôn nhẹ lên trán cô, hơi
thở gấp hỏi: “Nụ hôn này của em là có ý gì?”
Khóe mắt cô cong lên: “Vừa nãy không phải đã hỏi vấn
đề cuối cùng rồi sao?”
Nói rồi cô lại nhón chân hôn nhẹ lên môi anh một cái.
Nhìn ánh mắt hơi bàng hoàng của anh, cô chân thành
nói: “Em đã thay đổi ý định rồi, em muốn ở lại, sống với anh.”
Một tay anh ôm cô vào lòng, cằm anh cọ lên những sợi
tóc mềm mại của cô: “Hân Nhan, anh vui lắm. Anh thật sự rất vui…” Anh cứ lặp đi
lặp lại câu này.
Hai trái tim yêu cuối cùng đã về bên nhau, cảm nhận
hơi ấm của đối phương.
Một lát sau, anh đột nhiên buông cô ra, nghi ngờ hỏi:
“Chẳng phải em đã kết hôn rồi ư?”
“Chuyện kết hôn là em gạt anh, muốn đùa anh thôi.”
Dáng vẻ điềm nhiên này của cô đúng thật đã chọc giận
anh, anh bế cô lên, xoay vòng tròn: “Em dám gạt anh, hả?”
Hân Nhan luống cuống níu chặt lấy cổ của anh, hét lên:
“Anh thả em xuống mau, em chóng mặt lắm.” Đùa với cô một lúc, cuối cùng An
thành cũng thả cô xuống.
Cô thở hổn hển, vẻ không cam lòng: “An Thành, trước
đây anh gạt em nhiều lần, em cũng chẳng trách anh, em gạt anh một lần cũng
không được sao?”
An Thành tỏ vẻ đương nhiên: “Đúng thế, Lục Hân Nhan,
em còn dám gạt anh, anh có rất nhiều thủ đoạn thủ tiêu em.”
Hân Nhan trừng mắt: “Anh tưởng anh là thuỷ thủ mặt
trăng à?”
Vừa dứt lời, cả hai bỗng ngửi được mùi khét. Hân Nhan
thình lình thét toáng lên: “Tiêu rồi! Cháo tràn ra hết rồi!”
Hai người cùng ngồi xuống ăn hết cả nồi cháo khét, do
đói bụng nên Hân Nhan rất ngon lành. An Thành dở khóc dở cười: “Em ăn từ từ
thôi, không ai giành ăn với em đâu.”
“Em thật sự rất đói.” Cô nói không rõ câu, bỗng sực
nhớ đến điều gì, cô hỏi, “Ủa, Tiramisu đâu?”
Anh trả lời bâng quơ: “Nó ồn quá, anh xích nó trên gác
lửng rồi.”
“Anh ngược đãi động vật cũng không tốt đâu.”
Anh cười đáp: “Biết sao giờ, nó bị anh bỏ lơ, lại nổi
cơn ghen cắn em bị thương thì sao?”
Cô hơi ngước mắt lên: “Ý của anh là muốn khoe sức hấp
dẫn của bản thân đến già trẻ lớn bé đều bị anh mê hoặc, giờ đến con chó anh
cũng không tha sao?”
Anh cười phá lên: “Ơ, xem ra em đang ghen với nó đúng
hơn.”
Ăn cháo xong, Hân Nhan vốn muốn ngủ một giấc, nào ngờ
An Thành không chịu, nằng nặc kéo cô đi tản bộ.
Cô khổ sở van nài: “An thiếu gia, anh có biết hôm qua em
phải tốn bao nhiêu sức lực mới kéo anh về nhà được không hả? Em mệt muốn chết,
anh có thể đổi lúc khác tra tấn em được không.”
An Thành cười: “Vậy đổi buổi tối được không?”
Nói xong cả hai đều sững người.
Cô nói: “Đoạn đối thoại này sao nghe quen tai quá
vậy?”
An Thành gật đầu: “Là rất quen tai.”
Cuối cùng cô vẫn theo anh ra ngoài bờ sông tản bộ,
mười ngón tay của hai người đan chặt vào nhau.
Hai người tìm vị trí tương đối vắng người ở bờ sông,
anh dựa vào lan can, vẫn nắm chặt tay cô, cười sảng khoái: “Nắm tay em như thế
này, thật giống mấy đứa con nít mới vừa tập tành yêu đương.”
Gió bên sông thổi rất mạnh, làm tóc cô tung bay tán
loạn.
Hân Nhan lấy tay vén tóc ra sau mang tai, cười đáp:
“Anh đó giờ đều y như con nít mà, không có được thứ mình muốn thì cứ làm ầm lên
cho đến khi lấy được mới thôi, không khác gì đứa trẻ đòi ăn kẹo.”
Anh nghe xong cũng không giận, nhớ đến trước kia cứ
bám lấy cô không tha, ngược lại còn nở nụ cười: “Lúc trước chẳng phải em cũng
bó tay với anh sao.”
Cô quay sang nhìn anh: “Đến giờ vẫn bó tay đó thôi.”
Anh nghe xong bỗng ngơ ngác, vươn tay ôm lấy eo cô,
kéo cô lại gần hơn, từ tốn thốt lên: “Em biết không, hôm nay lúc em nói em muốn
bỏ đi, anh thật sự rất sợ. Sợ anh lại mất em lần nữa, giờ thì tốt rồi, rốt cuộc
em đã ở lại.”
Cô tựa đầu lên vai anh, nhẹ thở dài: “Thật ra em trở
về không chỉ vì hôn lễ của Thiếu Phi, mà là vì em rất nhớ anh. Mấy năm nay em
đi rất nhiều nơi, đi càng xa em lại càng nhớ anh nhiều hơn, buộc lòng nghe theo
trái tim mình trở về đây. Cho nên thật sự em cũng hết cách rồi.”
Đây là lần đầu tiên cô bày tỏ lòng mình với anh.
An Thành biết rõ bản thân nên đáp lại gì, nhưng anh
phát hiện từng lời anh nói quá yếu ớt, không thể biểu đạt hết cảm xúc và nghĩ
suy trong lòng, đành im lặng để thay cho tất cả.
Cô vừa cười vừa nói tiếp: “Mấy ngày nay đối xử lạnh
nhạt với anh chỉ là muốn anh cho em một lý do để ở lại, dù anh dùng mấy cách bà
môn tả đạo bắt em ở lại, không để em rời xa anh cũng được. Như thế em mới cảm
thấy quyết định trở về là đúng đắn. Tốt rồi, anh đã thông qua thử thách rồi, em
cuối cùng cũng không nỡ đi, không đành lòng rời xa anh.”
An Thành lặng người một lúc, sau đó cười hỏi: “Anh
muốn biết, sao anh thông qua được thử thách của em? Chẳng lẽ là nhốt em trong
phòng?”