Lý Phỉ vuốt thanh đao trong tay áo, trong lòng tính toán, trong trường hợp bất đắc dĩ nàng chỉ có thể trốn vào không gian!
Một trận tiếng vó ngựa vang lên, Lý Phỉ
nhìn sang, thì thấy có hai người cưỡi ngựa đang chạy về hướng này. Mấy
người kia cũng nhìn thấy được, vội vàng chạy xuống bắt Lý Phỉ. Lý Phỉ
vội tránh né, ôm Tiểu Ngưu chạy về phía có người, vừa chạy vừa kêu cứu
mạng!
Xe ngựa bọn cướp đuổi kịp bắt được Lý
Phỉ. Lý Phỉ chưa hết hy vọng với hai người kia, nàng vẫn hy vọng bọn họ
có thể nhìn thấy và còn có thể cứu nàng.
Quả nhiên hai người kia nghe được, dừng lại cạnh xe ngựa bọn họ.
“Có chuyện gì vậy?” Người ngoài xe hỏi, giọng của người đó trầm thấp, Lý Phỉ nghe mà cảm thấy như thanh âm của thiên nhiên vậy!
Lý Phỉ bị che miệng, không thể nói chuyện, chợt nghe thấy tên cầm đầu đáp: “Huynh đệ ta đang đùa giỡn với nhau mà thôi.”
Rõ ràng là nói dối, có heo mới tin ngươi!
“Ừm.” Người kia lên tiếng.
“Con bà nó! Các ngươi coi ta là thằng
ngốc à, bảo các ngươi mau đem đứa nhỏ ra đây!” Một giọng nói khác vang
lên, Lý Phỉ không quan tâm tới lời chửi thô tục của hắn, chỉ cảm thấy
hắn thật thân thiết!
Bọn cướp kia hơi do dự. Tên cầm đầu còn
nói thêm: “Huynh đệ, ta khuyên các ngươi vẫn là đừng xen vào, các ngươi
chỉ có hai người, chúng ta…”
Hắn còn chưa nói xong, thì nghe thấy một tiếng vang, sau đó là tiếng hô cứu mạng của người khác.
“Con bà nó, còn uy hiếp lão tử, ngươi cho là lão tử ăn cháo lớn lên à!”
Kẻ bịt miệng Lý Phỉ vén rèm lên nhìn thấy cảnh tượng, hoảng sợ, cũng khóc thét lên hô tha mạng.
Thì ra là tên cầm đầu bị ai đó đánh ngã
trên mặt đất, nhìn qua sắc mặt tái nhợt, hơi thở thực mỏng manh, khóe
miệng còn có vết máu, vẫn không nhúc nhích, không biết còn sống không.
Lý Phỉ cũng đi ra, ôm Tiểu Ngưu, sau đó nhìn hai người.
Trong đó có một gương mặt ngăm đen,
thoạt nhìn giỏi võ lực, chính là người vừa la mắng. Một người khác thân
hình cao to, bộ dạng cũng coi như anh tuấn, khác với mỹ nam mỹ lệ mình
đã nhìn thấy, cả người hắn tản ra hơi thở nam tử, có thể rõ ràng cuồn
cuộn cơ bắp sau lớp áo của hắn. Hắn cũng nhìn chằm chằm vào Lý Phỉ, Lý
Phỉ sắp chịu không nổi rồi hắn mới chuyển ánh mắt sang chỗ khác.
“Cám ơn ân cứu mạng của hai vị huynh đài. Những người này bắt cóc tiểu đệ của ta lại đây, đa tạ hai vị ân cứu mạng.”
“A, đại ca, ngươi xem này, bộ dàng người này cứ như con gái ấy.” Tên ngăm đen nhìn thấy Lý Phỉ bèn trêu đùa.
“Im miệng!” Một người khác quát.
“Không có việc gì, không có việc gì, ta
vốn là nam sinh nữ tướng. Còn phải cảm tạ này vị huynh đài ân cứu mạng!” Ấn tượng của Lý Phỉ đối với nam tử mặt đen này rất tốt, hơn nữa nàng
vốn là nữ, cũng không ngại hắn nói cái gì.
“Ai ai, đừng nói những lời văn vẻ như vậy, ta nghe thấy thật không thoải mái.” Mặt đen huynh xua tay, vẻ mặt không kiên nhẫn.
“Bây giờ không sao rồi, hai người các
ngươi mau chóng lên xe ngựa mà về thôi.” Vị đại ca kia trực tiếp bảo Lý
Phỉ trở về. Lý Phỉ cũng không muốn ở lâu, lại cảm tạ vài câu, vội vàng
bước lên xe ngựa rời đi. Đi được một đoạn, Lý Phỉ quay lại nhìn thấy hai người kia đem mấy tên cướp trói lại với nhau, vội vàng rời đi, có lẽ là đưa đi quan phủ.
Đến khi Lý Phỉ trở về tới khách sạn,
Trương thị và Vũ Nhi đã ngóng trông đỏ cả con mắt, khóc đến rách cả cổ
họng. Lý Phỉ để bọn họ nghỉ ngơi và dặn dò ngày mai sẽ rời đi.
Chưa bao giờ Lý Phỉ lại khát vọng có một mái nhà như bây giờ! Lý Phỉ vào phòng lập tức đi vào không gian. Nằm ở trong không gian, thể xác và tinh thần mệt mỏi, Lý Phỉ ngả người xuống
ghế rồi ngủ.
Ngày hôm sau, mấy người Lý Phỉ bắt đầu xuất phát. Lý Phỉ hỏi Trương thị một chút, trên đường đi nơi nào thì có quan huyện tốt.
Trương thị nghĩ một lát rồi nói: “Phụ
thành. Lúc chúng ta tới đó, rất nhiều thành không cho chúng ta đi vào,
chỉ có Phụ thành cho chúng ta đi vào. Bên trong người giàu phát cháo, có rất nhiều người trụ lại ở đó. Lúc đầu chúng ta cũng định ở lại đó,
nhưng là có nhiều người kéo sang Lạc Dương, ở đấy người giàu có càng
nhiều, khắp nơi hoàng kim. Cho nên mấy người chúng ta cũng theo đến,
không nghĩ là đi lâu như vậy, đã thế rất nhiều nơi lại không cho chúng
ta vào, rất nhiều người chết đói ở trên đường, phu quân ta cũng là mất ở trên đường. Biết thế thì đã ở Phụ thành ở rồi!” Nói xong ánh mắt lại đỏ lên.
Đây là một nữ tử ôn nhu như nước.
Phụ thành, đó là địa phương nàng đi ra,
không nghĩ tới nơi đó còn có quan huyện tốt, càng không nghĩ tới chính
là nàng sẽ phải quay về nơi đó. Nơi đó cũng không tính là gia hương của
nàng, đó chỉ là nơi nàng đầu tiên đến thời đại này mà thôi!
Trở về cũng tốt, thuận tiện đi xem Xuân Vân bây giờ thế nào rồi!
Mấy người Lý Phỉ vội vàng đi hướng Phụ
thành. Trên đường đi, Đức thúc đánh xe, Trương thị,Vũ Nhi, Tiểu Ngưu và Lý Phỉ cùng nhau ngồi trong xe ngựa.
Xe ngựa đã thay đổi thành một chiếc
khác, rộng rãi hơn xe trước một chút, bề ngoài không hoa lệ như xe
trước, nhìn qua trông rất thô sơ.
Trong xe để rất nhiều điểm tâm đồ ăn vặt mà Lý Phỉ mua. Tiểu Ngưu và Vũ Nhi vừa ăn đồ ăn vặt vừa cười cười nháo
nháo, một bộ dáng không phiền não. Trương thị ở một bên nhìn cũng mỉm
cười, trong lòng càng cảm kích Lý Phỉ.
Lần này Lý Phỉ vào không gian, thấy ba
con chó nhỏ lại lớn lên một ít. Nàng nghĩ cứ nuôi ở trong không gian như vậy cũng không phải là biện pháp hay, vì thế một lần tìm cái lấy cớ,
nàng nói nhặt được chó, đem chúng nó mang ra!
Ba con chó nhỏ chưa từng ra ngoài, thấy
cái gì cũng thấy mới mẻ, nhìn thấy người thì kêu hai tiếng thị uy, chỉ
là thanh âm non nớt, nghe thế nào cũng thấy buồn cười.
Vũ nhi và Tiểu Ngưu thấy ba con chó nhỏ
tròn tròn mập mạp rất yêu thích, cứ đòi ôm chúng. Tiểu Hoa và Tiểu Hắc
không thích bị người ôm, càng thích chạy loạn khắp nơi hơn, Tiểu Béo thì lại thích để người ta ôm, còn phải gãi gãi xoa xoa cho nó nữa mới được.
Thêm ba con chó, trên đường đi càng thêm náo nhiệt và những tiếng cười.
Trong không gian thu hoạch rất lớn, cây
ăn quả đều kết trái, trên giàn nho cũng đung đưa đầy quả. Lý Phỉ hái một ít nho chín, những quả nho nhìn có vẻ to hơn bên ngoài rất nhiều. Từng
trái to tròn, Lý Phỉ ăn một quả, vị nước ngọt lịm, ngon hơn tất cả những loại nho mà nàng đã từng ăn!
Dưa hấu cũng là rất lớn. Những mầm móng
mua từ Tây Dương cũng đều mọc ra. Lý Phỉ nhìn chúng nó, có cây là hoa
hồng, còn có cả huân y thảo, cũng có những cây mà nàng không biết tên,
Lý Phỉ cũng chưa từng nhìn thấy. Lý Phỉ cảm thấy thu hoạch rất lớn, thực vui vẻ.
Lý Phỉ cầm ít nho, quả cam, quả táo ra ngoài.
Vài người nhìn thấy ánh mắt sáng trưng
lên, Lý Phỉ lấy cớ nàng đi qua chợ mua. Vũ Nhi cẩn thận cầm quả táo đỏ
cắn một miếng, mắt híp lại như một đường chỉ. Trương thị cũng cầm quả
táo lên ăn, chậm rãi ăn từng miếng, dường như muốn chậm rãi hưởng thụ.
Tiểu Ngưu cũng bắt trước cắn một miếng, sau đó liền khóc oa oa lên. Thì
ra là hắn đang thay răng, không cẩn thận làm răng rơi mất!
Đi đường hơn nửa tháng, cuối cùng cũng đến lộ thành.
Vào thành, Lý Phỉ tìm một nhà trọ nghỉ
lại. Trong Phụ thành cũng có rất nhiều dân chạy nạn, Lý Phỉ nhìn thấy có quan binh tuần tra dọc đường, thế này mới gật gật đầu, trong lòng xem
như thoáng nhận rồi vị huyện quan Phụ thành này.
Lý Phỉ để bọn họ nghỉ ngơi, đưa cho Đức
thúc lộ phí. Ngày hôm sau, Lý Phỉ nhờ tiểu nhị đi tìm môi giới uy tín
trong thành. Đầu tiên nàng muốn tìm mua một nhà ở trước, cứ ở nhà trọ
mãi cũng không tiện.
Người môi giới làm việc quả nhiên nhanh
chóng, căn cứ điều kiện của Lý Phỉ, tìm một căn nhà nhỏ. Giá chỉ cần tám mươi lượng, nghe nói chủ nhà vội vàng chuyển nhà nên mới bán.
Nhìn từ bên ngoài trông cũng được, bên
trong có sáu gian phòng ở, bao gồm một gian phòng bếp. Lý Phỉ ở một
gian, Trương thị và Tiểu Ngưu ở một gian, Vũ Nhi ở một gian. Còn lại một gian trống chưa tính để làm gì. Trong sân có một cây đa, cạnh gốc cây
đa là một cái giếng.
Đó là một tòa nhà nhỏ, Lý Phỉ cũng không tính ở lâu dài.
Hiện tại nàng tính mua đất.
Bây giờ đang hạn hán, Lý Phỉ tin rằng, rất nhiều người muốn bán đất, cho nên giờ mà mua đất thì rất tốt.
Ngày hôm sau Lý Phỉ tìm người môi giới
hôm trước đến. Người môi giới thực vui vẻ, bởi vì lúc mua phòng ngày hôm qua, Lý Phỉ trả thù lao rất nhanh gọn, thêm thưởng cũng rất cao, đương
nhiên là muốn làm việc tiếp với nàng rồi.
Người môi giới họ Hoàng, nghe nói Lý Phỉ muốn mua đất, hỏi nàng muốn mua bao nhiêu. Lý Phỉ nói có bao nhiêu mua
bấy nhiêu, miễn là đám đất đó phải liền nhau và phải gần sông.
Hoàng môi giới rất nhanh liên hệ lại,
hắn tìm được một nơi là Thạch Đầu thôn. Không phải thôn này toàn đá, chỉ là đầu thôn có hòn đá lớn nên được gọi vậy mà thôi.
Thôn này rất nhiều nhà gặp hạn hán không có thu hoạch, nên cần bán đất đi lấy ít tiền dùng.
Thôn này có một nửa số dân muốn bán, nên đất đai liền mạch. Nơi này bị thiếu nước không phải do cách sông quá
xa, mà là do đất gần con sông đều là của Chu địa chủ, nhà họ không cho
thôn dân dẫn nước đi qua.
Thôn dân lại không có thế lực như Chu
địa chủ nên chỉ có thể nén giận trong lòng. Bây giờ mất mùa muốn bán đất đi. Họ không muốn bán cho Chu địa chủ mà tìm Hoàng môi giới. Hoàng môi
giới không tìm được những mảnh đất cạnh sông, là vì ruộng gần sông không ai muốn bán.