Nàng gọi Hồ thúc và Hoa Tử tới nói cho
bọn họ biết ý tưởng đó. Mặc dù bọn họ hơi kinh ngạc một chút, sau nghĩ
kĩ thì thấy việc này cũng không tệ. Xuân Vân bên cạnh cũng có cách nhìn
mới.
“Thực cứ để bọn họ tùy tiện hái? Nếu bọn họ hái nhiều quá vậy chẳng phải là chúng ta chịu thiệt sao.”
Lý Phỉ cười nói: “Những người tới nơi
này chúng ta đều thu tám đồng tiền, mà những người nguyện ý đến nơi này
phải là những người có thân phận, gia cảnh không tệ. Như vậy bọn họ sẽ
không đánh mất thân phận mà đi chiếm cái tiện nghi nhỏ ấy. Hơn nữa chỉ
cho bọn họ một cái rổ, họ có thể hái được bao nhiêu?”
Mấy người Lý Phỉ còn thương lượng thêm một chút, quyết định sẽ bắt đầu vào dịp trái cây đang chín rộ này.
Hơn nữa phái hạ nhân tuần tra ở dưới
chân núi, không cho người tùy tiện vào núi. Trên núi cũng phái một ít bà tử tới chiêu đãi, có thể thuận tiện mua ít nước trà và đồ ăn vặt trong
cửa hàng của Lý Phỉ. Còn có một số người chuyên môn đi rửa hoa quả cho
bọn họ nếm thử ngay tại chỗ.
Thương lượng xong xuôi Lý Phỉ lập tức cho người đi vào thành tuyên truyền.
Đương nhiên đầu tiên là Lý Phỉ tự mình
mang theo một ít hoa quả và mấy thất vải Lưu Hà quý hiếm đưa tặng Trần
phu nhân. Loại vải này rất hiếm, là của Trình gia sản xuất, hằng năm làm ra rất ít, giá cả cũng cao. Đây là Lý Phỉ đòi Trình lão đầu, Trình lão
đầu cũng phóng khoáng cho Lý Phỉ mấy thất. Bây giờ đưa tới nhà Trần
Lương cũng thành lễ vật khách khí rồi.
Lý Phỉ nói luôn muốn mời bà tới ngọn núi phía tây, làm riêng cho bà một ngày hội hoa quả hoàn toàn miễn phí. Lý
Phỉ còn nói cho bà ta, ở đấy có thể vừa vui đùa vừa hái hoa quả, còn có
chỗ nghỉ ngơi. Đương nhiên cũng sẽ không có người đi quấy rầy bọn họ.
Trần phu nhân cảm thấy thực hứng thú với việc này, bà tỏ vẻ phải đi đưa thiếp mời bạn bè đi chơi ngay.
Lý Phỉ xem như đắc thắng trở về, chỉ cần Trần phu nhân đi sẽ không lo người khác không đi. Vậy là ngày mai nàng
chỉ cần tuyên truyền thêm một chút, như vậy toàn bộ phu nhân tiểu thư ở
Phụ Thành đều sẽ biết.
Ngày hôm sau, Trần phu nhân đúng hẹn mà
đến, còn dẫn theo một đám phu nhân tiểu thư ăn mặc hoa lệ tới. Bọn họ
dừng xe ngựa dưới chân núi đi bộ lên. Có bà tử chuyên môn dẫn đường,
phát cho mỗi người một cái rổ để bọn họ tùy tiện hái hoa quả.
Các phu nhân tiểu thư này thấy thật mới
lạ, chung quanh lại toàn người quen thân cũng đứng lên đi hái. Còn có
người chuyên đi rửa hoa quả chính bọn họ hái để bọn họ nếm thử. Có thể
ăn trái cây chính mình hái, toàn bộ nhao nhao kêu ăn ngon.
Lần này Lý Phỉ cũng tự mình đến dẫn bọn
họ lên núi. Thỉnh thoảng dừng lại nghỉ ngơi, đỡ mệt lại đi tiếp. Đoàn
người đến đỉnh núi thì rổ cũng đầy ắp, lại đem ra so sánh rổ của ai đầy
hơn, quả bên nào đỏ hơn.
Bàn được dọn ra dưới tàng cây, mọi người ngồi xuống nghỉ ngơi, còn có người đưa nước trà và điểm tâm. Mọi người
đều tán thưởng Trần phu nhân chọn được địa phương chơi hay, tỏ vẻ lần
sau còn muốn đến.
“Lý tỷ tỷ, ngươi thật lợi hại, có thể
nghĩ ra việc hay như vậy.” Trần Vi Vi ngồi ở bên cạnh Lý Phỉ nhìn mọi
người tán gẫu vui vẻ, nói.
Lý Phỉ nhìn thoáng qua Trần Vi Vi, thấy
nàng ta cười với mình không giống lúc trước miễn cưỡng không thật tình.
Bây giờ Lý Phỉ cảm giác được nàng cười thật tình.
“Cám ơn.” Lý Phỉ mỉm cười đáp lại.
“Kỳ thật ta trước kia không thích ngươi
lắm, bởi vì trước kia ngươi là cái nha hoàn, cho nên…” Nàng ngượng ngùng cúi đầu, rất nhanh lại ngẩng đầu: “Nhưng mà, nhưng mà ta thấy ngươi
không giống bình thường, ngươi thật sự rất lợi hại, ta nghe cha ta nói, tất cả những thứ này đều là do ngươi tự mình kiếm tiền mua!”
Lý Phỉ cả kinh, không nghĩ tới bọn họ
đều biết thân phận của mình. Nàng cũng hiểu được, thận phận của mình rất dễ dàng tra ra. Đặc biệt là việc mình trước đây làm nha hoàn cho Lý Phủ sợ là không che dấu được người nào.
Chỉ là không nghĩ tới nhóm khuê tú này
không thích mình là vì mình trước kia là cái nha hoàn. Lý Phỉ cười khổ
trong lòng, mình luôn cho rằng không hòa hợp là do dùng quan niệm hiện
đại nói với người cổ đại. Thì ra là bởi vì mình trước kia làm nha hoàn,
nô tỳ, họ cảm thấy chơi với người như vậy mất thân phận.
Lý Phỉ cảm nhận được Trần Vi Vi nói chuyện là thật tâm thực lòng.
Tiếp xúc nhiều hơn Lý Phỉ phát hiện Trần Vi Vi là người hoạt bát, đại khái là do gia giáo nên cố gắng che giấu
thật tình. Cố gắng làm một khuê tú có tri thức hiểu lễ nghĩa. Trần Vi Vi cũng thực thích chưng diện, tán gẫu với Lý Phỉ chủ yếu là về quần áo và trang sức.
Trần phu nhân rất hãnh diện vì lần này làm tốt, cho nên đối với Lý Phỉ càng thêm ôn hoà.
Lý Phỉ cũng cho rằng lần này làm không
tệ, nhất định có thể làm oanh động, lại còn kết giao bằng hữu với Trần
Vi Vi, thu hoạch thực không nhỏ.
Từ lần tổ chức yến hội cho Trần phu
nhân xong thì người trong thành đều biết đến ngọn núi này. Mấy ngày sau
đó còn đông hơn so với tưởng tượng của Lý Phỉ. Còn có rất nhiều người
bán hàng rong bán các loại điểm tâm, đồ ăn vặt, trang sức nhỏ cho các
phu nhân tiểu thư.
Núi tây trở lên náo nhiệt vô cùng.
Mẹ Xuân Hoa nghe xong cũng đến. Cũng
định vào xem một chút. Lý Phỉ không cho phép, nàng lo lắng mẹ Xuân Hoa
sẽ gây họa. Tuy rằng rất nhiều tình huống bà không phải cố ý, nhưng tính tình của bà thì thật không dám khen tặng!
Lý Phỉ gọi người đưa tới cho bà một ít hoa quả bà mới vừa lòng.
Cũng có không ít phu nhân, tiểu thư cảm
thấy vị hoa quả nơi này không tệ, sai quản sự chuyên tới nơi này mua hoa quả, nên hoa quả bán ra không ít.
Mấy ngày nay thu hoạch của Điền dân cũng không tệ.
Bởi vì nông gia nhạc lần này cần rất
nhiều bà tử nha hoàn đưa nước, đều là cô nương, nàng dâu của nhà Điền
Dân trong trang viên. Lý Phỉ trả tiền công rất cao, mỗi người năm tiền
một ngày, đây là số tiền trước đây nghĩ thôi cũng không dám.
Không ít Điền Dân cũng bán một số đồ ăn
chính mình làm, hoặc là có người đi hái hoa, hoặc là tự làm đồ lặt vặt
bán ở ven đường dưới chân núi cùng với những người bán hàng rong, lời
lãi cũng không ít.
Điền Dân cai quản cây ăn quả trên núi
kiếm càng nhiều, không chỉ là các phu nhân tiểu thư ghé vào cửa chơi,
còn có sau đó có rất nhiều quý phủ đều tới nơi này mua đồ hoa quả, không cần phải tới trong thành giao bán.
Nơi này nhà Cao lão bá kiếm nhiều nhất.
Lý Phỉ trả giá khá cao cho đám rổ làm ra, cho nên thu vào cao nhất chính là nhà Cao lão bá. Nhà bọn họ cũng trở thành khá giả nhất trong số Điền Dân.
Lúc này nhà Cao lão bá mới biết đến ích
lợi của việc này. Trước đây con cháu ông đều không thích làm cái này,
nhưng bây giờ nhìn thấy tay nghề Cao lão bá có thể kiếm được nhiều như
vậy, cũng nguyện ý đi học. Để đến dịp nông gia nhạc là có thể kiếm được
một khoản, mà khoản này sợ rằng cả năm mệt chết mệt sống cũng không kiếm ra được.
Những hoa quả sau đấy Lý Phỉ phân cho Điền dân một chút, còn lại mang bán trong thành
Mệt mỏi mấy ngày Lý Phỉ cảm thấy mình nên nghỉ ngơi một chút.
Gần nhất Nữu Nữu đang giận rỗi vì Lý Phỉ bận rộn không để ý tới nó.
Lý Phỉ đang chơi đùa với nó thì Trương thị tới.
“Trương thẩm, có chuyện gì sao?”
Trương thị được coi là người đi theo Lý
Phỉ sớm nhất, cho nên Lý Phỉ đối xử với bà không tệ, làm cho bà làm quản sự, bây giờ bà cũng tự tin hơn nhiều rồi.
Lúc này bà có chút lúng túng cầm nắm chiếc khăn tay.
“Tiểu thư, ta, ta muốn cho Tiểu Ngưu đi đọc sách.” Giọng nói của bà càng lúc càng nhỏ.
Thế này Lý Phỉ mới nhớ lại, nàng từng đáp ứng cho Tiểu Ngưu trưởng thành đi đọc sách, làm rạng rỡ tổ tông.
“Tiểu Ngưu cũng sáu tuổi rồi phải không, là đi đọc sách được rồi, tìm được trường học ở đâu sao?”
Trương thị lắc đầu: “Còn chưa’’.
Phu tử trong thành cũng không dễ tìm,
ngoài vấn đề tiền bạc thì có người khinh thường bọn họ là nô bộc không
muốn dạy, cho nên vẫn chưa tìm được.
“Để ta bảo Hoa Tử tìm giúp ngươi, Hoa Tử quen biết nhiều nên dễ tìm hơn chút.”
Trương thị nghe xong càng vui vẻ, ngàn ân vạn tạ.
Thấy nàng đi rồi, Lý Phỉ quay đầu thì thấy Nữu Nữu ôm đầu Tiểu Hắc đòi trèo lên cưỡi.
Đợi chúng lớn lên mới biết mấy con chó
này không phải là chó thường mà là chó săn. Cho dù mới trước đây đáng
yêu như vậy nhưng lớn lên vẫn là một bộ dáng hung dữ. Nữu Nữu dường như
cùng chúng nó lớn lên làm sao sẽ sợ chúng. Ôm cổ chó đòi leo lên.
Tiểu Hắc lớn trông thật hung dữ, đi ra
ngoài luôn dọa những Điền dân nhát gan, cho nên Lý Phỉ không để bọn
chúng tùy tiện đi ra ngoài. Nhưng lúc này Tiểu Hắc lại đáng thương để
Nữu Nữu túm lông gáy, thỉnh thoảng quay đầu cọ Nữu Nữu, muốn nó buông
tay.
Tiểu ác ma làm sao sẽ thả ra chứ, lại còn cố gắng leo lên. Lý Phỉ nhịn không được chạy tới cởi tay Nữu Nữu ra.
Không ngờ là vừa cởi tay ra Nữu Nữu liền gào khóc. Lần này không phải giả bộ khóc như trước kia mà là nước mắt rơi lã chã.
Lý Phỉ hoảng sợ, vội vàng ôm hôn nó: “Làm sao vậy? Nữu Nữu, bị đau chỗ nào sao?”
Nữu Nữu ôm chặt cổ Lý Phỉ không nói lời nào, thân thể nhỏ bé thút tha thút thít.
“Mẹ, mẹ không để ý tới Nữu Nữu!”
Nữu Nữu lên án mấy ngày nay Lý Phỉ thờ ơ với nó, đặc biệt buổi tối, nằm xuống giường là ngủ không kể chuyện xưa cho nó nghe!
Lý Phỉ kiểm điểm trong lòng mình vì kiếm tiền mà thờ ơ với nó, lại là một trận dỗ dành, lại gọi bọn Tiểu Hắc đến cho Nữu Nữu cưỡi, cảnh cáo bọn nó không được làm Nữu Nữu ngã xuống,
bằng không không cho ăn thịt!
Tiểu Hắc vừa cảm thấy chủ nhân này có chút lương tâm, giờ mới biết chủ tử này càng ngày càng bá đạo!
Bồi Nữu Nữu chơi suốt một ngày, buổi tối Nữu Nữu hôn Lý Phỉ một cái rồi đi ngủ.
“A!”
Nửa đêm, Lý Phỉ bị tiếng kêu thảm thiết
này tỉnh lại, phản ứng đầu tiên chính là đi cách vách nhìn xem Nữu Nữu
thế nào. Không nghĩ tới hôm nay Nữu Nữu đặc biệt mệt, ngủ rất say chưa
tỉnh.
Lý Phỉ mặc quần áo đi cùng nô bộc tới tiền viện, thì thấy bọn họ bắt được một người.
Người này đang đấu tranh với hung ác
Tiểu Hắc, dùng sức kêu cứu mạng. Lý Phỉ đã hiểu, tiểu tặc này trèo tường vào sân bị Tiểu Hắc thấy được. Lý gia trang xác thực không hề thiếu
tiểu tặc tới thăm, nhưng không ai thành công được, đều là công lao của
bọn Tiểu Hắc. Lý Phỉ nhìn dấu răng trên mông người nọ, chậc chậc chậc,
thật đáng thương, cái gì cũng chưa trộm được đã bị bắt, còn bị chó cắn
một ngụm.
“Ngày mai đưa tới quan phủ đi.” Lý Phỉ nói với Hồ thúc.
“Đừng, đừng, đừng, ta không phải kẻ trộm, thật sự, ta chỉ là vô ý trèo vào thôi.”
Lý Phỉ nghe giọng sao thấy quen tai, cầm cây đuốc lại soi phát hiện thì ra là người ngày hôm đó đùa giỡn mình, Công Tôn.
“Là ngươi?”
“A? Ngươi nhận thức ta? Thật tốt quá, vị tiểu thư này, ngươi nói với bọn họ đi, ta thực sự không phải kẻ trộm.”
Lý Phỉ thấy bộ dáng chật vật này của hắn thật buồn cười.
“Hồ thúc, thả hắn đi.”
Quả thực hắn không phải là kẻ trộm, nhìn quần áo hắn ăn mặc hôm đó thì biết. Hơn nữa hôm đó còn có gã sai vặt đi theo, chắc là một thiếu gia công tử.