Nông Phu Cùng Xà - Dạ Vũ Thu Đăng

Chương 23



Editor: bevitlangthang
"Người trong nhà...... Hình như có một nhân vật rất lợi hại ghé tới..." Tiểu Thành Hoàng bỗng nhiên nói. Hắn có thể cảm giác được khu vực này có hơi thở biến hóa, bây giờ có một đại yêu khí rất mạnh bỗng nhiên xuất hiện.
Hoài Tân cùng Đại Lan liếc mắt một cái, sắc mặt bỗng nhiên thay đổi, vội vàng cáo từ Thành Hoàng, hai người nhanh chóng chạy về nhà.
Ngụy Mân còn chưa đi, thấy Hoài Tân cùng Đại Lan trở về, trên mặt lộ ra nụ cười trào phúng. Ánh mắt Hoài Tân vừa nhìn liền thấy thi thể Lý Toàn, cơn giận tức khắc bùng nổ không thể lấn át, yêu lực không chịu được mà bộc phát ra, bầu trời trong xanh lập tức trở thành mây đen giăng đầy. Hắn đi vào bên trong, bế thi thể Lý Toàn lên, lạnh lùng nhìn Ngụy Mân, nói: "Hắn chỉ là một phàm nhân, cùng ngươi không oán không thù, ngươi hà tất gì phải như vậy?"
"Ha ha ha ha ha ha ha...... Hoài Tân, bây giờ ta nhìn biểu tình của ngươi, cùng với cảnh tượng vương vị bị cướp khi đó, cũng không có đẹp như bây giờ đâu." Ngụy Mân làm càn mà cười lớn, từng bước tới gần: "Chính là bởi vì hắn là phàm nhân, nên mới dễ bị ta giết. Nếu ngươi không đối nghịch với ta, hắn cũng sẽ không chết."
Đại Lan vội vàng chạy tới giữa hai người, nhặt cây kiếm mà Ngụy Mân ném xuống đất chĩa về phía Ngụy Mân, tức giận nói: "Không được lại đây!" Hoài Tân là đại ca hắn, hắn thấy Hoài Tân không trực tiếp đánh nhau với Ngụy Mân, mà đi ôm Lý Toàn, liền biết hắn muốn làm gì.
Hoài Tân phải cho Lý Toàn ăn nội đan...... Giống như lần trước hắn làm với Ngụy Mân vậy.
Người phàm sau khi chết, chỉ có lập tức ăn nội đan mới có thể sống lại biến thành nửa người nửa yêu, nếu còn chậm trễ thêm một giây nào nữa, thì sẽ không có cách nào xoay chuyển tình thế. Cho nên dù Ngụy Mân có ở đây như hổ rình mồi, hắn cũng nhất định phải cho Lý Toàn ăn nội đan.
Hoài Tân thấy Đại Lan hiểu ý mình, liền dùng tay hướng tới Ngụy Mân vẽ một vòng tròn, xung quanh Ngụy Mân lập tức có nhiều vòng âm binh bao vây. Đây là phép thuật mà lúc trước hắn học được từ một đạo sĩ, giống như phép thuật rải đậu, từ đậu mà hiện ra từng tốp binh lính, không nghĩ rằng bây giờ nó lại có tác dụng vào lúc này. Nhưng kỳ thật hắn biết đám âm binh này không đủ để uy hiếp Nguỵ Mân, chỉ đủ để doạ hắn, để Lý Toàn ăn nội đan phải tiêu hao rất nhiều yêu lực của hắn, nên hắn phải tiết kiệm yêu lực từ đây.
"À? Ngươi muốn giết ta?" Ngụy Mân cố ý đến gần mũi kiếm, "Tay phát run như vậy, mà còn đòi giết ta?"
"Ngươi có thể thử xem." Đại Lan hít sâu một hơi, bỗng nhiên bình tĩnh nói.
Vô luận thế nào, cũng không thể để Ngụy Mân ở đây làm chuyện xấu. Đại Lan gắt gao cầm kiếm, đốt ngón tay đều trở nên trắng bệch. Hắn không giết được Ngụy Mân, nhưng nếu Ngụy Mân nhất định phải động thủ, như vậy hắn sẽ ôm lấy Ngụy Mân, để nội đan trong người Nguỵ Mân tự nổ. Lý Toàn là tẩu tử của hắn cũng là ân nhân cứu mạng của hắn, mạng này hắn không cần, chỉ cần Lý Toàn có thể sống. Tuy có lỗi một chút với viên Xá Lợi mà tẩu tử đưa cho...
Đại Lan cười khổ một chút, hắn chính là yêu tinh hại người. Hại đại ca bị soán vị, hại Lý Toàn bị giết...... Người như hắn, chết cũng không đáng tiếc.
Sắc mặt của Ngụy Mân âm tình bất định, không nhích thêm một bước nào nữa. Hắn cũng nghĩ đến trường hợp Đại Lan ngăn cản hắn. Chỉ là không nghĩ tới, Đại Lan sẽ vì một tên nhân loại mà làm đến bước này. Yêu tộc tự làm nổ nội đan chẳng khác nào hồn phi phách tán, khả năng luân hồi đều không có. Nói thật, mấy năm nay hắn giết rất nhiều yêu quái, ăn rất nhiều yêu đan, đã sớm không phải nửa người nửa yêu gầy yếu ngày đó, Đại Lan tự nổ sẽ làm thương đến hắn, nhưng hắn không chết được, chỉ sợ Hoài Tân sẽ bổ một đao tới mình...
Hoài Tân hé miệng, một viên hạt châu màu trắng sáng bay lên. Lông mày Ngụy Mân nhíu chặt, hầu kết trên dưới giật giật. Nếu bây giờ hắn cướp nội đan của Hoài Tân, ăn xong rồi chẳng phải được tăng thêm mấy ngàn năm công lực sao?
Đại Lan thấy trên mặt hắn lộ thần sắc hiểm ác, tay cầm kiếm nhịn không được run lên, thấp giọng a nói: "Ngươi đừng có nghĩ tới cái mưu kế gì đấy."
"A." Ngụy Mân cười lạnh một tiếng, không nói gì.
Hoài Tân không dám chậm trễ nữa, không do dự mà cắn một nửa viên nội đan.
"—— Hự!" Hoài Tân kêu lên một tiếng, phun một vũng máu, sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch, mồ hôi tuôn ra như hạt đậu.
Viên nội đan là trái tim tự do thứ hai của Yêu tộc, Hoài Tân chính miệng cắn nó, đau đớn như thế nào cũng biết.
Hoài Tân hàm chứa nửa viên nội đan, hôn lấy môi Lý Toàn, dùng đầu lưỡi đẩy nội đan vào.
"Ca, ngươi ổn không?" Đại Lan lo lắng hỏi, như cũ đề phòng Ngụy Mân.
"Ta không sao." Hoài Tân ho khan một tiếng, nâng Lý Toàn dậy giao cho Đại Lan, nói: "Ôm tẩu tư của ngươi đi, chuyện đánh nhau này vẫn để ta lo."
Đại Lan vội ném kiếm xuống, xoay người ôm lấy Lý Toàn, trong lòng lại càng thêm khổ sở. Vừa rồi cậu vừa nói vừa cười, kết quả bây giờ liền biến thành cái dạng này.
Hoài Tân vung tay lên, âm binh bốn phía tan đi, hắn dùng tay lau máu bên miệng, nói: "Thế nào, còn chưa động thủ?"
Ngụy Mân không nói lời nào, đôi mắt nhìn chằm chằm Đại Lan phía sau Hoài Tân.
Từ trước đến nay sau mỗi lần hắn giết người, mới lấy nội đan ra ăn bổ sung tu vi, lại không biết tạo ra nội đan lại thống khổ như vậy. Hắn biết Hoài Tân là một nhân vật rất lợi hại, ngay cả hắn cũng lộ ra biểu tình như vậy, chứng minh cơn đau này rất khó chịu đựng. Trách không được rất ít yêu quái nguyện ý đút nội đan cứu người.
Thời điểm Đại Lan cứu hắn cũng như thế này sao, cũng đau như vậy sao? Vì sao Đại Lan chưa từng nói cho hắn biết, cắn nội đan lại đau đớn như vậy?
Ngụy Mân cười lạnh một tiếng, liền biết mình nên làm gì, lúc cần lợi dụng thì nên lợi dụng. Hắn nhìn Đại Lan, bỗng nhiên châm chọc nói: "Cắn nội đan đau đớn như vậy mà ngươi vẫn muốn cứu ta, ngươi yêu ta sao?"
Mí mắt Đại Lan rũ xuống, ôm Lý Toàn còn chưa tỉnh ép cậu dựa sát vào ngực mình, nhẹ giọng nói: "Là rất đau, nhưng ta cứu lầm người, bất quá vừa mất phu nhân lại thiệt quân*, vừa đau vừa lãng phí. Nếu có thể, ta tình nguyện dùng viên nội đan duy nhất đút cho hắn, ít nhất hắn là người tốt."
*Câu này trong hai câu thơ (?): "Chu Lang diệu kế yên thiên hạ, Đã mất phu nhân lại thiệt quân", theo mình đọc thì theo trường hợp của Đại Lan, nghĩa là vừa mất người thân yêu nhất (có thể là gia đình ĐL), vừa mất tộc Xà trong tay Nguỵ Mân, ai biết chỉ mình nha
Ánh mắt Ngụy Mân lập loè, không biết đang suy nghĩ cái gì. Trên mặt hắn lộ ra vẻ tức giận, bỗng nhiên phất tay áo rời đi.
Đại Lan cùng Hoài Tân thấy hắn rời đi, rốt cuộc thở dài nhẹ nhõm một hơi. Lần đầu Đại Lan cảm ơn trời đất với tính tình cổ quái của hắn.
Hoài Tân lại phun ra một bụng máu lần nữa, tiếp nhận Lý Toàn, nói: "Chỗ này không nên ở lâu, trực tiếp đi trấn Vạn Yêu đi, ta nhờ bạn bè tìm giúp một căn nhà ở trấn Vạn Yêu, mang Toàn nhi tới đó tương đối an toàn."
"Đại ca...... Ta......" Đại Lan lộ ra thần sắc thống khổ, yêu tinh hại người như hắn sao có thể cùng theo chân bọn họ?
"Không phải ngươi sai, muốn trách thì trách Ngụy Mân. Hơn nữa tẩu tử ngươi cũng cần phải có người chiếu cố, ở trấn Vạn Yêu ngươi có thể giúp ta." Hoài Tân cười cười, đưa tay sờ đầu Đại Lan.
"Được! Ta nhất định sẽ giúp hết mình..." Đại Lan hít hít cái mũi. Hoài Tân muốn hắn giúp cái gì cũng được.
"Đi thôi, đi trấn Vạn Yêu." Hoài Tân bế thi thể mềm mại của Lý Toàn lên, nói.
__________________
Editor có lời muốn nói:
Nửa truyện sau Nguỵ Mân lãnh đủ nha mọi người, nghĩ cũng tội mà thoi cũng kệ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.