Sức hấp dẫn của thành phố S biểu thị rõ nhất về đêm,
bầu trời đêm lập loè sức hấp dẫn với đủ loại ánh sáng đẹp đến kỳ ảo. Một thành
phố phồn hoa nhưng cũng rất khắc nghiệt.
Lần đầu tiên Hân Nhan đến thành phố S, chính là do Cẩn
Niên dẫn cô đến đây, và cơn ác mộng của cô cũng bắt đầu từ đó. Cẩn Niên dẫn cô
đến gặp gia đình của anh ta, thay cho em gái cô là Hân Duyệt. Cô và Hân Duyệt
là chị em song sinh, hai người giống nhau như đúc, vả lại lần đầu đến gặp gia
đình Cẩn Niên, Cẩn Niên lúc ấy cười rất hiền hoà và trấn an, "Em yên tâm
đi, em và Hân Duyệt giống nhau như thế, sẽ không ai nghi ngờ đâu."
Thế là Cẩn Niên đã dẫn cô đến gặp mẹ anh ta. Một người
phụ nữ quý phái sang trọng, nụ cười đẹp đẽ, nhìn chói loá cả mắt. Hân Nhan đã
từng coi qua rất nhiều phim thần tượng, cứ ngỡ những người có tiền đều rất hùng
hổ doạ người, trong lòng cô cũng chuẩn bị kỹ càng. Tuy nhiên, bất cứ động tác
nhỏ nào của Kha phu nhân đều biểu hiện rõ bà là người có văn hoá, được giáo dục
rất tốt, đối đãi cô như thượng khách, nụ cười của bà tươi tắn và ngọt ngào, như
hoa như mật.
Nhưng rất nhanh, Hân Nhan đã hiểu, trên đời này có
loại dao trí mạng, nhìn mềm mại như nước, nhưng khi đâm vào tim thì lại cứng
như băng.
Đến giờ cô vẫn còn nhớ rõ, Kha phu nhân pha một tách
trà cho cô, nhẹ nhàng đưa đến trước mặt cô, rồi sau đó dùng giọng điệu rất nhỏ
nhẹ, chậm rãi nói, "Cô Lục, không phải cô không tốt, mà gia đình chúng tôi
không thể chấp nhận cô, thật xin lỗi. Tôi hi vọng cô có thể nhượng bộ trước,
như thế cũng sẽ không làm khó Cẩn Niên. Đương nhiên, nếu như cô chấp nhận theo
Cẩn Niên không danh không phận, thì tôi cũng sẽ không phản đối."
Hân Nhan khi đó mới hiểu được, vì sao năm đó Trương
Tam Phong lại có thể dùng Thái Cực Quyền xưng bá thiên hạ. Lấy nhu khắc cương,
nếu như sử dụng tốt, sẽ khiến người ta không cảnh giác, lại có sức công phá
hoàn hảo.
Cô ra khỏi nhà học Kha, lòng nghĩ rằng, may mắn lần
này cô thay Hân Duyệt đến đây, một người đơn thuần như Hân Duyệt, nhất định sẽ
bị những thủ đoạn mềm mỏng ấy tổn thương. Mãi cho đến khi chuyện kia xảy ra, cô
mới nhận ra, bản thân đã sai từ đầu đến cuối, Hân Duyệt cũng là một người lấy
nhu thắng cương nhuần nhuyễn.
Xe taxi đi vào đường hầm sông, vốn ánh mặt trời chan
hoà chiếu rọi ngoài cửa sổ thoáng chốc trở nên đen kịt.
Hân Nhan thoát khỏi hồi ức xa xưa, gọi điện cho An
Thành, muốn nói anh biết cô hơi mệt, muốn về nhà trước.
Tuy nhiên, điện thoại reng thật lâu cũng không ai
nghe. Gọi lại lần nữa, vẫn không ai bắt máy, cô cũng thôi không gọi tiếp.
Nửa đêm thức giấc, Hân Nhan nghe có người gõ cửa rầm
rầm, phải nói là phá cửa mới đúng.
Hân Nhan còn tưởng xảy ra chuyện gì, cầm khư khư điện
thoại trong tay, định lúc mở cửa sẽ gọi ngay cho 110. Ai ngờ mở cửa ra xem, lại
là An Thành.
Cô tức giận la một tràng, "Cho tôi xin đi, An đại
thiếu gia, anh lên cơn cũng chọn giờ một chút chứ, có biết mấy giờ rồi
không."
An Thành một mực không lên tiếng, đi thẳng vào nhà,
người bước đi loạng choạng, đụng vào người cô, cô không có kịp đỡ, kết quả bị
anh đụng vào cùng nhau té ngã trên đất.
Mùi rượu nồng nặc từ người anh xộc vào mũi.
Đầu cô đập xuống đất, chẳng quan tâm bản thân bị đau,
cau mày nói, "Anh uống bao nhiêu rượu thế? Đừng nói với tôi là anh lái xe
đến đó, anh điên rồi..."
Còn chưa nói xong, đã bị anh hôn tới tấp. Anh quả thật
bị điên rồi, hôn cô một cách táo bạo, gần như cắn xé, Hân Nhan muốn tránh cũng
không kịp, chỉ có thể mặc cho anh hôn mình, hoặc phải nói là, để anh hôn mình
một cách cuồng nhiệt. Trước khi bị anh hôn đến ngây ngất, cô dùng lý trí còn
sót lại muốn đẩy anh ra, lại bị anh nắm chặt tay, đặt lên đỉnh đầu.
Không biết qua bao lâu, hành vi xằng bậy trên môi rốt
cục dừng lại.
An Thành chống nửa người, cúi đầu nhìn cô, giọng điệu
lạnh lùng nói, "Anh luôn ở nhà chờ em, tại sao em không đến?" Giọng
nói lạnh như băng xen lẫn buồn bã, đôi mắt đen bóng hằn lên những tia máu đỏ,
dáng vẻ chán nản mà cô chưa từng thấy qua.
Tuy nhiên, cô thật sự không muốn nói chuyện với anh
trong tư thế mập mờ này, vùng vẫy nói, "Anh buông tôi ra trước đi."
Anh hừ lạnh một tiếng, buông tay đang kiềm chặt cô ra,
đứng dậy đi đến ghế sô pha, nằm xuống ngay.
Cô đi đến cạnh anh, thấy khó hiểu, lừng khừng hỏi,
"Anh làm gì vậy?"
Anh nhắm mắt lại, "Anh mệt, muốn ngủ."
"Muốn ngủ thì về nhà anh mà ngủ đi."
Anh trở mình, đưa lưng về phía cô, "Say rượu lái
xe là phạm pháp."
Anh còn dám nói hùng hồn như thế, Hân Nhan ảm đảm nói,
"Hiếm thấy An đại thiếu gia cũng biết say rượu lái xe là phạm pháp, tôi
phải thay mặt toàn bộ trăm họ trong thành phố cảm ơn anh rồi. Đứng lên đi, tôi
gọi xe đưa anh về."
Anh dứt quyết nhắm mắt lại, "Đừng ồn ào nữa, anh
thật sự rất mệt, rất muốn ngủ."
Nhìn dáng vẻ đúng thật rất mệt mỏi. Hân Nhan không
biết tại sao anh lại buồn hiu như thế, nhưng cô biết chắc không phải chuyện cô
nuốt lời không tới nhà anh. Trước kia cô cũng hay nuốt lời, anh không hề để tâm
chuyện này.
Đành im lặng, quay vào phòng lấy mền, đắp lên người
cho anh.
Cô đứng dậy, sau đó giải thích, "Hôm nay tôi thật
sự quá mệt, nên không đến chỗ anh. Tôi đã gọi điện thoại cho anh, nhưng lại
không ai nghe máy." Anh vẫn không có phản ứng, chỉ có tiếng hít thở đều
đều vang lên, không biết có phải ngủ rồi hay không.
Cô lại nói tiếp, "Xin lỗi."
Hân Nhan cũng không ngủ ngon. Cả đêm liên tục thấy ác
mộng, lúc tỉnh lại thì chỉ nhớ được mơ hồ.
Kết quả nhìn thấy tình huống của mình lúc này, không
khỏi giận đến bốc hoả. An Thành không biết đã vào phòng cô từ lúc nào, ngủ bên
cạnh cô, còn ôm cô vào lòng, hèn chi trong giấc mơ cô cảm thấy khó thở.
Hân Nhan ảo não không thôi, là cô sơ suất, có một con
sói bên ngoài phòng mà không thèm khoá cửa, tạo cơ hội cho anh lợi dụng.
Người hết lần này đến lần khác gây ra hoạ còn có thể
ngủ say sưa, cho dù đầu tóc bù xù cũng không ảnh hưởng dáng vẻ tuấn tú khi ngủ,
giống như một đứa bé say giấc nồng.
Cô đẩy anh ra, anh lẩm bẩm một câu, không rõ là gì,
mặt khác lại càng ôm cô chặt hơn.
Cô đành phải gắt gỏng quát lên, "An Thành!"
Anh lúc mới chịu mở đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ, nhìn
chằm chằm vào cô một lúc, thình lình híp mắt mở nụ cười, "Chào buổi sáng
em yêu, sáng sớm mà đã dụ dỗ anh, em hư quá!"
Đẩy mạnh anh ra, "Có anh đầu óc đen tối thì có. Anh
không phải ngủ ở ghế sô pha sao, tự dưng lại mò tới giường tôi?"
Anh nháy mắt mấy cái, giả bộ vô tội, "Ôi, không
biết nữa, đúng ha, sao tự dưng anh lại nằm ở đây vậy ta?"
Hân Nhan chẳng muốn tranh cãi với anh. Vén mền chuẩn
bị xuống giường, lại bị anh ôm từ phía sau.
Cô thở dài, "An Thành, anh chừng nào mới chịu
dừng lại?"
Nhưng anh không lên tiếng.
Bầu không khí nhất thời yên ắng, chung quanh chỉ còn
nghe tiếng tích tắc của đồng hồ, hoà trong tiếng hít thở của cả hai.
Cô đưa tay muốn gỡ bàn tay anh đang nắm eo cô, đột
nhiên nghe tiếng anh cất lên bên tai, "Hân Nhan, anh phải làm gì để có thể
có được em?" Có chút gì đó rầu rĩ, lại như than vãn, giọng nói nhẹ tênh
như quyện vào trong gió, làm cô bất động tại chỗ, không biết làm sao.
Trên người cô có mùi hương thoang thoảng, không biết
là dùng sữa tắm hãng nào, ngửi một lần thôi mà đã nghiện. Anh kềm lòng không
đặng khẽ hôn lên cái cổ trắng ngần của cô, vừa tỉ tê, "Trong lòng em đã có
hình bóng một người khác phải không?"
Cô hoảng hốt, kịch liệt thoát khỏi sự ràng buộc của
anh, nhìn thẳng vào anh, mặt mày tái mét, "Anh có phải nghe được chuyện gì
không?" Xem tình hình này, An Thành nhất định đã biết chuyện của cô và Cẩn
Niên.
Anh muốn cười, nhưng nụ cười vô cùng thê lương,
"Anh tình cờ hỏi được, kết quả nghe xong lại thấy hối hận vô cùng. Người
chị yêu bạn trai của em mình, bị em gái phát hiện, hai người tranh chấp nhau
trên đường cao tốc, kết quả xảy ra tai nạn xe, một chết một tổn thương, người
chị thì bị bạn bè gia đình khinh bỉ, xa lánh, bất đắc dĩ bỏ xứ mà đi. Nếu không
phải em là nhân vật chính, anh thật sự sẽ cho rằng câu chuyện này phóng đại quá
rồi. Nói thật, anh không hề nhìn ra em là người yêu mãnh liệt đến điên đảo như
vậy."
Lời nói của anh nghe như mỉa mai, lại như cây kim bén nhọn,
ghim sâu vào lòng cô. Hân Nhan vốn tưởng rằng bản thân đã quá quen với những
lời châm chọc như thế, dù sao lúc còn ở thành phố B cũng bị mọi người chỉ trỏ,
phỉ báng, lại không ngờ rằng, đáy lòng cô giờ đây quặn thắt nỗi đau.
Chẳng hiểu sao cô vẫn có thể tự giễu cười đáp,
"Thì sao? Anh đã biết tôi là loại người gì rồi, còn tiếp tục níu kéo làm
chi? Anh nhìn đi, tôi quyến rũ bạn trai của em mình, gián tiếp hại chết em
gái..." Nói xong, nước mắt lã chã lăn dài trên má. Cô xoay người đi, không
muốn anh trông thấy.
Anh dang tay ôm cô vào lòng, lặng lẽ gạt đi nước mắt
của cô, "Đừng tự dằn vặt bản thân mình, anh không phải có ý đó. Anh chỉ
giận bản thân tại sao mình không gặp em sớm hơn, để em yêu người khác trước
anh."
Cô nghe xong, nhất thời ngây ngẩn cả người.
Anh nồng nàn nhìn cô rúc trong ngực mình, giọt nước
mắt còn vương nơi khoé mi, đôi môi đỏ mọng như son, thật khiến người ta thương
xót. Nhớ tới thật lâu trước đây, lần đầu tiên khi anh thấy cô khóc, khi đó cũng
muốn ôm cô vào lòng như thế này, còn cảm giác như mình bị quỷ ám, chẳng biết lý
do vì sao. Bây giờ, anh vẫn không biết lý do, nhưng vẫn muốn sa vào trong cõi
ma quỷ này.
Than nhỏ một tiếng, anh dùng giọng điệu nghiêm túc
chưa từng có trong đời này nói với cô, "Hân Nhan, có những lời, anh chỉ có
thể nói một lần này đây. Anh rất nghiêm túc với em, cho nên em có thể nghiêm
túc cân nhắc chuyện chúng mình, đến sống cùng anh được không."