Nông Phụ

Chương 30



Vốn là cuối năm, mọi người nên vui mừng đón năm mới, nhưng rất nhiều nơi vì trận tuyết lớn này mà vô cùng thê thảm, thậm chí có rất nhiều địa phương xuất hiện người chết vì đói, vì lạnh. Một nơi ở phương Bắc như thôn nhỏ Chương Hà lại có vẻ tốt hơn rất nhiều. Cả thôn đều dựa vào núi rừng, trồng trọt, đa số các gia đình đều có trữ lương thực, nên không xuất hiện tình huống có người chết vì đói.

Hứa Thảo cùng Phú Quý ở trong phòng bếp vui vẻ nấu nướng, hôm nay là tất niên, Hứa Thảo cắt một nửa chân heo, hai cân thịt lợn rừng, một đoạn lạp xưởng. Nàng nấu một nồi củ cải hầm chân giò heo, cải trắng xào thịt lợn rừng, lạp xưởng chưng, còn có tầm mười trái trứng gà để dành mấy ngày qua, Hứa Thảo lấy mấy trái, đập vào tô, khuấy đều, chiên vàng rụm.

Hai con gà rừng kia nàng tiếc không nỡ giết, con gà mái đẻ được tầm mười trứng liền ngưng, Hứa Thảo tính lưu trữ nó, chờ sang năm, đầu xuân để nó tiếp tục đẻ trứng, đến lúc đó nàng mua thêm một đám gà con về nuôi, chờ gà lớn sẽ đẻ trứng, như vậy bọn họ sẽ không thiếu trứng ăn.

Hứa Thảo nấu đồ ăn xong, liền làm bánh bao. Bánh bao nhân thì gồm có một ít rau, hành, cọng tỏi non, cải thìa và lạp xưởng băm. Hứa Thảo nặn thành bánh lớn, mang đi hấp.

Trong lúc chờ bánh bao chín, Hứa Thảo nhìn tuyết bay tán loạn ngoài trời, khẽ thở dài, trận tuyết lớn này sau mười ngày có ngừng lại, nhưng kết quả ba ngày sau tuyết cũ còn chưa kịp tan hết, trận tuyết mới lại nổi lên, nhắm chừng có vẻ còn mạnh hơn đợt cũ. Trần Như vốn nghĩ nhân dịp ba ngày tuyết ngừng trở về, ai ngờ đường về bị tuyết đọng chắn ngang, căn bản người không đi được, không còn cách nào khác, nàng ta đành ở lại Dương gia đón năm mới.

Hứa Thảo vốn còn tò mò vì sao Trần thị đối với Trần Như tốt như vậy, so với nữ nhi ruột còn tốt hơn vài phần, sau đó nàng mới biết nguyên nhân, hóa ra vào lúc mẫu thân Trần Như mất, một tay Trần thị nuôi dưỡng nàng ta, theo thời gian dài tình cảm trở nên sâu sắc hơn đến tận bây giờ.

Thấy Hứa Thảo ngẩn người nhìn ngoài trời, Phú Quý đem nàng kéo lại gần bếp lò, khẽ cười nói:

“Nương tử, nàng đang suy nghĩ gì vậy?”

Hứa Thảo quay đầu đáp: “Tướng công, chàng nói xem trận tuyết này muốn rơi đến khi nào a? Không biết được người trong thôn chúng ta có trụ nổi không?” Thời tiết thất thường thế này, ngay cả đi ra ngoài cổng cũng vô cùng khó khăn, cũng không biết mọi người trong thôn sống thế nào?

Phú Quý nhìn thoáng ra bên ngoài nói: “Nương tử yên tâm đi, trận tuyết này đại khái cũng rơi không quá mười ngày, đến lúc đó tuyết sẽ bắt đầu tan. Người trong thôn tuy rằng không nhiều lương thực, nhưng là sống qua một mùa Đông vẫn không thành vấn đề.”

Hứa Thảo thở dài, tuyết tan lại càng thêm lạnh, nhưng ít ra việc đi lại không còn khó khăn như bây giờ nữa, hiện nay đường sá tuyết đóng dày đặc khiến con người ở cùng một thôn mà cứ có cảm giác bị ngăn cách thành kẻ Nam người Bắc, cả tháng trời chỉ tiếp xúc với một mình người trong Dương gia, cảm giác này quả thật không tốt chút nào.

Nếu là cơm tất niên, người một nhà cũng không nên chia ra, Dương lão cha cho người gọi Phú Quý và Hứa Thảo qua ăn cơm cùng với cả nhà. Hai người mang theo đồ ăn đã làm, bánh bao hấp đặt lên bàn, cả gia đình vui vẻ ăn uống. Dương lão cha không biết từ nơi nào lấy ra một vò rượu, mở nắp, một mùi thơm bỗng chốc lan tỏa tràn đầy trong không khí. Chọc cho vài người huynh đệ Dương gia hít hít cái mũi, Phú Quý ngây ngô cười nói: “Cha, có vẻ như là rượu tốt phải không? Nghe thật thơm.”

Dương lão cha cười nói: “Ủ đã nhiều năm, nhân dịp cuối năm xuân đến nên mang ra uống.”

Mấy người đàn ông uống rượu, các nữ nhân thì vừa ăn vừa nói chuyện lặt vặt, một nhà trông hòa thuận vui vẻ. Bữa cơm tất niên này ăn đại khái một canh giờ, tửu lượng của Phú Quý có vẻ cũng không tệ, nhìn Đại Bằng, Tiểu Đồng, Dương lão cha có chút lâng lâng còn hắn thì vẫn thanh tỉnh. Hôm nay là một ngày vui vẻ, ăn xong các nữ nhân liền dọn dẹp bát đũa, còn nam nhân ngồi trong phòng trò chuyện, uống nước trà.

Cơm và thức ăn trên bàn mọi người cũng đã ăn hết sạch, Hứa Thảo đem vài cái bát và nồi của nhà mình mang về rửa, trong nồi vẫn còn thừa tầm hai chục cái bánh bao, nàng đếm hai lượt, bỏ vào trong rổ dùng bố trắng bao lại rồi đặt vào trong kệ bát.

Qua năm mới nên Tiểu Bạch cùng Hắc Tử mỗi con được thưởng một cái bánh bao, chúng cắn hai ba miếng liền hết, Tiểu Bạch vẫn còn thòm thèm liếm miệng, đôi mắt trang đáng thương nhìn vào bóng dáng Hứa Thảo bận rộn trong bếp.

Thu thập mọi thứ xong xuôi, cũng sắp hết giờ Mùi, Hứa Thảo đang muốn trở về phòng nghỉ ngơi, chợt nghe ngoài cổng có tiếng đập cửa. Hứa Thảo hơi giật mình, lúc này còn có ai đến cơ chứ? Không lẽ là cha cùng nương? Tuyết lớn thế này, nghĩ đến việc cha cùng nương có thể đến, Hứa Thảo bị dọa không nhẹ, vội vàng chạy ra cổng. Mở cửa ra, bên ngoài đứng một bóng dáng nho nhỏ, Hứa Thảo hơi sửng sốt, nhìn bóng dáng kia lạnh run run, là một đứa nhỏ tầm sáu bảy tuổi.

Hứa Thảo trừng mắt nhìn đứa nhỏ một hồi mới cuống quýt lôi kéo nó vào phòng. Mặc kệ có chuyện gì, trước mang nó vào rồi tính sau, dù sao nàng cũng biết đứa nhỏ này, nó kêu Thạch Đầu sống ở gần Dương gia.

Đóng cửa cổng lại, dẫn đứa nhỏ đi vào phòng, tất cả mọi người đang ngồi trong phòng nói chuyện phiếm, nhìn thấy đứa nhỏ này đều ngẩn người, Dương lão cha hết nhìn đứa nhỏ lại nhìn sang Hứa Thảo, nghi hoặc hỏi: “Nương tử lão đại, này... đứa bé này không phải là Thạch Đầu sao? Thạch Đầu, sao con lại đến đây?”

Thạch Đầu nghe thấy giọng Dương lão cha, miệng mở lớn, khóc oa oa lên: “Huhu, Dương bá bá, nương con bị bệnh, phụ thân lại không thấy về, con đói... hức... hức...”

Nhìn Thạch Đầu xanh xao vàng vọt, lại nghe nó kêu đói, Hứa Thảo đi vào trong bếp cầm hai cái bánh bao mang lại, đưa cho nó, nó vừa khóc vừa ăn vội vàng lang thôn hổ yết. Chờ ăn xong hai cái bánh bao, mới lau sạch nước mắt rồi nhìn về phía mọi người mếu máo:

“Dương bá bá, chuyện là như thế này, phụ thân con lên trên trấn làm thợ kéo, nói khi nào phát tiền công sẽ mua lương thực mang về ăn tết. Nhưng từ lúc tuyết hạ đến nay vẫn không có tin tức của phụ thân, nương nói do tuyết rơi nhiều, đường bị chặn nên phụ thân chưa về được. Nhưng trong nhà không còn chút lương thực nào, phụ thân lại không biết khi nào mới về, nương thì bị bệnh, con...con thật sự là không còn biện pháp nào mới chạy sang hỏi mượn nhà Đại bá mượn một ít lương thực, nhưng Đại bá bọn họ nói không có, còn nói nhà con cô nhi quả phụ mượn rồi biết đến khi nào trả được...” Thạch Đầu nói đến đây, giọng nghẹn lại, uất ức khóc lên.

Thạch Đầu nói tới đây, mọi người đại khái cũng hiểu được là có chuyện gì xảy ra, gia cảnh nhà Thạch Đầu cũng rất nghèo, trong nhà lại không có ruộng đất gì, chỉ dựa vào một đôi tay của phụ thân nó làm thuê để kiếm cơm ăn. Phụ thân nó đi làm thuê trên trấn, cả tháng nay tuyết lại rơi lớn không thể về. Nó và nương liền chờ phụ thân nó mang tiền về mua lương thực ăn, nhưng mãi không thấy tin tức, nương nó thì có thể nhịn, nhưng nó chỉ là một đứa trẻ, thấy nương bị bệnh lại không có gì ăn nên mới chạy sang nhà Đại bá nó mượn. Aiz, thói đời bạc bẽo, lòng người lạnh giá, không nghĩ Đại bá Thạch Đầu lại là một người như thế.

Thạch Đầu lau nước mắt, lại nói:

“Con chuẩn bị đi nhà các bá bá, thẩm thẩm trong thôn mượn chút lương thực, nhưng trời rất lạnh, con đi không nổi, đành phải gõ cửa nhà Dương bá bá. Dương bá bá, người có thể cho con mượn chút lương thực được không? Chờ phụ thân con về nhất định sẽ trả. Dương bá bá, thật sự, con cam đoan, nhất định phụ thân con hội trả lại cho nhà bá mà.”

Đều là người cùng một thôn, Dương lão cha không có lý nào để mà cự tuyệt cả, liền quay sang Trần thị đang đứng phía sau ông, nói: “Bà nó, mau mau đi lấy chút lương thực đưa cho Thạch Đầu đi.”

Trần thị vẻ mặt không tình nguyện đáp: “Chìa khóa hầm không biết tôi quang đi đâu rồi, hơn nữa, ai biết phụ thân nó có xảy ra chuyện gì ở trên trấn không, vạn nhất về không được, chúng ta cho mượn rồi biết tìm ai mà đòi.”

Dương lão cha vừa nghe xong liền phát hỏa: “Bà nói lung tung cái gì đó. Cái gì mà bảo phụthân thằng bé về không được? Bà không biết là do bây giờ tuyết lớn, chặn mất đường nên mới không thể về, còn không mau đi lấy lương thực, ở đó mà nói vớ va vớ vẩn.”

Trần thị nghe Dương lão cha nói cũng bực mình nói: “Cuối năm rồi ông la tôi cái gì? Tôi chính là không đi đấy!”

Trần Như đứng một bên thấy hai lão bắt đầu ầm ĩ, đang chuẩn bị khuyên nhủ thì Phú Quý bên cạnh đã nắm tay Thạch Đầu kéo đi về hướng phòng của hắn.

“Thạch đầu, đi, thúc mang con đi lấy lương thực.”

Hứa Thảo cũng vội vàng bước theo.

Hứa Thảo múc khoảng hai mươi cân gạo lức, lại lấy thêm hai mươi cân bột ngô giao cho Phú Quý và nói: 

“Chàng đưa Thạch Đầu về đi, tiện thể xem một chút nương thằng bé thế nào, trời lạnh thế này, may mắn thằng bé này không xảy ra chuyện gì. Nhà chúng ta cũng không thiếu lương thực, chàng mang qua cho hai mẹ con họ có cái ăn. À, đúng rồi...” Nàng nói xong, bỗng nhớ ra một chuyện, vội chạy xuống bếp. Rất nhanh nàng dùng vải bố sạch bao mấy cái bánh bao thịt đặt vào tay của tiểu Thạch Đầu cười nói: “Thạch Đầu, hôm nay là tất niên, bánh bao này cầm về con với cùng nương ăn, con cũng đừng lo lắng quá, phụ thân con khẳng định là do tuyết rơi lớn quá mới không thể trở về, con cũng thấy tuyết rơi rất lớn mà, đúng không?”

Tiểu Thạch Đầu nghe Hứa Thảo nói, nước mắt cũng vội vàng rơi: “Thẩm, người thật tốt, người yên tâm, cho dù phụ thân con về không có lương thực, chờ sau này chắc chắn con sẽ trả lại cho thẩm.”

Hứa Thảo cười cười, đi vào trong nhà lấy hai cái ô mang ra đưa cho một lớn một nhỏ xong mới nói: “Tướng công, đi đường nhớ cẩn thận.”

Phú Quý khẽ ừ một tiếng, xong mới cầm theo này nọ cùng Thạch Đầu đi ra khỏi cổng.

Phú Quý vừa mới đi khuất, Tiểu An và Thẩm thị đi qua tìm Hứa Thảo, sắc mặt hai người đều có chút khó coi, Tiểu An liếc mắt nhìn Hứa Thảo một cái, hơi quẫn bách, thấy Hứa Thảo không có vẻ khinh thường gì cả, mới căm giận nói: “Đại tẩu, nương quả thật là hơi quá đáng, muội thật sự không ngờ bà lại có thể cư xử như thế.”

Đều là người cùng thôn, nếu không cho Thạch Đầu mượn lương thực, hai mẹ con họ làm sao có thể trả qua mùa Đông khác nghiệt này, vậy mà nương lại cư xử như vậy, khiến nàng ta cảm thấy mất mặt, xấu hổ cực kỳ.

Thẩm thị đứng kế bên cũng khe khẽ thở dài.

Hứa Thảo cũng không biết phải nói cái gì cho tốt, đang muốn an ủi Tiểu An vài câu đã thấy Trần Như đứng ngoài gõ cửa, Hứa Thảo nhìn thấy, cười nói:

“Biểu muội, nhanh vào nhà đi.”

Trần Như đi vào, ngồi xuống cạnh Tiểu An, nhìn Hứa Thảo nói: “Biểu tẩu, vừa nãy may nhờ có biểu ca cùng tẩu, cô cô của muội bình thường vốn có chút keo kiệt, nhưng mà chuyện hôm nay bà làm quả thật không đúng. Kỳ thật, vừa nãy cô cô cũng có nói với muội, không phải nàng không muốn cho mượn mà do bị dượng nói lớn tiếng trước mặt mọi người, làm lòng bà không thoải mái, cho nên mới nói ra những lời khó nghe như vậy.”

Hứa Thảo khẽ ừ một tiếng đối phó, sau đó không hé răng nói gì thêm cả.

Không khí trở nên hơi kỳ quái, Trần Như có chút xấu hổ, ngượng ngùng ngồi im một chỗ, lại không biết phải nói gì để xóa tan màn ngại ngùng này. Cả phòng đột nhiên im phăng phắc đến nổi nghe thấy từng tiếng gió thổi vù vù ở bên ngoài.

Qua một lúc lâu, Phú Quý cũng trở về, cả người dính tuyết, Hứa Thảo vội vàng giúp hắn phủi tuyết, rồi nhanh tay kéo hắn vào phòng đẩy ngồi xuống kháng sưởi ấm, xong xuôi mới hỏi: “Tướng công, như thế nào? Nương Thạch Đầu bệnh có nặng lắm không?”

Phú Quý cười đáp: “Không có gì lớn, do quá đói thôi, vì nàng ta đều nhường đồ ăn cho Thạch Đầu nên mới bị lả đi, ăn xong hai cái bánh bao xem như khá hơn. Ta lại giúp bọn họ đun chút nước ấm, nấu cháo, uống cháo xong, nhìn nương thằng bé ngủ yên ổn xong ta mới ra về.”

Mấy người trong phòng đều nhẹ nhàng thở ra, dù sao cũng là người cùng thôn, các nàng không mong gia đình thằng bé xảy ra chuyện đáng tiếc nào cả.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.