Nông Phụ

Chương 40



Ngày hôm sau, Hứa Thảo chuẩn bị xong xuôi mọi thứ, liền mang theo Lí thị đi lên trấn trên. Miêu Miêu thì gửi ở Hứa gia, dặn dò nhị nha tam nha trông dùm. Nàng dùng giỏ trúc đựng tầm mười cân khoai tây mang theo lên trấn.

Đi vào trong trấn, Hứa Thảo vẫn quyết định đi đến tửu lâu lần trước, tốt xấu gì cũng đã từng hợp tác một lần, dễ nói chuyện hơn.

Lôi kéo Lí thị đi vào tửu lâu Nhạc Phong, liền có một vị tiểu nhị đi lại cười hỏi:

“Tiểu nương tử, phu nhân, hai người tới ăn cơm đúng không?”

Hứa Thảo cười khẽ đáp: “Ta đến tìm chưởng quầy các ngươi có chút chuyện, xin hỏi hắn có ở đây hay không?”

Hứa Thảo vừa hỏi như vậy, tiểu nhị nhớ lại hình như lần trước nàng có đến một lần, liền cười nói:

“Hóa ra là tiểu nương tử a, chưởng quầy có ở đây, ngươi chờ một lát, ta đi gọi ngài ấy đi ra.”

Rất nhanh tiểu nhị và vị chưởng quầy lần trước đã đi ra. Chưởng quầy nhìn thấy Hứa Thảo thì sửng sốt hỏi: Vị tiểu nương tử này, tìm lão phu có chuyện gì?”

“Chưởng quầy, hôm nay ta đến đây lại có chút đồ muốn bán cho ông a.”

“Là đồ ăn sao?”

Hứa Thảo mỉm cười gật đầu.

Từ lần trước mua bí phương thập tam hương và lạp xưởng kia, sinh ý của tửu lâu càng ngày càng đi lên, hương vị đồ ăn cũng trở nên đa dạng phong phú hơn. Lần này ông có chút tò mò, không biết vị tiểu nương tử này lại mang đến cái gì đây.

Nhìn Hứa Thảo lấy từ trong rổ ra mấy củ tròn tròn, chưởng quầy có chút tò mò, chỉ vào mấy củ kia hỏi: “Đây là cái gì a? Cho đến tận bây giờ ta cũng chưa từng thấy qua.”

Hứa Thảo nghe vậy vội vàng trả lời:

“Chưởng quầy, thứ này gọi là khoai tây, là do chính tay ta trồng ra. Ta dám cam đoan toàn bộ Ngô Canh quốc trừ bỏ một mình ta không có ai trồng củ này. Thứ này hương vị không sai, ăn khá ngon, hơn nữa lại quý hiếm. Cách chế biến thì có vô vàn cách nào là khoai tây xắt sợi xào, khoai tây hầm, khoai tây chiên, nghiền thành bột làm bánh, dùng để kho thịt, hầm thịt đều được. Hơn nữa thứ này hiện tại chưa có ai trồng được, ta cam đoan chỉ bán cho một mình tửu lâu của ông, ông thấy thế nào?”

Chưởng quầy nghe xong có chút động tâm.

Hứa Thảo dường như nghĩ đến điều gì đó, nói:

“Tuy nhiên, thứ này nếu mà nảy mầm thì không thể ăn, hội trúng độc chết người.”

Chưởng quầy nghe xong, sắc mặt liền thay đổi nói: “Có thể ăn vào chết người sao? Ta xem ra vẫn là không cần a.”

“Chưởng quầy, ăn cái này không có chết người. Ta chỉ nói khi nào chúng nảy mầm mới không nên ăn thôi, ngài có thể hảo hảo bảo quản, ít nhất cũng tầm vài ba tháng sẽ không nảy mầm. Hơn nữa vấn đề ngộ độc thức ăn cũng thường xuyên bị nếu ăn chung các loại thức ăn kỵ nhau, chứ đâu phải riêng mỗi thứ này ăn mới bị ngộ độc đâu. Ví dụ ngày thường nếu ngài ăn thịt chó rồi ăn đậu xanh, ăn ba ba với rau dền, ăn cá chép, ăn hải sản xong ăn cam, ăn khoai lang với tôm… đều bị ngộ độc a. Hơn nữa, trong một số loại rau dưa khác cũng chứa đựng một ít độc tố, nhưng do liều lượng quá nhỏ nên mới không sao thôi.”

Lời này của nàng không hề giả, có nhiều loại thực phẩm bản thân chúng tự tồn tại độc tố bên trong, tuy nhiên rất ít người ăn chúng mà bị chết. Giống như giá đỗ chưa nảy mầm hết, củ gừng bị hư, đậu cô ve cùng các loại đậu đều chứa một ít độc tố, sau quá trình chế biến, nấu chín thì ăn sẽ không sao.

Chưởng quầy còn đang do dự, nghe Hứa Thảo nói một tràng hắn cũng mê mang không hiều. Ngay cả Lí thị đứng bên cạnh cũng cảm thấy hồ đồ, căn bản không hiểu nữ nhi mình đang nói cái gì.

Hứa Thảo nhìn chưởng quầy như thế liền nói: “Chưởng quầy, ngài yên tâm, thứ này nếu mà nảy mầm ngài không trái lương tâm mang ra nấu bán thì tuyệt đối sẽ không có chết người.”

“Hắc, tiểu nương tử này ngươi nói lung tung cái gì đâu. Chúng ta sao có thể làm như thế.”

Hứa Thảo cười hắc hắc đáp: “Vậy ngài cho ta mượn phòng bếp dùng một chút. Ta nấu vài món bằng thứ này cho ngày nếm thử, được không?”

Chưởng quầy nghĩ nghĩ liền gật đầu đồng ý.

Bây giờ cũng còn sớm, chưa có khách, phòng bếp cũng không cần dùng. Hứa Thảo cùng Lí thị đi vào, đóng cửa phòng bếp lại.

Lí thị lúc này mới thở hắt ra: “Đại nha, thứ này của ngươi có thể bán được hay không? Ta xem bộ khó a.”

Hứa Thảo nói: “Nương, mặc kệ được hay không chúng ta phải thử mới biết chứ.”

Có Lí thị hỗ trợ, Hứa Thảo rất nhanh làm vài món đi ra, một dĩa khoai tây xắt sợi chua ngọt, khoai tây hầm, trong bếp vừa vặn có chút lỗ tai heo, nàng liền lấy thái mỏng làm tai heo xào khoai tây. Mỗi một món ăn làm xong nàng đều nếm thử, cảm thấy hương vị thực không sai. Lúc này nấu so với ngày thường nàng nấu cơm ở nhà còn muốn tốn nhiều tâm tư, hương vị tất nhiên phải ngon hơn rồi.

Lí thị cũng thỉnh thoảng nếm thử một miếng, cảm khái nói: “Đại nha, trình độ này của ngươi so với đầu bếp tửu lâu cũng không kém a.”

Hứa Thảo cười cười không nói, bưng mâm đồ ăn đi ra ngoài. Hứa Thảo lại ở trước mặt chưởng quầy ăn trước mỗi món một miếng. Chưởng quầy thấy vậy mới cầm đũa lên ăn thử, nhịn không được gật đầu, khen ngợi: “Tài nấu nướng của tiểu nương tử quả không tệ, cùng ngang ngửa đầu bếp của chúng ta a. Bất quá, thứ này có thật là ăn không chết người chứ?”

Hứa Thảo cười cười, lại đi vào bếp múc hai chén cơm mang ra. Buổi sáng vốn ăn không nhiều, còn đi bộ hơn một canh giờ, nàng đã sớm đói bụng. Lí thị cũng trừng mắt nhìn một bàn đồ ăn, âm thầm chảy nước miếng, nhìn thấy chưởng quầy không có ý ngăn trở, liền bưng một bát cơm khác vùi đầu ăn.

Đồ ăn vốn Hứa Thảo làm cũng không nhiều, rất nhanh ba món ăn đều hết. Hứa Thảo thỏa mãn ợ một cái. Bình thường làm đồ ăn nàng đều tiếc cho rất ít dầu, hôm nay dùng của tửu lâu nên thoải mái bỏ, vì vậy hương vị rất ngon.

Chưởng quầy thấy hai mẹ con Hứa Thảo ăn ngon, tâm tư cũng vừa động, nhưng hắn vẫn còn có chút lo lắng về vụ khoai tây có độc.

Hứa Thảo nói: “Chưởng quầy, chỉ cần khoai tây này không nảy mầm, vỏ của chúng không đổi thành màu xanh thì hoàn toàn không sao cả. Ngài cũng thấy đó, ta cùng nương của ta ăn nhiều như vậy cũng không bị sao cả. Ngài nếu không cần, ta sẽ mang qua nhà khác bán vậy.”

Dứt lời, Hứa Thảo đứng dậy chuẩn bị đi.

Chưởng quầy vội vàng ngăn cản: “Tiểu nương tử, ngươi đừng nóng vội a, ta chỉ là lo lắng chút thôi. Dù sao ta vẫn tin tưởng lời của ngươi mà, bất quá khoai tây này ngươi tính bán thế nào? Trong nhà còn có bao nhiêu? Ta muốn mua hết.”

Hứa Thảo lúc này mới cười đáp: “Thứ này không có nhiều, trong nhà chỉ dư một ít, ngài nếu muốn mua ta có thể bán hết cho ngài. Bất quá, thứ này để ở phòng bếp, nơi râm mát, tranh ánh nắng, bằng không sẽ rất dễ nảy mầm.”

Chưởng quầy gật đầu đáp: “Hảo. Ta nhớ kỹ. Chúng ta nên nói giá cả đi.”

Cả hai kì kèo một hồi, cuối cùng định ra mức giá cao hơn các loại rau dưa khác, một cân mười hai văn. Tuy nhiên, Hứa Thảo cũng đưa ra một điều kiện là phía bên chưởng quầy năm nay không thể trồng, nếu muốn cũng phải để sang năm. Nếu hắn đồng ý nàng còn khuyến mãi cho mấy công thức làm đồ ăn khi nãy.

Chưởng quầy nghĩ một chút, cũng biết tiểu nương tử này lo sợ hắn sẽ vụng trộm trồng thứ này. Tuy nhiên, trước mắt hắn không có ý định này, chỉ muốn tập trung thời gian tăng danh tiếng tửu lâu cái đã.

Trên đường về, Lí thị còn chưa có hồi phục tinh thần, mãi một lúc lâu sau bà mới kéo tay Hứa Thảo nói: “Đại nha, ngươi trồng ba sào, có thể bán được bao nhiêu tiền a?”

Hứa Thảo cười đáp: “Nương, trừ một trăm cân lưu lại, có thể bán tầm mười lượng bạc.”

“Cài gì? Mười lượng bạc?” Lí thị mở to hai mắt kinh ngạc hô lên, “Loại có ba sào đất mà bán được tận mười lượng bạc?” Ông trời, bà làm ruộng cả đời cũng chưa bao giờ nghĩ đến chỉ trồng có ba sào thứ này có thể kiếm được nhiều bạc như vậy.

“Đúng vậy, bất quá nương, thứ này cũng chỉ có thể tranh thủ bây giờ kiếm chút bạc, sau này nhiều người trồng rồi sẽ không còn giá cao thế nữa. Lúc trước con kêu ngài trồng cùng, ngài không nghe, giờ chắc hối hận rồi đúng không?”

Lí thị hối hận đến mức ruột cũng muốn xanh luôn: “Còn không sao, đau lòng chết lão nương. Bây giờ trồng có trễ hay không a?”

Hứa Thảo cười nói: “Bây giờ hai nhà chúng ta cùng nhau trồng cũng không muộn. Chờ sang năm mới đem thứ này mở rộng ra cả thôn. Khoai tây này khá dễ trồng, năng suất cao, hơn nữa thứ này dễ dàng ăn no bụng, trồng nhiều mới có lợi.”

Lí thị có chút thầm oán nói: “Chúng ta tự mình trồng thì tốt rồi. Vì sao sang năm còn muốn làm cho thôn dân cùng nhau trồng chứ?”

Hứa Thảo đương nhiên biết làm như vậy có thể kiếm tiền, nhưng là giấu diếm được sao? Đầu tiên, thứ này không để quá lâu được sẽ nảy mầm, lại dễ trồng. Cùng với việc để họ tự phát hiện ra rồi thầm oán hai mẹ con nàng, chẳng bằng nàng sớm nói ra, mọi người cùng nhau trồng, đỡ nảy sinh ra bất mãn, hiềm khích không đáng có.

Lí thị cũng biết điều này nên không có nói thêm gì nữa. Hứa Thảo lại dặn dò Lí thị, chuyện lần này cũng không nên nói cho người khác. Lí thị gật gật đầu đáp: “Ta biết rồi, còn cần ngươi phải nhắc hay sao.”

Trở về thôn, Hứa Thảo đem toàn bộ khoai tây còn thừa bỏ vào trong hầm.

Ngày hôm sau, Hứa Thảo đưa năm mươi cân khoai tây giao cho chưởng quầy, thu được sáu trăm văn.

Hứa Thảo còn dư một trăm cân cũng đủ cho nàng và Lí thị trồng. Số khoai tây này Hứa Thảo trực tiếp bỏ ở ngoài sân phơi nắng, như vậy sẽ nảy mầm nhanh hơn.

Trong nhà có hai mẫu đất, một mẫu trồng lúa, còn lại một mẫu dùng để trồng rau dưa và khoai tây. Hứa Thảo đem đồ ăn đều thu hết, làm đất, chuẩn bị trồng trọt vụ tiếp.

Phú Quý cũng không vào núi săn thú nữa, ở nhà bận rộn làm đất. Khoai tây nảy mầm, Hứa Thảo liền mang đi trồng. Sau khi trồng xong, Hứa Thảo liền qua giúp Lí thị. Lí thị lần đầu tiên trồng thứ này, có chút không yên, luôn sợ sau này bán không được sẽ không kiếm được bạc.

Hứa Thảo khuyên nhủ: “Nương, ngài đừng lo lắng nữa. Cho dù bán không ra thì chúng ta lưu trữ lại chính mình ăn cũng được a.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.