Kỳ nghỉ đông cuối cùng cũng đến, Hân Nhan vì quá mệt
mỏi định đánh một giấc ngon lành cho đã. không ngờ mới 7:30 sáng, cô đã bị An
Thành đánh thức.
Cô tức giận cầm lấy điện thoại và trách móc, “Anh
không thể chọn khi khác đày đoạ em được hả?”
Anh cười ha hả, mập mờ nói, “Thế đổi lại tối nay được
không?”
Cô bực tức cúp máy.
Sau một lúc, anh lại gọi đến giảng hoà, “Thôi, đừng
giận nữa, ai bảo em không chịu dọn đến ở cùng anh, hại anh mắc bệnh tương tư
rồi đây này, anh cũng bị đày đoạ không ít.”
Anh vẫn cố thuyết phục cô dọn đến ở cùng, nhưng cô
kiên quyết từ chối. Điển hình mỗi lần ngủ, anh lại ôm chặt cô như sợ chỉ một
phút lơ là cô lại bị người khác cướp đi mất, cô chỉ sợ có ngày mình bị anh ôm
đến nghẹt thở mà chết.
Cô lại nổi giận nói, “Cho dù anh có nói bóng nói gió
gì thì cũng vô dụng, em sẽ không dâng mình vào hang cọp đâu. Nếu không có
chuyện gì nữa thì em cúp máy đi ngủ tiếp đây.”
Nghe vậy anh liền ngăn cô lại, “Khoan đã, đừng vội ngủ
mà. Em mà không lo “vỗ béo” cho anh, anh sẽ ra ngoài tìm những cô gái xinh đẹp
khác đấy.”
Cô hít một hơi, “An thiếu gia, anh kì lạ thật. Đối với
những cô gái khác anh lại dỗ ngon dỗ ngọt họ. Còn đối với em anh lại dùng những
lời lẽ mỉa mai châm biếm vậy hả?”
Anh biết cô đã nổi giận, cười đáp, “Dỗ ngon dỗ ngọt là
dùng để dụ mấy người đẹp, còn nói với em, chẳng phải lãng phí sao!”
Cơn giận cô lại bắt đầu bùng nổ, lập tức cúp máy.
An Thành kiên nhẫn gọi hết lần này đến lần khác.
Cứ như thế hiển nhiên cô không thể nào ngủ tiếp được
nữa. Cô đành kiềm nén cơn giận của mình trong lồng ngực, “Anh có thôi đi
không?”
“Giận rồi hả? Thôi mà.” Anh cười tí tửng tưởng tượng
đến bộ dạng tức giận của cô lúc này, vui vẻ nói, “Kêu em dậy thôi mà sao khó
khăn quá. Thật ra thì bạn anh vừa ở nước ngoài về, muốn anh dẫn em đến giới
thiệu.”
Cô tưởng chừng mình đang mơ, “Bạn của anh?” Cô nhớ lần
trước gặp anh và nhóm bạn của anh, ai ai cũng mặc đồ lịch sự sang trọng, bối
rối hỏi, “Thế em có cần trang điểm không?”
“Ồ! Giờ em đã biết tự giác, sợ làm anh mất mặt rồi
hả?” Anh lại trêu chọc cô, sau đó lại vỗ về, “Tuỳ em thôi, đừng coi trọng quá.
Hơn nữa, hồi trước lúc đầu tư chiến lược, tầm nhìn hơi sai một chút, nhưng anh
hiểu mà, anh không ghét bỏ em đâu, đừng lo.”
Cô giận đến nghiến răng nghiến lợi, “Nói gì thì nói,
cũng đừng thẳng thắn thế chứ.”
Anh bật cười, dặn đi dặn lại cô không được ngủ tiếp
rồi cúp máy.
Ngẫm nghĩ, cô bắt đầu tìm bộ váy phù hợp, tiếp đó
trang điểm rồi ra ngoài. Mặc dù thường ngày cô ít khi tô son điểm phấn, nhưng
kỹ thuật trang điểm vẫn rất tốt. Vì lúc làm ở tiệm chụp hình của Thiếu Phi,
công việc của cô chính là thợ trang điểm.
An Thành xuống xe, trông thấy cô, kinh ngạc mở to mắt,
nhướn mày đánh giá, gật đầu liên tục, và cười rạng rỡ tán thưởng, “Xem ra em
cũng có tiềm năng tăng tỷ giá lắm.”
An Thành nhất thời rung động, bèn đến bên Hân Nhan
choàng tay qua vai cô, dìu cô vào xe và hôn lên cặp môi đỏ mọng quyến rũ của
cô. Lông mi của cô rất dài rất dày, lại cong vuốt, lúc chạm vào mặt anh, có cảm
giác ngứa ngứa, lòng cũng nhột nhạt.
Không ngừng hôn môi cô, đến tận khi cặp môi đỏ mọng
như mật đào hấp dẫn mê người, anh mới lưu luyến buông cô ra, “Em thật sự làm
anh phát điên lên.”
Cô rũ mắt xuống, “An Thành, em đôi lúc hay làm người
ta mất hứng, em chỉ sợ không hợp với bạn anh thôi.”
Anh cười gật đầu, “Đồng chí Lục Hân Nhan, độ giác ngộ
của em ngày càng cao rồi đó. Em đáng được tổ chức tuyên dương.”
Cô cười trách yêu, đánh nhẹ lên vai anh một cái.
An Thành bắt lấy tay cô, mười ngón tay đan vào nhau,
“Cho tới giờ chỉ có em là không biết bản thân mình rất tuyệt vời thôi. Bạn của
anh tuy không phải là những người hiền lành gì, nhưng cũng không đến mức ăn
thịt em đâu. Cho dù có muốn ăn thì cũng hỏi xem anh có đồng ý hay không.”
Con người là như thế, có đôi khi tức đến mức chỉ muốn
cắn cho đối phương một cái thật mạnh. Có lúc dù bị đối phương cắn, bạn cũng cam
tâm tình nguyện.
Đến nơi cô mới biết, hóa ra không phải đi gặp một
người, mà là cả một đám bạn của anh.
Dĩ nhiên nhân vật chính thì chỉ có một, là anh chàng
đã chơi cùng An Thành từ thuở nhỏ, tên Cao Tuấn, mới từ Mỹ trở về. Anh ta có
bằng kép Tiến Sĩ ở Đại Học Y của Mỹ, lại vừa là một vị CEO trẻ tuổi, người
người còn phải ngưỡng mộ gia thế của anh ta. Dù sao thì bạn của An Thành, ai mà
không bọc vàng lóng lánh.
Cao Tuấn tuy mang kính nhưng diện mạo lại hào hoa
phong nhã chứ không trông như con mọt sách. Anh ta nhìn cô từ đầu đến chân,
đánh giá một lượt, cười nói, “Hôm nay rốt cuộc cũng đã gặp được người thật. Tôi
vẫn muốn cám ơn cô, từ nhỏ đến lớn đều là An Thành ức hiếp người khác, nhất là
tôi. Tôi từ lâu đã mong có ngày cậu ta bại dưới tay của người nào đó. Cô Lục,
cô chính là ân nhân của tôi.”
Một câu nói đùa của Cao Tuấn khiến cho Hân Nhan không
nhịn được cười, những câu nệ ban đầu vô hình trung biến mất cả.
An Thành hờn dỗi, trừng mắt nhìn anh ta, “Dù có làm gì
thì cũng đừng huỷ hình tượng của tôi chứ ”
Cao Tuấn vẫn cười tươi, “Đâu phải huỷ hình tượng tôi
đâu mà lo.” Kế đó, anh ta quay sang Hân Nhan, ho khẽ một tiếng, “Ân nhân, tôi
nói nhỏ cho cô biết, hôm nay có rất nhiều cô gái đẹp, thanh mai trúc mã, rồi
mấy cô gái đeo dính cậu ta như sam…”
An Thành dở khóc dở cười cắt ngang, “Được rồi, cậu ở
nước ngoài lâu vậy chắc cũng quên tiếng Trung rồi, nói nhiều như vậy làm gì.”
Hân Nhan nghiêng mặt, cười như không cười liếc An
Thành.
An Thành đưa tay choàng vai Hân Nhan, hí hửng nói,
“Nhìn gì hả? Cho em chút cảm giác nguy hiểm, để em khỏi suốt ngày làm lơ anh.”
Hân Nhan cầm ly rượu vang, ngồi ở góc ghế sô pha nhìn
bóng lưng An Thành tất tả chào hỏi bạn bè, cô bất giác nhoẻn miệng cười.
Ở trước mặt mọi người, anh lúc nào cũng lịch sự, nói
nói cười cười, như ngôi sao sáng giữa bầu trời đêm, đến chỗ nào thì làm bừng
sáng chỗ đó. Nhưng ở trước mặt cô, anh lại cố tình gây sự, vui buồn thất
thường, có khi cười rộ lên như đứa trẻ, cô thường làm anh tức giận đến không
nói ra lời, có khi cô cũng bị anh chọc giận không thèm nói chuyện.
An Thành xoay người nhìn quanh, như đang tìm kiếm bóng
dáng của cô. Cuối cùng, thấy cô ngồi trong góc, anh mỉm cười, nụ cười ấm áp như
ánh nắng mặt trời xua tan ngày đông giá lạnh.
Cô vì thế cũng nở nụ cười.
Anh chầm chậm đi đến phía cô. Nhưng còn chưa đi đến
trước mặt cô, anh đã bị người khác kéo lại bắt chuyện.
Hân Nhan cảm thấy nhàm chán, cúi nhìn ly rượu vang,
óng ánh long lanh, như viên hồng ngọc tan ra thành nước. Bỗng dưng, có bóng
người hiện lên trong ly rượu.
Kinh ngạc ngẩng đầu, chợt nghe một giọng nói quen
thuộc gọi tên mình, “Chị Hân Nhan.”
Rượu trong tay thiếu chút nữa đổ ra ngoài, Hân Nhan
đứng lên, cố gắng nở nụ cười, “Vy Vy.”
Không biết thế giới này thật sự quá nhỏ hay ông trời
thích trêu chọc con người ta, đợi đến lúc người ta không phòng bị, làm họ bất
ngờ vô cùng.
Vy Vy vẫn thản nhiên cười, nhưng lại chất chứa bao thù
hận, “Không nghĩ đến đây lại có thể gặp được chị Hân Nhan.” Cô nàng ngưng một
lúc thăm dò sắc mặt của Hân Nhan, sau đó lại tiếp tục nói, “Nhìn chị cũng không
tệ lắm. Không biết anh chàng nào ‘tốt số’ được chị để mắt đến vậy?”
Sắc mặt Hân Nhan nhất thời tái nhợt.
Vy Vy là bạn thân của Hân Duyệt – em gái cô, cứ hay
lẽo đẽo theo sau lưng cô gọi “chị Hân Nhan” này, “chị Hân Nhan” nọ, Vy Vy còn
nói“ước
gì cũng có được người chị như vậy”. Kể từ
sau cái chết của Hân Duyệt, Vy Vy tức giận hung hăng thẳng tay tát Hân Nhan,
lớn tiếng mắng chửi, “Lục Hân Nhan, chị còn mặt mũi xuất hiện sao?
Ngay cả bạn trai của em mình mà cũng dụ dỗ, loại người như chị thật làm người
ta ghê tởm, sớm muộn gì cũng sẽ xuống địa ngục.”
Đã từng có một quãng thời gian, giọng nói của Vy Vy
như lời nguyền đeo theo cô, toàn thân cô như bị trói buộc trong gông xiềng vô
hình, không tài nào thoát được.
Quãng thời gian ấy, Hân Nhan phải sống trong nơm nớp
lo sợ, cuối cùng cô quyết định rời khỏi thành phố B.
Tay cầm ly rượu hơi run run, Hân Nhan cố trấn tĩnh,
cười đáp, “Đã lâu không gặp.”
Vy Vy vừa khinh khỉnh nhìn cô, vừa chỉ tay về phía một
người đứng xa xa, tiếp tục dùng những lời khó nghe nói với Hân Nhan, “Chị Hân
Nhan có hứng thú làm quen bạn trai em không? Nhưng mà chị đừng có động lòng rồi
lại quyến rũ bạn trai em đó.”
Vẻ mặt cười của Hân Nhan càng lúc càng tiu nghỉu, “Vy
Vy, chị đã có bạn trai rồi.”
Vy Vy chớp mắt khiêu khích, cười chế giễu, “Thật sao,
chẳng hay lần này chị Hân Nhan cướp từ tay ai thế ?”
Nhất định phải thế này sao, nhất định phải bắt cô sống
một cuộc sống thấp thỏm dằn vặt sao?
Hân Nhan không biết phải làm sao cho phải, cô cảm thấy
mình không còn thở được nữa, bỗng nhiên hơi thở quen thuộc xộc vào mũi. Chân cô
mềm nhũn không thể đứng nổi nữa, cho nên tự nhiên cầm lấy tay anh, bàn tay run
rẩy
An Thành nhíu mày liếc nhìn Vy Vy, không nhẹ cũng
không nặng, không đếm xỉa gì đến cô ta, cúi đầu tựa cằm lên mái tóc mềm mại của
Hân Nhan, dịu dàng hỏi, “Không thích ở đây sao? Vậy chúng ta đi.” Giọng nói tuy
rất đỗi bình thường nhưng lại chứa đựng sự yêu thương cưng chiều.
Hân Nhan vẫn nắm lấy tay anh, khẽ gật đầu như một đứa
bé
Anh gần như bốc hoả. Anh không thích bộ dạng này của
cô, bị người ta bức đến nỗi cả người co ro, run rẩy không thôi. Anh đã nói qua,
chỉ có anh mới có thể bắt nạt cô, còn những người khác thì không thể. Cũng may
anh vẫn còn là chỗ dựa vững chắc, che chở cho cô.
An Thành ôm Hân Nhan rời khỏi, chưa đi được bao xa,
sau lưng chợt nghe Vy Vy cay nghiệt nói, “Thứ con gái đê tiện phá hoại tình cảm
của người ta mà anh lại xem như bảo bối. Thật là nực cười.”
An Thành ngoảnh lại, ánh mắt lạnh lẽo sắc bén nhìn Vy
Vy, “Cô thử nói tiếp đi. Tôi không phải kẻ vũ phu, nhưng thử xem hôm nay có ai
làm tôi phá lệ hay không.”
Hân Nhan chưa bao giờ thấy An Thành nói chuyện lạnh
lùng như vậy.
Biết rõ An Thành giận thật rồi, cô vội ngăn lại, giật
nhẹ ống tay áo anh, “An Thành, em mệt rồi, đưa em về đi. Đừng ở đây ồn ào nữa,
được không?”
Từ trước đến nay cô chưa bao giờ dùng giọng điệu van
nài này cầu xin anh.
Anh cười trấn an, giọng nói đã bớt tức giận, “Được,
anh đưa em về.”
Bỗng dưng anh nhớ tới bánh tiramisu của Ý, định dẫn cô
đi ăn. Vì vậy anh vừa đi vừa nói, “Có muốn ăn bánh tiramisu không ? Anh đưa em
đến tiệm bánh ngon cực kỳ.
Cô “Ừ” một tiếng, cũng không biết anh có nghe được hay
không.
An Thành khẽ thở dài. Nếu có thể đưa cô thoát khỏi quá
khứ trước đây, thì tốt quá rồi.