Người đến đều là thôn dân kế bên, nhìn thấy Hứa lão cha và Hứa Thảo đều ở
nhà, vội vàng bước lên cười tủm tỉm chào hỏi, nói rõ ý định đến, mọi
người đều muốn mua khoai tây.
Hứa lão cha nghe xong, mừng rỡ, vội nói: “Được, được, trong nhà còn một ít khoai tây, giá vẫn giữ như cũ,
nói vậy là mọi người đều biết rõ, tuy nhiên khoai tây không còn nhiều
nên mỗi người chỉ được tầm một trăm cân thôi.”
Thôn dân nghe Hứa lão cha nói xong cũng vui mừng, đều là người quen biết, khoai tây của Hứa Thảo đều bán hết cho bọn họ.
“Vậy cám ơn Hứa lão nhé, chúng ta có tầm chín người, ông xem rồi đem toàn bộ số khoai tây dư chia hết cho chúng ta đi.”
Lão thái bà ở trong phòng nghe thấy tiếng nói, cuống quýt từ trên kháng
ngồi dậy, nhanh chân đi ra ngoài, gắt gao trừng mắt nhìn Hứa lão cha
nói:
“Ngươi nếu dám bán khoai tây cho người khác, lão nương ta
đánh gãy chân của ngươi. Chưa từng thấy con rể nhà ai bất hiếu như vậy,
lão nương thật hối hận a, vì sao lại gã một đứa khuê nữ tốt cho ngươi
chứ...” Lão thái bà nói xong, nằm trên đất lăn vài vòng, rồi bắt đầu bù
lu bù loa khóc lớn, vừa khóc vừa vỗ đùi chan chát.
Hứa lão cha vẻ mặt xấu hổ, đúng im không nhúc nhích.
Lí thị đi từ trong phòng nha, nhìn thấy bà ta như vậy, tức giận sắc mặt đỏ bừng mắng: “Bà cũng đừng có ở đây mà gây loạn nữa, mau đi về đi, dù sao khoai tây của ta cũng không bán cho bà.”
Vài người dân đều biết
lão thái bà này, vì đều là người vùng này nên không xa lạ gì. Mỗi thôn
cũng không lớn chỉ tầm mười mấy hộ, nên trong thôn có chuyện gì các thôn lân cận cũng biết rõ. Chuyện lão thái bà này từng bán con đi mọi người
ai ai cũng rõ ràng, cũng nhìn bà ta không vừa mắt, tuy nhiên dù sao cũng là bề trên, nên nhỏ giọng khuyên nhủ:
“Lý thái thái này, ngài
cũng đừng quá đáng quá, lúc trước ngài đem khuê nữ của mình bán đi rồi,
giờ nhìn thấy khuê nữ sống khá giả lại muốn đến kiếm chác, như vậy không được. Bất quá nếu ngài thật sự muốn mua, chúng ta chia đều mười người
là được, mỗi người một trăm cân, nhưng ngài phải trả tiền đầy đủ.”
Vài người đều đồng ý, tuy rằng chia ra mỗi người sẽ mua ít đi nhưng là để lão thái bà này dây dưa mãi cũng không hay.
Lão thái bà vẫn không chịu đứng lên, chu chéo nói: “Không được, tất cả
khoai tây đều là của ta, các người còn muốn phân chia sao? Không có cửa
đâu. Bọn họ là nữ nhi và con rể của ta nên phải nghe lời ta.”
Lí lão thái tiếp tục lăn lóc trên đất om sòm, Lí thị cùng Hứa lão cha không biết phải làm sao, ngây người, đứng nhìn nhau.
Hứa Thảo nhịn không được, đành quay sang mấy người dân kia nói: “Mọi người theo ta lại đây.”
Mọi người liếc nhìn nhau một cái rồi đi theo Hứa Thảo. Hứa Thảo không thèm
để ý đến lão thái bà, chỉ huy mọi người đem khoai tây từ trong hầm
chuyển ra, lão thái bà nhìn thấy muốn chạy đến cướp, nàng liền bảo hai
người khác đem bà ta ngăn lại, sau khi phân chia đầy đủ, mọi người trả
tiền rồi mang khoai tây về. Vì ai cũng mang theo xe đến nên chẳng mấy
chốc một ngàn cân khoai tây đều được chuyển đi.
Lão thái bà nhìn
thấy khoai tây bị người ta mang đi, tức giận gào lớn, chỉ vào Hứa Thảo
mắng: “Thứ tiện nhân, ai cho ngươi động vào khoai tây của lão nương hả?
Đồ tiện nhân kia, ngươi có biết lão nương là ai không hả? Thế nhưng dám
đối với trưởng bối như vậy, có tin lão nương đánh chết ngươi hay không?
Ta mặc kệ, ta không cần biết, đồ tiện nhân nhà ngươi mau bồi thường
khoai tây lại cho ta.”
Hứa Thảo bị mắng, tức giận đến mức khó
thở, la lớn: “Câm miệng cho ta.” Thanh âm của nàng khá lớn, dọa lão thái bà đang ngồi khóc lóc om sòm dưới đất hoảng sợ.
Hứa Thảo sơ bạc
trong tay, liếc lão thái bà một cái sắc lẹm, sau đó đi đến bên cạnh Hứa
lão cha và Lí thị nói nhỏ một câu, đi khóa cửa hầm, đem cả chìa khóa lẫn bạc đều nhét vào trong lòng.
Làm xong mọi chuyện nàng nói với Lí thị và Hứa lão cha: “Cha, nương, con đi về trước đây.”
Đi đến bên người lão thái bà, Hứa Thảo lạnh lùng nói: “Ngươi mau cút về
đi, có ở lại đây cũng chẳng chiếm được gì đâu, nếu còn càn quấy ta sẽ đi báo quan.”
“Ngươi dám!” lão thái bà lập tức từ trên đất đứng lên, căm tức chỉ vào mặt Hứa Thảo.
Hứa Thảo cười lạnh, “Ngươi nghĩ vì sao ta lại không dám? Ta không có biết
ngươi, ngươi còn chạy đến nhà ta khóc lóc om sòm, ngươi nếu còn không
đi, ta gọi người gô cổ đuổi ra thì đừng có trách.”
Lão thái bà
vẫn chỉ vào Hứa Thảo ồn ào mắng, không chịu trở về. Hứa Thảo không thèm
quan tâm bà ta nữa, nói qua với Lí thị một tiếng rồi ra về.
Đến
trời tối, Lí thị mới đến tìm nàng, hưng phấn nói: “Đại nha, bà ta đi
rồi, ở nhà chúng ta nửa ngày, không ai để ý đến bà ta, cuối cùng còn
muốn tự đi vào hầm lấy khoai tây, may mắn ngươi đã đem cửa hầm khóa.”
Hứa Thảo nhẹ nhàng thở ra, đem tiền buổi sáng bán được cùng với chìa khóa
đưa cho Lí thị, “Nương, tiền và chìa khóa ngài cầm đi, nếu là bà ta còn
tìm đến ngài cũng đừng mềm lòng, trực tiếp nhốt bà ta ngoài cổng là
được.”
Lí thị thở dài đáp: “Ta hiểu được.”
Cũng may sau đó lão thái bà không còn đến nữa, Lí thị cùng Hứa lão cha mới chính thức thở phào.
Mấy ngày nay Hứa Thảo cùng Phú Quý còn có tiểu Quang và tiểu Hà bận bịu làm cỏ, xới đất, bón phân, chờ một tháng sau tiếp tục trồng khoai tây.
Bận việc nửa tháng, khi nàng làm xong thì khoai tây của những người trong
thôn mới thành thục, bắt đầu vội vàng thu hoạch. Lúc này thì mười mẫu
đất bọn họ đã làm xong hết rồi, Phú Quý lại đi săn, Hứa Thảo và hai đứa
nhỏ đi lên núi cắt cỏ lợn, trong nhà hiện nay nuôi ba con lợn, đều ăn
rất nhiều, toàn dựa vào số cỏ dại bọn họ cắt lúc này để ăn qua mùa Đông.
Rất nhanh đến tháng tám, Hứa Thảo vội vàng trồng khoai tây hết mười hai mẫu đất trong nhà.
Thời gian vội vàng trôi qua, may nhờ có tiểu Quang và tiểu Hà phụ giúp chăm
sóc mười hai mẫu đất nên Hứa Thảo không bị mệt chết. Rất nhanh đã đến
tháng mười một, nhà nhà lại thu khoai tây. Hứa Thảo nhẩm tính, khoai tây này muốn mở rộng ra các nơi khác hoặc cả nước thì cần ít nhất hai ba
năm, nên lúc này nàng vẫn còn trồng nhiều được. Hơn nữa trồng thứ này
sản lượng cao, sau khi nộp thuế, còn thừa đủ cho mỗi hộ đủ ăn no, lại
còn dư ra một ít bán kiếm tiền.
Thu hoạch khoai tây, nộp thuế
xong, mọi người đem toàn bộ khoai tây bán hết. Dù sao lương thực khác
tầm bốn năm văn một cân thôi, bọn họ tình nguyện bán hết khoai tây kiếm
chút bạc rồi mua cái khác ăn.
Bên này mọi người bán khoai tây vô
cùng cao hứng, thì trên trấn một cuốn sổ con của huyện thái gia đang gấp rút thúc ngựa ngày đêm đem vào kinh trình lên thánh thượng. Cấp trên
biết được vùng đất nghèo, hoang sơ lại có thể trồng ra một loại lương
thực có năng suất cao như vậy, nên vô cùng coi trọng.
Vốn vài năm nay biên cương chiến loạn, các tướng sĩ đều cần rất nhiều đồ ăn, cho
nên thuế má rất nặng, nhiều địa phương dân chúng đều oán thầm. Bây giờ
có thể trồng ra một loại lương thực sản lượng cao như vậy, thứ nhất vừa
có thể giải quyết vấn đề ăn uống của các chiến sĩ nơi biên cương, cũng
có thể cho dân chúng nghèo khổ ăn no.
Chuyện như vậy không có ai
nghĩ giấu giếm cả, đều mau chóng bẩm báo lên trên, chờ sổ con đến được
trong tay thánh thượng, mặt rồng rạng rỡ, vô cùng coi trọng, phái thần
tử dâng sổ con lên yêu cầu thỉnh vị nông phụ tìm ra được loại lương thực này vào kinh.
Sổ con này đến kinh thành là lúc tuyết đã rơi phấp phới đầy trời, Hứa Thảo đối với chuyện sắp xảy ra này không hề hay biết gì cả, chính là nằm trên kháng ấm áp dạy Miêu Miêu học chữ.
Phú
Quý mang một thân tuyết từ bên ngoài vào, nhìn thấy Hứa Thảo đang dạy
Miêu Miêu học chữ trên kháng, bên cạnh còn có thêm tiểu Hà, tập trung
tinh thần nhìn chằm chằm chữ, còn thật sự chịu khó học.
Cảm giác
có gió lạnh thổi vào, Hứa Thảo ngẩng đầu lên nhìn qua, nhìn thấy người
đi vào là Phú Quý, vội vàng leo xuống, đi vào trong buồng lấy khăn bố
mang ra giúp hắn lau tuyết trên đầu, trên người sạch sẽ, xong mới nói:
“Đều mua hết rồi phải không? Vài ngày nữa là qua năm mới rồi, mọi thứ
chung ta đều mua đủ cả rồi nên cũng không cần phải đi lên tận trên trấn
nữa.”
“Nàng yên tâm, ta đều mua đủ cả.” Phú Quý cười đáp.
Vài ngày tơi là năm mới, cả nhà Hứa Thảo vui vẻ đón năm mới, ra tết lại bắt đầu một năm bận rộn.
Quan năm Hứa Thảo chuẩn bị thu hoạch mười hai mẫu khoai tây mang đi ra xa
một chút bán, lại bị huyện thái gia trên trấn ngăn lại, nói ông muốn mua hết. Giá tiền là mười văn một cân. Không chỉ thu mua một mình nhà Hứa
Thảo mà toàn bộ thôn dân và thôn lân cận, cứ nhà ai có trồng đều mua
hết.
Đối với việc vì sao vị quan lão gia này lại mua nhiều khoai
tây đến vậy Hứa Thảo cũng không có hứng thú biết, chỉ cần quan không làm khó dân chúng, không cố tình áp bức, bóc lột bọn họ thì tốt rồi.
Ba tháng sau, thư từ trên kinh thành được đưa đến tay huyện thái gia, khi
ông ta biết được Thánh thượng muốn gặp Hứa Thảo thì vội vàng cho người
đi mời Hứa Thảo đến. Hứa Thảo lúc này đang ở ngoài ruộng bận việc, cho
đến khi Lí thị mang một đầu đầy mồ hôi đến kiếm nàng.
Lí thị nhìn thấy Hứa Thảo, cả người run rẫy, lôi kéo Hứa Thảo đang mang vẻ mặt mờ
mịt hỏi: “đại nha a, ngươi gần đây có chọc ra họa gì không?”
“Nương, ngài làm sao vậy? Sao cả người mồ hôi ướt đẫm thế này?” Hứa Thảo kinh ngạc hỏi lại.
Lí thị gấp gáp đến mức muốn khóc, vội hỏi: “Đại nha a, ngươi nói mau đi, gần đây ngươi có gây ra chuyện gì không?”
“Nương, chúng ta là nông dân nghèo, ngày thường đều ở nhà, hoặc ra ruộng, lên
núi thôi, ngay cả lên trấn cũng không đi thường xuyên thì chọc chuyện gì được chứ?”
“Kia... vậy làm sao trong nhà ngươi lại có quan sai
tìm đến a?” Lí thị nghĩ đến việc vừa nãy bà găp quan sai đến nhà tìm Hứa Thảo thì cả người phát run. Dân chúng như bà sợ nhất là liên quan đến
quan lão gia a. “Đại nha a, ngươi... hay ngươi mau đi trốn đâu đó vài
ngày đi.”
Nông dân mà, chỉ cần thấy quan sai tìm đến cửa là y như rằng chẳng có chuyện gì tốt cả.