Nông Phu Cùng Xà - Dạ Vũ Thu Đăng

Chương 6



Editor: bevitlangthang
Lúc tỉnh lại, cả người Lý Toàn đều đau nhức. Ngoài ý muốn chính là Hoài Tân thế nhưng còn ở bên cạnh cậu, mở to đôi mắt màu đỏ tươi nhìn cậu.
"A ——!" Lý Toàn hoảng sợ, ôm mền ngã xuống giường.
Không có mền, vẻ mặt Hoài Tân không cao hứng mà duỗi cánh tay dài nhặt mền lên, sau đó mới đem thân thể trần trụi của Lý Toàn kéo lên giường.
Lý Toàn ngượng ngùng mà ôm mền, một cử động cũng không dám. Cảm thấy không khí này...... Có chút xấu hổ a.
Cũng may Hoài Tân kéo cậu lên giường xong thì tự mình đi xuống, Lý Toàn nhẹ nhàng thở ra, vẻ mặt đau khổ lén lút xoa eo của mình.
Nhưng mà Hoài Tân đi lấy đồ vật rất nhanh đã trở về, xốc lên cái chăn mà Lý Toàn đang che giấu, đem chân cậu áp lên trước ngực, làm cho hoa huy*t dưới thân hoàn toàn bại lộ ở dưới tầm mắt.
"Ô...... Không...... Không cần......" Tưởng Hoài Tân muốn làm loại chuyện này nữa nên Lý Toàn che mặt lại, giống như tiếng muỗi kêu mà cự tuyệt.
Hoài Tân chụp lấy cái mông cậu mà tát một cái, phát ra một tiếng 'chát' thanh thúy, "Không thao ngươi, sức thuốc cho ngươi."
Ngón tay ấm áp dính thuốc mỡ lạnh lẽo để ở hoa huy*t mẫn cảm, Lý Toàn khẩn trương đến mức thân thể căng thẳng lên.
Thật ra Hoài Tân nói được thì làm được, chỉ sức thuốc cho cậu, cái khác cũng không làm.
Sức thuốc xong, Lý Toàn giống như con thỏ được thả ra mà nhảy xuống giường mặc áo bông mặc quần vào, đem chính mình bọc kín mít.
Thấy Hoài Tân nằm ở trên giường mặc kệ cậu, Lý Toàn mới nổi lên lá gan làm chuyện của mình.
Cậu vừa may lại áo bông bị hỏng, vừa tự hỏi vì sao ở lúc mình ở trước mặt Hoài Tân lại trở nên dâm đãng như vậy. Rõ ràng ở trước mặt người khác hắn kiềm chế rất tốt mà...
Trên bàn thiếu một thứ, Lý Toàn nghĩ nghĩ, phát hiện là đèn dầu ở phòng bếp quên đem lại đây. Cậu buông quần áo ra chạy đến phòng bếp, định lấy nó lại đây.
Ánh mắt Lý Toàn sáng lên, bỗng nhiên nghĩ đến, đại khái là nước miếng của Hoài Tân có vấn đề. Lần đầu tiên thao cậu, Hoài Tân liếm thân thể cậu, khó tránh khỏi sẽ lưu lại nước miếng trên người cậu, lần thứ hai cậu giống như động dục không khống chế được, cũng là sau khi nhờ nước miếng Hoài Tân mà bật được lửa.
Như vậy xem ra, nhất định là nước miếng của Hoài Tân có vấn đề......
Lý Toàn nơm nớp lo sợ mà đảo nước miếng còn thừa bên trong, lại rửa cây đèn, lúc này mới tính đi ra cửa để mua dầu thắp.
Nghe được tiếng mở cửa, Hoài Tân lười biếng mà mở miệng nói, "Ngươi muốn đi đâu?"
"Ta...... Ta muốn đi vào thôn...... Mua đồ vật......" Lý Toàn dừng chân tại chỗ, nhỏ giọng nói.
"À, vừa lúc." Hoài Tân nhảy xuống giường, bước lại đây, "Đưa ta đi nhìn thôn của các ngươi thử xem? Chỗ ngươi ở quá hẻo lánh, nhàm chán ghê."
Nhàm chán thì đi nhanh giùm cái.
Lý Toàn chửi thầm.
Cậu cũng không dám cự tuyệt Hoài Tân, đành phải nhỏ giọng nói: "Ngươi...... Đôi mắt của ngươi sẽ dọa đến bọn họ......"
Hoài Tân chớp đôi mắt một cái, lúc mở ra, đôi mắt liền biến thành màu đen bình thường.
Lúc này Lý Toàn cũng không có lý do gì để cự tuyệt hắn, đành phải đi cùng Hoài Tân.
Tính ra cách ăn mặc của Hoài Tân cũng không khác gì cậu lắm, nhưng mà khí tức của Hoài Tân và cậu không giống nhau, hai người đứng chung một chỗ thật sự có chút quái dị.
Hơn nữa người trong thôn đều biết là cậu ở một mình, đột nhiên nhiều thêm một người, này muốn cậu giải thích như thế nào đây......
Đi vào trong thôn, quả nhiên có người đối với bọn họ mà chỉ chỉ trỏ trỏ, có người quen thuộc đánh bạo đi lên hỏi Lý Toàn, người nam nhân này là ai.
"A...... Hắn là...... Ừm......" Lý Toàn trộm liếc mắt nhìn Hoài Tân một cái, ấp úng không biết nên giải thích thế nào, nếu nói là họ hàng của mình, hắn có thể tức giận hay không đây? Rốt cuộc hắn là yêu quái sống cũng lâu rồi, không cần phải là họ hàng thân thích với kẻ nghèo kiết xác như mình.
Giống như là cảm giác được Lý Toàn đang khẩn trương, Hoài Tân đặt tay lên vai cậu, cười nói: "Ta là biểu ca của y, từ trong thành tới xem y."
Lý Toàn ngẩn người, nhìn Hoài Tân, không nghĩ tới hắn sẽ nói như vậy.
Trương đại nương cũng ngẩn người, thật sự không thể tưởng được tiểu ca lớn lên tuấn tú như vậy lại là biểu ca của Lý Toàn, Lý Toàn hoàn toàn không thể so với biểu ca của cậu được. Là người trong thành, nói vậy trong nhà chắc có tiền đi?
Có lẽ là ngoài ý muốn mà Hoài Tân dễ nói chuyện hơn, người đó cũng dần dần được nước lấn tới.
"Biểu ca của Lý Toàn, ngươi tên gì?" Có người hỏi. Kỳ thật người đó không tin được Lý Toàn sẽ có một biểu ca như vậy, nhưng nghĩ đến biểu ca 'giả mạo' của Lý Toàn, đối với một người lớn lên đẹp mắt như vậy khẳng định trong nhà chắc chắn là có tiền, hình như cũng không có chỗ nào không tốt cả, người đó vẫn theo bản năng mà tin tưởng hắn.
Hoài Tân cười cười, nói: "Lý Hoài Tân."
Lý Toàn nhìn hắn, trên mặt biểu tình kỳ quái. Người này thật là......
"Không hổ là người trong thành, tên cũng rất hay."
"Chính là, nhìn cây cột nhà chúng ta xem......"
"Ai, biểu ca của Toàn nhi, ngươi có vợ chưa?" Bỗng nhiên có người khác hỏi.
Tính tình của Hoài Tân vẫn rất tốt mà cười: "Không có."
Xung quanh bắt đầu ồn ào lên: "Này hiếm thấy thật đấy, thế nhưng chưa có vợ."
"Ngươi cũng không thể học tên nhóc Lý Toàn kia."
Lý Toàn: "......"
Liên quan gì tới cậu......
Lý Toàn bĩu môi, bỗng nhiên kéo Hoài Tân ra khỏi đám người, lớn tiếng nói: "Chúng ta muốn đi mua đồ."
"Ai, đứa nhỏ này thật không hiểu chuyện." Có người lắc lắc đầu.
Hoài Tân hướng các nàng phất tay, cười cười không nói gì. Hắn quay đầu nhìn Lý Toàn, nói: "Ngươi rất được hoan nghênh."
Lý Toàn cắn răng nhỏ giọng nói: "Rõ ràng là bởi vì ngươi...... Bọn họ mới không thích ta."
Hoài Tân nhướng mày, tuy rằng hắn cảm giác được thái độ của người trong thôn đối với Lý Toàn thật vi diệu, nhưng không nghĩ là bởi vì cái này.
"Được, mua xong dầu thắp thì về thôi." Lý Toàn thở dài, nghĩ đến không ai thích mình, trong lòng vẫn thấy rất thất bại.
Mua dầu thắp xong, Lý Toàn đang định móc tiền đồng ra trả, tay lại bị Hoài Tân kéo lại, hắn lấy ra một khối bạc vụn nhỏ đưa cho Lý Toàn, ghé sát vào lỗ tai cậu ái muội nói: "Biểu đệ dùng tiền của biểu ca không phải là việc thiên kinh địa nghĩa* gì?" (Cái lẽ rất đúng xưa nay, không có ý gì phải nghi ngờ)
Lỗ tai của Lý Toàn như bị nóng lên, nhanh chóng hồng lên, người này thật đúng là đem chính mình biến thành biểu ca của cậu rồi sao?
Dưới sự xúi giục của Hoài Tân, Lý Toàn đem toàn bộ bạc vụn mua đồ ăn, Hoài Tân đặt tên cho bữa ăn này là 'Bữa Ăn Ngon', nhưng Lý Toàn cảm thấy hắn đây là muốn cho mình bữa ăn ngon rồi rời đi.
Lý Toàn thở dài, vác túi trên vai chuẩn bị về nhà, túi lại bị Hoài Tân nhẹ nhàng cầm lấy.
"Tiểu tao huyệt không đau nữa sao, hở?" Hoài Tân một tay cầm túi, một tay túm lấy Lý Toàn trở về nhà.
Mặt Lý Toàn đỏ lên, phản xạ có điều kiện mà nhìn xung quanh, may mà nơi này không có ai.
Lúc gần tới chạng vạng, Lý Toàn đang định đi nấu cơm, cửa bỗng nhiên bị gõ vang lên. Cậu cảm thấy ngoài ý muốn chạy tới mở cửa, thấy Trương đại nương vừa rồi gặp ở thôn mang theo cháu gái của nàng tới, trong tay còn xách theo một rổ trứng gà.
"Trương...... Trương đại nương?" Vẻ mặt Lý Toàn mờ mịt, nơi này của cậu vạn năm cũng chẳng có người lui tới.
Đối phương nhìn xung quanh trong phòng một vòng, không phát hiện ra thân ảnh của Hoài Tân, hiển nhiên có chút thất vọng: "A, Toàn nhi, biểu ca của ngươi đâu?"
Cậu cũng không dám nói là Hoài Tân đang ở trong bếp sưởi ấm, ấp úng trong chốc lát, nhưng thật ra Hoài Tân nhịn không được mà đi ra, vừa thấy đến Hoài Tân, đôi mắt của Trương đại nương bắt đầu tỏa ánh sáng, bắt đầu lôi kéo làm quan với Lý Toàn.
"Đây là trứng gà của tiểu Thuý nuôi, ngươi lấy để bồi bổ thân thể cho Toàn nhi." Ngoài miệng Trương đại nương nói thế, lại bảo tiểu Thuý đem rổ trứng gà đưa cho Hoài Tân.
Hoài Tân thuận tay tiếp nhận, chỉ là liếc mắt nhìn tiểu Thuý một cái, mặt đối phương liền đỏ bừng cúi đầu.
Lúc này Lý Toàn đã biết các nàng tới làm gì.
"Nghe nói biểu ca của Toàn nhi chưa lấy vợ......"
"Biểu ca của ta ở trong thành đã đính hôn với tiểu thư giàu có." Lý Toàn nhịn không được trách móc nói.
Nghe vậy trong lòng của Hoài Tân không nhịn được sảng khoái một trận.
Hừ, không có vợ không có nghĩa là không có đính hôn a.
Trương đại nương há miệng thở dốc, vẻ mặt kinh ngạc, giống như muốn lấy lại rổ trứng gà.
Lý Toàn cầm rổ đưa cho nàng, nói: "Nếu không Trương đại nương lấy về để bồi bổ thân mình đi?"
Kỳ thật cậu nói chuyện sẽ không có khả năng hùng hổ như vậy, nhưng Hoài Tân ở sau lưng, cậu càng có thêm phần tự tin.
Mặt Trương đại nương đỏ lên, cắn răng nói: "Sao có thể không biết xấu hổ chứ, Toàn nhi vẫn nên giữ đi." Sớm biết thế này thì trước đó nên hỏi rõ ràng rồi có tặng hay không.
Nói xong, nàng mang theo cháu gái rời đi.
Lý Toàn thở dài một hơi, đem trứng gà tùy tiện đặt ở trên bàn rồi vào bếp nấu cơm.
Hoài Tân đi lại, từ sau lưng ôm lấy eo Lý Toàn, đem đầu đặt ở trên vai cậu, cười nói: "Thế nào, sao vẻ mặt không vui vậy?"
"......" Đều là bởi vì ngươi.
Lý Toàn trợn trắng mắt.
"À, ta biết rồi, ngươi đang ghen sao?"
"Ta...... Ta mới không có!" Tay Lý Toàn run lên thiếu chút nữa làm đổ bình muối.
"Quan hệ với bọn họ không tốt sao?" Hoài Tân hỏi.
"...... Ừ, một chút cũng không tốt." Lý Toàn tức giận nói.
"A, sớm biết vậy ta đối với bọn họ cũng dữ một chút." Hoài Tân cười rộ lên.
Editor: Mọi người ơi, đừng quên nhấn like share về pho lâu mình nhaaaa! つ ◕_◕༽つ


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.