Nông Phụ

Chương 7



“Kia Miêu Miêu cùng Quân Ca thì làm sao bây giờ?” Hứa Thảo nhìn thấy hai đứa nhỏ đang chơi ở trong sân nhịn không được hỏi. Ngưu thị kia nàng cũng không dám trông cậy vào, nhưng mà để cho hai đứa nhỏ ở nhà một mình thì lại không yên tâm.

“Nếu không đại tẩu liền lưu lại trông hai đứa nhỏ đi, kia tam tẩu ta cũng không dám trông cậy vào.” Dương Tiểu An nhắc tới Ngưu thị không nhịn được nhíu mày. Nàng không thích tam tẩu nhưng Tam ca lại thích, hắn cứng rắn muốn lấy về, nàng có muốn ngăn cản cũng không được.

Hứa Thảo nghĩ nghĩ một lát rồi nói: “Nhị đệ muội buổi tối còn muốn nấu cơm nên Nhị đệ muội lưu lại trông hai cái đứa nhỏ luôn cho tiện.”

Như vậy rất nhanh liền an bài xong, Hứa Thảo cùng Dương Tiểu An vội vàng đi ra ruộng ngô, Thẩm thị lưu ở nhà chiếu cố hai đứa nhỏ và nấu cơm tối. Người trong thôn đều là dân chúng nghèo, một ngày chỉ ăn hai bữa cơm là sáng và tối mà thôi. Ngưu thị kia, Hứa Thảo và Dương Tiểu An cũng không phải là người nhiều chuyện nên cũng lười nói nàng ta.

Trong thôn ruộng đồng đều ở dưới chân núi, lúc này đi tới đây cũng đều là người tới bẻ ngô, hai người nhanh chân đi không đến một lát liền tới, cùng Dương lão cha chào một tiếng, Hứa Thảo liền lu bu làm. Đến nơi này gần mười ba năm, nàng đối với những việc nhà nông này đã sớm làm quen thuộc.

Rất nhanh, nàng liền bẻ đầy một sọt ngô mang đi qua đổ vào xe đẩy. Dương lão cha đứng ở bên cạnh xe đẩy, nhìn Hứa Thảo liền nói: “Con dâu nhà lão đại, để đó ta làm cho.” Nói xong, Dương lão cha liền tiếp nhận cái sọt ngô trong tay Hứa Thảo, đem bên trong ngô đổ xuống xe, khe khẽ thở dài nói: “Năm nay ngô hư đặc biệt nhiều, làm hại nhà chúng ta năm nay thu hoạch chẳng được bao nhiêu, cũng không biết nhiêu đây ngô nghiền thành bột có đủ cho nhà chúng ta dùng qua mùa đông hay không? Ngày thường, ít nhiều còn có Phú Quý lên núi săn thú, phụ giúp chút tiền tiêu hàng ngày, aiz.”

Hứa Thảo nhìn cha chồng gương mặt nhăn nheo, làn da vàng đen sạm vì nắng, nhịn không được nói: “Cha, con dâu có lời không biết có nên nói hay không?”

Dương lão cha sửng sốt, nhìn về phía Hứa Thảo nói: “Có chuyện gì? Chúng ta đều là người một nhà. Con có chuyện gì thì cứ nói thẳng ra là được.”

Hứa Thảo cười cười, nhìn về phía cây ngô gầy tong teo, nói: “Cha, kỳ thật ta có cái phòng biện pháp sâu ngô. Những cây ngô đều phải đốt sạch ở trước tháng năm sang năm, mặt khác còn thuận tiện có thể trồng xen canh một ít đậu xanh các loại.”

Dương lão cha ngẩn người: “Đây là cái biện pháp gì? Sao chưa bao giờ ta nghe nói qua?”

“Cha, đây là ngày trước khi ta còn bé nghe một lão nhân nói. Lão nhân kia đến chúng ta thôn làm hành khất, cho ta một quyển sách , mặt trên đều là nội dung về cách trồng trọt.”

Tuy rằng nàng không muốn gạt người, nhưng là cũng không thể nói thật.

“Con còn có thể biết chữ?” Dương lão cha có chút choáng váng, người trong thôn không có mấy người biết chữ a.

Hứa Thảo cười cười nói: “Cha, đây là ta khi còn bé đi theo lão tú tài trong thôn học, chính là có thể biết chút chữ mà thôi.” Ngày bé vì có thể giấu diếm việc bản thân biết chữ, nàng còn cố ý chạy tới lão tú tài trong thôn học nhận thức mặt chữ, vốn những chữ này nàng đều biết nên học rất nhanh, lão tú tài kia còn cảm khái mãi không thôi, nói nếu Hứa Thảo là cái nam nhi thì tốt rồi, có thể đi thi công danh, làm rạng danh tổ tông, làm nàng rất ngượng ngùng.

“Con dâu lão đại, ngươi nói cái biện pháp này cũng thật hữu dụng, ngươi là không biết a, hằng năm sâu ngô đều rất nhiều chúng ta trừ khử thế nào cũng không xong. Sản lượng ngô không tốt, sau khi nộp thuế cũng chỉ còn chút đỉnh đủ sống qua năm mới đã là tốt lắm rồi.”

Hứa Thảo gãi đầu cười nói: “Cha, kỳ thật biện pháp này ta cũng chưa thử qua, bất quá nghe lão nhân kia nói là trong cây ngô hư này có trứng sâu ủ mầm, nếu không đốt đến mùa trồng ngô nó sẽ thành trùng bám vào cây ngô mới nảy mầm. Lão nhân kia nói đây là diệt sâu trùng trước khi gieo trồng. Mặt khắc ở trong ruộng ngô trồng một ít đậu xanh, như vậy có thể đưa đến ong mắt đỏ, sâu ngô sợ cái này.”

Kiếp trước nàng là tiến sĩ ngành nông nghiệp, ba mươi năm mất hơn nữa thời gian đều dùng ở việc nghiên cứu nông học, tuy nói xuyên qua nơi này hơn mười năm, nhưng những kiến thức này chưa bao giờ quên. Thời cổ đại này không có thuốc trừ sâu chỉ có thể dùng những biện pháp này mà thôi.

Dương lão cha bán tín bán nghi gật đầu, hắn cũng không chắc biện pháp này rốt cuộc có được không, bất quá sang năm cứ thử thử, dù sao cũng chẳng tổn thất gì.

Hứa Thảo nghĩ nghĩ, lại nói: “Cha, việc xử lý thân ngô này cũng không phải chỉ làm một nhà chúng ta mà toàn bộ thôn đều phải làm, bằng không sâu ngô này là diệt không được.”

Dĩ vãng những thân ngô này đều lưu trữ làm củi đốt, hoặc lưu lại làm phân, làm cho ngô hằng năm gieo trồng đều bị sâu mọt làm hại, sản lượng thấp. Biện pháp này nàng cũng từng cùng nương nói qua nhưng nương của nàng không làm cho nàng nói xong liền đánh nàng đến mức trốn tới trốn lui.

Dương lão cha gật gật đầu nói: “Được rồi, thu hoạch xong ta liền cùng lão lý chính nói, nếu là sang năm sản lượng tăng cũng coi như là việc tốt.”

Hai người đang nói chuyện, Trần thị liền trừng mắt nhìn Hứa Thảo một cái, cả giận nói: “Con dâu lão đại, ngươi đứng ở đó nói cái gì a, có hay không tưởng nhàn hạ, còn không chạy nhanh qua đây bẻ ngô.”

Dương lão cha nghe thấy vậy xấu hổ hướng Hứa Thảo cười cười: “Ngươi cũng đừng để ý, nàng là cái loại tính tình này, ngươi cứ mặc kệ nàng.”

“Cha, không có việc gì, thôi ta đi bẻ ngô đây.” Nàng đúng là cảm thấy không có gì, từ nhỏ đến lớn nàng còn nghe nương nàng nói nhiều câu khó nghe hơn. Nói thật, nàng nghĩ chắc mẹ ruột của Miêu Miêu chính là nghe không nổi những lời này của Trần thị mới bỏ trốn. Bất quá, khi đó những lời Trần thị nói chắc chắn còn khó nghe hơn là với nàng.

Làm việc nhà nông, thời gian trôi qua rất nhanh, mặt trời liền nhanh xuống núi, xem xét ruộng ngô, Hứa Thảo đánh giá tầm khoảng hai ngày có thể bẻ xong.

Trở về nhà, Thầm thị đã nấu xong cơm tối, bột gạo thô và bột ngô trộn chung làm thành bánh bao, thêm chút đồ ăn thừa từ tiệc cưới ngày hôm qua, mặt khác thêm một bát to gà rừng kho cải trắng. Hứa Thảo vừa trở về phòng tắm rửa thì Phú Quý đã về. Trên vai hắn trừ bỏ cung lớn còn có hai con thỏ và một con gà rừng lớn.

Không chỉ có như thế, trong lòng hắn còn ôm một đống lớn gì đó, dùng quần áo bao lại. Hứa Thảo đi lên đón, khuôn mặt khẽ ửng đỏ nói: “Đã về rồi, để ta tới cầm cho, chàng nhanh đi tắm đi.” Vừa nói vừa liếc mắt nhìn phía sau hắn còn đang nhảy hăng say Hắc Tử.

Phú Quý đem con mồi ném tới trong viện, lại đem cái cung lớn trên người kia treo lên mái hiên, liền lôi kéo Hứa Thảo vào phòng.

Hứa thảo mặt đỏ hồng, nhỏ giọng nói: “Phú Quý, chàng làm cái gì vậy?”

Phú Quý không nói lời nào, kéo Hứa Thảo ngồi xuống ở đầu giường đặt gần lò sưởi, sau đó đem trong lòng ôm này nọ mở ra đặt lên kháng, Hứa Thảo lúc này mới nhìn thấy rõ bên trong gì đó, là hai mươi cái trứng gà, còn có vài chùm nho dại. (Jun: nguyên văn là trái Bồ Đào a) Trái nho kia chín màu tím đen thẫm, quả tuy nhỏ nhưng nhìn rất tươi ngon và mọng nước. Nàng đoán nho này chỉ vừa chín tới.

Hứa Thảo kinh hỉ nhìn Phú Quý kêu lên: “Như thế nào còn có nho dại?” Lúc này mới có tháng mười a, nhưng mà nghĩ lại, bình thường ở sâu trong rừng tháng 10 hẳn là cũng có một ít nho dại chín.

Phú Quý thấy Hứa Thảo vui vẻ cũng mở miệng cười hàm hậu nói: “Trong núi mấy loại quả này đều chín đến mức rụng xuống đất, ta nghĩ nàng sẽ thích ăn nên liền hái một chút mang về.”

Hứa Thảo vui vẻ gật đầu, hướng về phía hắn cười nói: “Thích.” Nói xong liền hái một quả bỏ vào trong miệng, ngọt, còn thoáng xen lẫn một chút chua chua. Mùi vị thật thơm ngon, nàng lại lấy một trái khác nhét vào miệng Phú Quý. Nàng sớm đã quên nho của kiếp trước có mùi vị như thế nào rồi, nhưng cũng biết nho ở hiện đại tuyệt đối không có ngon bằng nho dại ở đây.

Đến nơi này nhiều năm như vậy, nàng cũng không phải là chưa ăn qua nho dại, trên núi có rất nhiều nhưng bọn nhỏ quanh thôn cũng không ít, hàng năm nho dại này vừa chín tới đã bị bọn nhỏ hái đi. Ở sâu trong núi cũng có nhiều nhưng lại không ai dám đi vào trừ những thợ săn lợi hại.

Nhìn đống nho dại này, Hứa Thảo trong lòng vừa có ý tưởng, ngẩng đầu cười nói: “Phú Quý, trên núi còn nhiều nho dại này hay không?”

“Nho dại?” Phú Quý nhếch miệng cười: “Nàng là kêu mấy quả này đi, trên núi còn rất nhiều, nếu nàng thích ăn, ngày mai ta lại hái về cho nàng.”

“Thật sự?” Hứa Thảo nhãn tình sáng lên: “Sẽ không chậm trễ chàng săn thú chứ?”

Phú Quý ngây ngô cười lắc đầu, thầm nghĩ: nàng dâu cười rộ lên thật là đẹp mắt, ánh mắt loan loan, lượng lượng.

“Vậy ngày mai chàng hái nhiều một chút mang về được không? Ta tính làm tương hoa quả đi trấn trên bán.”

Thế giới này không có tương hoa quả, Hứa Thảo nghĩ nếu là nho dại có nhiều, nàng làm một ít mang đi bán, tốt xấu gì cũng kiếm được chút tiền mua này mua kia.

Phú Quý cười nói: “Được, ngày mai ta mang về cho nàng nhiều một chút.” Hắn nói xong liền đem nho dại bỏ lên trên bàn, ôm lấy mấy cái trứng gà rừng, lôi kéo Hứa Thảo hướng phòng bếp đi, “Hôm nay ta tìm được nhiều trứng gà, đợi lát nữa kêu nhị đệ muội nấu một chút, nàng cần phải ăn nhiều hai cái bồi bổ cơ thể.”

Năm nay, toàn bộ Chương Hà thôn cùng với mấy thôn lân cận nuôi gà đều bị bệnh chết hết, cho nên trứng gà nhưng là trở thành vật quý hiếm, ngày thường Phú Quý nếu nhặt được đều trực tiếp mang lên trấn trên bán nhưng giờ hắn có nàng dâu nên mang về cho nàng dâu bồi bổ.

Vào phòng bếp nhìn thấy thẩm thị liền nhếch miệng cười nói: “Nhị đệ muội, hôm nay ta kiếm được chút trứng gà, ngươi luộc vài cái cho nàng dâu ta cùng với Miêu Miêu và Quân ca nhi ăn, còn lại thì để lát nữa chiên lên làm đồ ăn.”

Thẩm thị cười, liếc mắt xem Hứa Thảo một cái nói: “Được, ta đây vụng trộm nấu vái cái lưu lại cho đại tẩu ăn. Còn lại đều đem chiên làm đồ ăn a.”

Phú Quý cười đáp: “Được.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.