Nông Phu Cùng Xà - Dạ Vũ Thu Đăng

Chương 22



Editor: bevitlangthang
Bởi vì Đại Lan vừa tỉnh lại, cơ thể còn chưa khôi phục hoàn toàn, liền ở lại nhà Lý Toàn nghỉ dưỡng một thời gian.
Hắn cùng Lý Toàn ngồi trong viện, chờ Hoài Tân làm đồ ăn chiều.
Hoài Tân gần đây càng ngày càng khinh thường tay nghề của Lý Toàn, mấy ngày nay đều không cho Lý Toàn vào bếp. Tuy hắn cũng không phải đầu bếp, nhưng ít ra so với Lý Toàn sống được lâu hơn nên ăn được nhiều món, không ăn qua thịt heo cũng biết heo chạy.
"Tẩu tử, ta định ngày mai sẽ đi. Mấy ngày này làm phiền ngươi cùng đại ca ta." Đại Lan cười nói.
"Ngày mai liền đi? Thân thể của ngươi không sao chứ?" Lý Toàn ngoài ý muốn nhìn hắn. Cậu thật sự cảm thấy Đại Lan không phiền mình chút nào, bản thân mình ở đây nói tốt cũng không hẳn là tốt, năm đó gia đình Lý Toàn còn đây chung với nhau được, bây giờ nhiều thêm một Đại Lan cũng không có gì. Đến nỗi xưng hô...... Lý Toàn không sửa được hắn, giờ thích kêu gì thì kêu đi.
"Không sao, ta cảm thấy ta tốt hơn nhiều rồi." Đại Lan lắc lắc đầu.
"Vậy ngươi chuẩn bị đi đâu?" Đại Lan là một người rất ngoan ngoãn, tính cách cũng rất ôn hòa, Lý Toàn rất khó để không thích hắn, tự nhiên cũng rất quan tâm về kế hoạch sau này của hắn. Chỉ là Đại Lan đã nhận mình là ân nhân cứu mạng của hắn, chuyện đó thật sự hơi quá rồi...
"Ta định sẽ giống như đại ca vậy, đi phiêu lưu nhân gian." Đại Lan nghĩ nghĩ nói, "Sau khi đại ca đi nhân gian đã thay đổi rất nhiều, trước kia trước mặt người ngoài, hắn được xem như là máu lạnh và cường đại, nhưng bây giờ hắn ở trước mặt tẩu tử, thật sự giống như một đứa ngốc vậy." Đại Lan nói xong, nhịn không được bật cười.
Lý Toàn mặt đỏ hồng, nhỏ giọng nói: "Như vậy là tốt hay không tốt?"
"Không phải đâu, ta cảm thấy đại ca như vậy rất tốt là đằng khác, lúc hắn ở cùng tẩu tử nhìn hắn rất vui vẻ. Nhìn hai ngươi mỗi ngày ở bên nhau, người khác thấy vào cũng sẽ vui lây." Đại Lan vội vàng lắc đầu, lộ ra biểu tình nghịch ngợm.
"Phải không......" Lý Toàn cúi đầu, mặt đầy ngượng ngùng.
Hoài Tân cầm chảo từ trong phòng đi ra, lớn tiếng kêu tên hai người bọn họ: "Lại đây ăn cơm!"
Đại Lan ngồi trên chiếc ghế làm bằng gỗ nhảy xuống, vỗ vỗ bả vai Lý Toàn, nhảy nhót mà chạy vào trong phòng.
Hoài Tân ở cửa chờ hắn. Lý Toàn không nhịn được cười nhìn Hoài Tân thuần thục lấy muỗng.
"Cười cái gì mà cười?" Hoài Tân khó hiểu, đành hỏi.
"Ngươi cười như đứa ngốc vậy." Lý Toàn học theo bộ dáng thè lưỡi của Đại Lan.
'Chát', Hoài Tân tát mông cậu một cái, "Nấu cơm cho hai ngươi mà còn bị ghét bỏ."
Hoài Tân đánh không đau không ngứa, Lý Toàn cười cười, lôi kéo Hoài Tân vào phòng.
Đại Lan ăn cơm xong, dọn dẹp chén đũa xong, liền chờ hai người bọn họ ngồi xuống ăn cơm. Nấu cơm dọn dẹp đều không cần mình làm, chuyện này làm Lý Toàn hoảng hốt có một loại cảm giác mình không còn là chủ trong cái căn nhà này nữa.
Cơm nước xong, đã bị Đại Lan hô to "Tẩu tử, ta tới đây" rồi dọn dẹp chén đi rửa.
Lý Toàn ngốc ngốc, bỗng nhiên nói: "Sao Đại Lan lại sung như vậy..."
"Kia cũng không phải là do ta có một đệ đệ đặc biệt ngoan ngoãn sao." Hoài Tân tự hào nói.
Lý Toàn trừng hắn một cái, tiếp tục nói: "Trước kia ta một chút cũng không hiểu vì sao chuyện xảy ra như vậy ngươi còn có thể tha thứ cho hắn, nếu là ta, ta nhất định sẽ không tha thứ cho hắn đâu. Bất quá bây giờ...... Ta đã có câu trả lời rồi."
"Cũng không riêng bởi vì cái này, kỳ thật hắn đã sớm biết mình sai rồi," Hoài Tân đứng đắn nói, "Lúc ta đi cứu hắn, hắn thấy ta liền khóc, nói rằng, chuyện hắn làm không có cách nào tha lỗi được, hắn thật lòng xin lỗi ta. Là bởi vì như vậy, Ngụy Mân mới có thể cường ngạnh mà nhốt hắn lại. Nếu Đại Lan không quyết liệt cứng rắn với Ngụy Mân, ta đoán rằng Ngụy Mân sẽ rất vui lòng giữ hắn lại bên người, làm...... một nam sủng, ngươi hiểu ý ta nói mà, hắn vừa ngoan vừa trung thành với Ngụy Mân. Đáng tiếc Đại Lan không làm vậy, đứa ngốc này."
Hoài Tân trầm mặc trong chốc lát, sờ cằm Lý Toàn, cười dâm dê nói: "Nghĩ lại, nếu không phải như vậy, sao ta gặp được ngươi?"
"Nếu không phải như vậy, nói không chừng đời trước ta đã thành Phật rồi nhá." Lý Toàn vừa thu cằm lại, hé miệng cắn ngón tay Hoài Tân. Kỳ thật cậu mới không thèm để ý chuyện kiếp trước, chỉ muốn trêu Hoài Tân một chút. Hoài Tân chọc cậu nhiều lần như vậy, dù sao cậu cũng muốn tạo phản một lần.
"Vậy ngươi muốn thành Phật, hay là muốn ta?" Hoài Tân cười đong đưa ngón tay lên xuống, vừa lòng mà nhìn đầu Lý Toàn cũng đong đưa lên xuống theo.
"Muốn, muốn cái gì mà muốn...!" Cái gì mà 'muốn ta'... Lời nói vô liêm sỉ này mà ngươi cũng dám nói ra!
"...... Khụ!" Đại Lan rửa chén xong vào cửa thấy một màn như vậy, ho khan một tiếng, sau đó lấy một tay che mắt lại một tay sờ soạng vào nhà, làm bộ chính mình cái gì cũng chưa thấy.
"Được rồi," Hoài Tân cười cười, thu tay lại, "Lại đây ngồi đi."
Đại Lan ngồi xuống bên cạnh, nói: ""Đại ca, ta quyết định ngày mai sẽ đi."
"Như vậy sao, ngươi định đi đâu?" Hoài Tân cũng không có ý giữ hắn, Đại Lan cũng không còn nhỏ nữa, chuyện hắn muốn làm thì hắn phải chịu trách nhiệm được.
"Ta muốn đi phiêu lưu nhân gian." Đại Lan cười nói.
Hoài Tân gật gật đầu, lấy túi tiền đưa cho hắn, nói: "Bên trong có mấy ngân phiếu cùng một ít bạc vụn, giữ làm lộ phí. Bất quá bây giờ thân thể ngươi còn chưa khôi phục hoàn toàn, một mình ngươi lên đường ta không yên tâm, ngày mai ta và ngươi cùng đi tìm Thành Hoàng, để người của hắn chiếu cố ngươi một chút." Hoài Tân năm đó nổi tiếng là đại yêu quái có tiếng, Thành Hoàng dù sao cũng phải cho hắn thể diện. Đại Lan quay đầu nhìn về phía Lý Toàn, hỏi: "A tẩu, ngươi có đi không?"
"Ta? Ta không đi đi......" Lý Toàn gãi gãi đầu, bây giờ cậu không sợ Hoài Tân cùng Đại Lan, không không có cậu sẽ không sợ thứ gì khác.
Hoài Tân cũng không miễn cưỡng Lý Toàn, liền gật gật đầu.
Sáng sớm hôm sau, Hoài Tân liền mang theo Đại Lan đi tìm Thành Hoàng, Lý Toàn ở trong nhà, đào một cái hố nhỏ sau nhà rồi ngồi trong viện chờ Hoài Tân về.
Lý Toàn dần dần buồn ngủ, không bao lâu, trong lòng bỗng nhiên rục rịch, theo bản năng nhận ra nguy hiểm, Lý Toàn bỗng nhiên bừng tỉnh dậy. Có một người đang đứng trước mặt hắn, cái loại hơi thở nguy hiểm này truyền khắp nơi trên người hắn.
"Ngươi...... Ngươi là ai......?" Lý Toàn hoảng sợ, liên tục lui lại mấy bước.
Người nọ không lấy thèm nhìn hắn một cái, nhìn quanh bốn phía, ngay sau đó lạnh lùng hỏi: "Đại Lan đâu?"
Đại Lan? Người này tới tìm Đại Lan?
Tròng mắt Lý Toàn chuyển động, phía sau lưng tức khắc toát ra mồ hôi lạnh.
Tìm Đại Lan hắn chỉ biết một người.
"Ngươi là Ngụy Mân......" Lý Toàn lẩm bẩm nói.
"Ta hỏi ngươi một lần nữa, Đại Lan đâu?" Ngụy Mân nheo mắt. Sau khi Hoài Tân mang Đại Lan đi, hắn luôn tìm khắp nơi quanh khu vực bọn họ rơi xuống. Hắn không yêu Đại Lan, nhưng Đại Lan là người của hắn, hắn không cho phép Hoài Tân mang Đại Lan đi. Cho tới nay Ngụy Mân mới tra ra được Đài Lan cùng Hoài Tân từng xuất hiện ở đây, nhưng chỗ này rõ ràng chỉ có một phàm nhân... Trên người hắn còn có mùi của Hoài Tân, thật ghê tởm.
Lý Toàn nuốt khẩu nước miếng, nói: "Hắn đi rồi."
"Hắn đi đâu?" Ngụy mân chậm rãi nói. Tuy giọng điệu hắn vững vàng, nhưng Lý Toàn lại nhịn không được căng thẳng cả người.
"Ta...... Ta không biết......" Nếu là trước đây, Lý Toàn nhất định sẽ nói cho Ngụy Mân biết Đại Lan đi đâu, nhưng bây giờ không còn giống như trước nữa, cậu như cũ rất nhát gan và sợ chết, nhưng cậu cũng để ý tới Hoài Tân. Thời điểm Hoài Tân chạy về chỗ nào cũng có vết thương, chứng minh rằng Ngụy Mân đối với Hoài Tân vẫn có uy hiếp.
"Ngươi không biết?" Ngụy Mân bỗng nhiên cười lạnh một tiếng, "Vậy ngươi cũng không còn giá trị để sống."
Ngụy Mân không thích người nói dối, huống chi người này cùng Hoài Tân còn có quan hệ không rõ ràng. Nếu hắn không chịu nói, vậy đành giúp hắn một tay xuống địa ngục. (người ta là zk ck rồi)
Lý Toàn còn chưa kịp phản ứng, ngực bỗng nhiên truyền đến một trận đau đớn. Cậu giật mình cúi đầu, lại thấy Ngụy Mân dùng thanh kiếm đâm xuyên qua ngực cậu, máu tươi lũ lượt trào ra thấm nhiễm quần áo.
"Không biết Hoài Tân thấy ngươi như vậy thì sẽ có biểu tình gì nhỉ?" Ngụy Mân ghé sát vào tai Lý Toàn thấp giọng nói. Vừa dứt lời, dùng sức rút kiếm từ trong người Lý Toàn ra.
Trong miệng không ngăn được vị tanh ngọt, Lý Toàn dùng tay che ngực lại, hai chân mềm nhũn, dựa vào khung cửa ngã xuống.
Đau quá...... Rất sợ......
Hoài Tân ngươi ở đâu......
Hoài Tân cứu ta......
Hoài Tân......
Hoài Tân......
Hoài......
Lý Toàn khụ ra một bụng máu, tay vô lực rũ xuống, hai mắt mở to, không biết nhìn về hướng nào.
______________
Editor: Gòi, hết truyện rồi nha mn...
Giỡn hoi, mọi người chia sẻ cho mình có động lực edit đi ạ huhuuuhuu


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.