Sau khi qua Tết Trung Thu xong, Lục Thanh Tửu liền bắt đầu ra tay chuẩn bị cho mùa đông. Dù sao thì năm trước cũng là chưa có kinh nghiệm, chuẩn bị hơi chậm hơn một chút, mùa đông ở thôn Thủy Phủ thật sự là khó khăn hơn so với trong tưởng tượng của cậu, tình huống năm nay nhìn sơ qua chỉ sợ sẽ không được tốt như năm ngoái, cho nên thà sớm chuẩn bị những thứ cần thiết thì hơn.
Chỉ là lúc này thời tiết còn không chưa hoàn toàn hạ nhiệt, đồ ăn tạm thời còn chưa thể dự trữ, Lục Thanh Tửu trữ mấy loại hàng khô dễ dàng bảo quản cùng các loại vật tư khác trước, ví dụ như dầu muối tương dấm và than đá nhất định sẽ sử dụng hằng ngày.
Lục Thanh Tửu muốn mua máy phát điện nhưng trong thị trấn không có bán, cậu đành phải đi đến thành phố mua một cái trở về, mua chung với máy phát điện còn có dầu Diesel dùng cho máy móc, Lục Thanh Tửu mua rất nhiều, dự tính chắc còn có thể sử dụng đến tháng hai năm sau.
Ngoại trừ máy phát điện quan trọng nhất, Lục Thanh Tửu còn nhân tiện đặt mua không ít đồ vật chăn đệm áo lông linh tinh cho trong nhà, còn có chính là giường đất dùng than đá, cậu trực tiếp đến thị trấn đặt ông chủ bán than đá hẳn một xe hàng than, dự định khi nào hàng đến sẽ chở ngay về nhà. Lục Thanh Tửu còn mua một ít nến và đèn pin gia dụng linh tinh, để tránh cho lỡ như máy phát điện xảy ra trục trặc gì đó thì trong nhà cũng không đến mức bị tối đen như mực.
Hồ Thứ nhìn thấy Lục Thanh Tửu kéo bao lớn bao nhỏ ở trong thị trấn, còn đều là những vật dụng hàng ngày thì thực sự có chút kỳ quái, nói hiện giờ cách mùa đông vẫn còn sớm, cậu đang làm gì thế, chẳng lẽ sắp tận thế đến nơi rồi à?
Lục Thanh Tửu nói: “Cũng có thể xem là vậy, chú nhớ dự trữ đồ ăn nhiều một chút nha.”
Hồ Thứ hoảng sợ nói: “Thiệt hay giả đó? Cậu đang nói giỡn hả??” Nếu người khác nói mấy câu này thì ông ta có thể xem như nói giỡn, nhưng cố tình lại là Lục Thanh Tửu nói ra, lúc trước Lục Thanh Tửu giúp bọn họ nhiều như vậy, bọn họ cũng nhìn ra thân phận Lục Thanh Tửu không bình thường, khi vừa nghe lời này, Hồ Thứ liền lập tức khẩn trương lên, “Sắp tận thế thật sao?”
Lục Thanh Tửu vốn dĩ ngồi xổm trên mặt đất lựa trứng vịt, nghe thấy giọng điệu Hồ Thứ khẩn trương như thế thì nói: “Chú khẩn trương như vậy làm gì?”
Hồ Thứ nói: “Cũng sắp tận thế đến nơi rồi tôi đương nhiên phải khẩn trương chứ.”
Lục Thanh Tửu nói: “Chú không cảm thấy tôi đang nói giỡn với chú sao?”
Hồ Thứ: “……” Ông ta lặng im một lát rồi mới dè dặt đặt câu hỏi, “Cậu thật sự nói giỡn với tôi sao?”
Lục Thanh Tửu mặt lộ vẻ bất đắc dĩ. Cậu chỉ có thể giải thích một chút về tình huống thôn Thủy Phủ, nói sau khi tuyết rơi thìn bản thân không thể tới thị trấn, cho nên muốn chuẩn bị thật nhiều vật tư qua mùa đông thôi, nói là sắp tận thế, hình như cũng không có gì sai cả.
Sau khi Hồ Thứ nghe xong mới yên tâm, còn nhiệt tình tỏ vẻ với Lục Thanh Tửu, nếu có cái gì có thể giúp được thì kêu Lục Thanh Tửu cứ việc nói nha.
Lục Thanh Tửu xua xua tay ý bảo chú có thể đi rồi, mình còn chưa lựa xong trứng vịt đâu.
Để làm hột vịt muối ngon nhất vẫn nên lựa loại trứng vịt biển, như vậy sẽ cho ra được loại trứng vịt muối mà khi cắm chiếc đũa vào thì sẽ có lớp dầu bóng màu đỏ chảy ra bên ngoài(*), còn cách làm trứng vịt Bắc Thảo thì cứ dùng trứng vịt bình thường là được, Lục Thanh Tửu rất thích trứng vịt Bắc Thảo, cơ mà Bạch Nguyệt Hồ và Doãn Tầm đều không có hứng thú mấy với loại trứng trong như bị mốc đến nơi này, đây cũng coi như là tình huống tương đối hiếm thấy.
(*) Trứng vịt muối nội địa Trung Quốc
Ngoại trừ trứng vịt, Lục Thanh Tửu còn mua sắm rất nhiều đồ khô ở trong thị trấn, một đống lớn nào là hải sản, có mực, hải sâm, tôm, rong biển…vân vân và mây mây, ngoài hải sản, còn có miến mộc nhĩ, nói túm lại, hạn sử dụng con khá dài là cậu đều hốt tất.
Vì mua mấy thứ này, Lục Thanh Tửu đã bỏ ra năm đến sáu mươi tệ, trong đó máy phát điện cậu mua chính là loại khá tốt, hơn nữa còn thì mua dầu Diesel thì tổng cộng tầm khoản ba vạn tệ(>105tr). Cũng may mà hiện tại nhà bọn họ không thiếu tiền, hơn nữa bởi vì tăng thêm số lượng nước mọc tóc, cho nên con số trên sổ tiết kiệm càng lúc càng đẹp thêm ra.
Doãn Tầm nhìn Lục Thanh Tửu bận rộn giống con kiến nhỏ chuyển nhà, nói không phải từ đến đến mùa đông còn tận hai tháng sao, làm gì mà phải vội như thế.
Lục Thanh Tửu nói ai biết được, lỡ đâu mùa đông tới sớm, bọn họ lại chưa chuẩn bị cái gì, lúc đó chẳng phải sẽ chết cứng luôn trong thôn Thủy Phủ sao. Doãn Tầm nói được rồi, cơ mà lễ tế mùa thu hoạch sắp tới rồi, hỏi Lục Thanh Tửu có đi hay không.
Lục Thanh Tửu suy nghĩ, quyết định vẫn là không đi, năm trước cậu đi là vì muốn phát triển mối quan hệ tốt với các thôn dân, năm nay phát hiện các thôn dân không phải người sống, cho nên cảm thấy cúng tế với bọn họ hơi có chút quái quái. Doãn Tầm tỏ vẻ hiểu, vì thế thoắt cái đã đến lễ tế mùa thu hoạch, Lục Thanh Tửu ở nhà làm một lễ tế mùa thu hoạch của riêng bọn họ. Cậu còn cố ý đi đến trong thị trấn mua cái đầu heo lớn đặt ở trong nhà, cắm nhang bắt đầu cúng bái Sơn Thần Doãn Tầm.
Doãn Tầm ở bên cạnh được Lục Thanh Tửu cúng mà lại có hơi xấu hổ.
Sau khi cúng thịt heo xong, Lục Thanh Tửu đem đi kho luôn, hương vị khá ngon, năm nay nhà bọn họ ngại phiền phức nên không nuôi heo, Lục Thanh Tửu tính sang năm vẫn hai nuôi con heo, dù sao thì mùi vị thịt heo trong nhà cũng có khác biệt rất lớn so với thịt heo bên ngoài. Ngoại trừ heo, cậu tính nuôi hai con dê nhỏ, chờ đến sang năm vào thời điểm này, hẳn là sẽ có thể ăn thịt dê nướng rồi.
Chỉ chớp mắt đã đến Quốc Khánh, Chu Miểu Miểu vốn dĩ muốn đến chơi, nhưng không biết làm sao cô phải tăng ca, chỉ có thể rưng rưng ước hẹn sang năm. Quốc Khánh là kỳ nghỉ cuối cùng có thể tới thôn Thủy Phủ, chờ đến lúc Nguyên Đán, thôn Thủy Phủ đã bị tuyết trắng xóa bao trùm, người ra không được, mà vào cũng chẳng xong.
Mùa thu là mùa khiến người ta vô cùng thỏa mãn, hoa màu trong đất cùng đồ ăn đều đã chín rộ, quả lớn chồng chất treo đầy cây, đẹp nhất phải kể tới là những quả hồng no đủ mượt mà ở phía đông thôn, dụ dỗ người ta thấy liền muốn ngắt lấy ngay. Vào một buổi chiều thời tiết tốt, Lục Thanh Tửu cùng Bạch Nguyệt Hồ đi hái quả hồng, hai người hái được hai sọt lớn, Lục Thanh Tửu vốn dĩ muốn nói có thể ăn bao nhiêu cũng được, còn dư lại cậu sẽ lấy làm hồng khô, kết quả liếc mắt nhìn Bạch Nguyệt Hồ ở bên cạnh đang mặt không đổi sắc mà ăn quả hồng, ngay cả vỏ cũng không thèm lột, cuối cùng cậu vẫn không nhịn được lên tiếng, nói: “Tiểu Hồ ơi, anh chừa lại vài trái đi, chúng ta có thể làm hồng khô á.”
“Được.” Bạch Nguyệt Hồ đồng ý rất dứt khoát, “Tôi chỉ ăn một sọt thôi.”
Lục Thanh Tửu lúc này mới an tâm.
Hồng khô sau khi phơi khô xong thì mới có thể dễ dàng bảo quản để dành ăn dần, cũng may năm nay trời mưa không nhiều lắm, ánh mặt trời vô cùng tốt, cho nên phơi khô hoàn toàn không có vấn đề gì. Lục Thanh Tửu mang chuyện vốn dĩ nên làm vào tháng 11 ra làm trước, mua thịt cùng ruột sấy để chuẩn bị bắt đầu làm thịt khô với xông khói thịt. Năm nay cậu còn tính dùng thịt bò làm thịt xông khói, thịt bò xông khói thơm ngon hơn thịt heo rất nhiều, quan trọng là không cần chế biến thức ăn mà chỉ cần chưng một chút là có thể trực tiếp ăn ngay. Thịt có vị mặn vừa phải dai ngon, lúc xem TV xem như đồ ăn vặt để ăn cũng rất ổn.
Ngoài thịt khô, Lục Thanh Tửu còn làm không ít xương sườn khô, thịt này có thể để ở nhà rất lâu, hoàn toàn không cần lo lắng sẽ bị hư.
Đại khái bận suốt một tháng, Lục Thanh Tửu biến thân thành Hamster rốt cuộc cũng nhét đầy đồ trong nhà bọn họ, thậm chí ngăn đông của tủ lạnh cũng không còn một kẻ hở nào cả. Sau khi nhét đầy, Lục Thanh Tửu lại lau dọn hầm một tý, tính chờ khi nhiệt độ hạ xuống thì liền đi mua cải trắng bỏ vào trong hầm, năm trước mua quá ít nên ăn không đủ, năm nay nhất định phải mua nhiều hơn một chút, để đỡ phải đến cuối cùng không có đồ để ăn phải nhịn đến khó chịu nữa. Ngoại trừ cải trắng, khoai lang đỏ cũng không thể thiếu, loại thức ăn này dễ dàng bảo quản, còn rất chóng đói, trọng điểm là chúng được trồng trong nhà, cho nên mùi vị còn đặc biệt ngon. Thu hoạch mấy ngày nay, Bạch Nguyệt Hồ phải vác mấy bao tải rồi khiêng chúng vào trong nhà, vất vả mới thu hoạch hết toàn bộ ruộng khoai lang.
Nên chuẩn bị đều đã chuẩn bị, còn lại phải chờ nhiệt độ hạ xuống, ở thời điểm cuối tháng mười, Lục Thanh Tửu kỳ tích được nhàn rỗi hẳn.
Nhàn rỗi không có việc gì làm, cậu bắt đầu xem TV với Doãn Tầm mỗi ngày, Bạch Nguyệt Hồ lại không hứng thú lắm đối với loại hoạt động giải trí này, hắn thà nằm phơi nắng không suy nghĩ gì nhiều ở trong sân còn hơn.
“Thật là nhàm chán quá đi.” Doãn Tầm nằm vào trên ghế, “Chúng ta không thể bày một số hoạt động mạo hiểm k1ch thích nào sao?”
Lục Thanh Tửu liếc mắt nhìn Doãn Tầm một cái: “Cái gì gọi là hoạt động mạo hiểm k1ch thích chứ?”
“Không biết nữa.” Doãn Tầm nói, “Hiện tại nhàm chán như vậy, nếu phải chờ đến tuyết rơi, còn không phải chúng ta sẽ bị nhàm chán đến chết luôn sao.”
Lục Thanh Tửu nói: “Tôi chuẩn bị rất nhiều sách, cậu muốn đọc không?”
“Thôi, cám ơn.” Doãn Tầm từ chối.
Lục Thanh Tửu cảm thấy Doãn Tầm chính là ngứa đòn, cậu nghiêng đầu liếc mắt nhìn cậu ta: “Vậy tôi sẽ dạy cậu một hoạt động có thể giết thời gian, lại còn có thể kiếm tiền nữa.”
Doãn Tầm: “Gì gì gì?”
Lục Thanh Tửu nói: “Cậu chờ đi.”
Ngày hôm sau, Lục Thanh Tửu đi mua công cụ ở trong thị trấn rồi đặt ở trước mặt Doãn Tầm và Bạch Nguyệt Hồ. Doãn Tầm vừa thấy thứ này cả người đều sửng sốt, Bạch Nguyệt Hồ thì lại không biết, duỗi tay chọc chọc quả cầu len trước mặt cùng hai cây kim nói: “Đây là cái gì?”
Lục Thanh Tửu nói: “Len sợi.”
“Cậu mua chỉ len sợi làm gì?” Doãn Tầm nói, “Chẳng lẽ cậu muốn đan áo len sao?”
Lục Thanh Tửu tỏ vẻ chính mình đan dốt đặc cán mai về mấy thứ này, nhưng không sao hết, cậu còn chuẩn bị một quyển bách khoa toàn thư chỉ cách đan áo len đủ màu sắc cùng kiểu dáng hoa văn, nếu Doãn Tầm đồng ý thậm chí còn có thể down giáo trình ở trên mạng về, nói tóm lại là cách làm sẽ khó hơn rất nhiều.
“Cậu xem đi, nếu cậu nhàm chán thì cứ đen áo len đi, chờ đến đầu xuân là có thể mang áo len lên trên thị trấn bán lấy tiền rồi.” Lục Thanh Tửu rất là thân thiện giải thích, mà trên thực tế, do cậu cảm thấy dáng vẻ nhàn nhã của Doãn Tầm rất là ngứa đòn mà thôi.
Doãn Tầm: “……”
Doãn Tầm cảm thấy sự nam tính của mình bị sỉ nhục nên kiên cường từ chối đề nghị của Lục Thanh Tửu, Lục Thanh Tửu cũng hoàn toàn không để ý cái này, chỉ là đem kim và cuộn len đặt ở một vị trí dễ tìm mà thôi.
Vào ngày thứ ba buổi chiều sau khi Doãn Tầm từ chối, Lục Thanh Tửu ngủ trưa một giấc dài, lúc mơ mơ màng màng bò dậy từ trên giường thì thấy Doãn Tầm đang rúc bả vai làm gì đó, cậu đến gần thì phát hiện Doãn Tầm đang nghiên cứu màu sắc và hoa văn trên sách, cậu ta nghe thấy tiếng bước chân của cậu thì lập tức muốn buông thứ trong tay ra, nhưng mà tất cả đều đã quá muộn rồi.
“Thơm lắm luôn.” Doãn Tầm bóp kim áo len buồn phiền nói.
Thời tiết lạnh, chuyện nên làm cũng đã làm hết, trong sân sẽ không mọc lên cỏ dại, cũng đã không còn tung tích của con côn trùng nào. Mà không cần gieo giống, cũng không cần tưới nước, theo nhiệt độ hạ thấp xuống thì toàn bộ trật tự thế giới đều giống như dần dần ngưng lại vậy.
Mùa đông cũng là mùa nghỉ ngơi của thiên nhiên, hết thảy đều an tĩnh xuống, trong không khí đều tản ra hơi thở lười biếng.
Lục Thanh Tửu vẫn luôn đang chờ trận tuyết đầu mùa, cậu cho rằng trận tuyết đầu mùa sẽ rơi vào cuối tháng 11 giống như năm trước, nhưng lại không ngờ mới đến đầu tháng 11 thì đã có tuyết rơi xuống rồi. Bởi vì trận tuyết này mà Lục Thanh Tửu phải vội vàng đi đến thị trấn một chuyến, mua hết tất cả rau củ quả cần thiết rồi chở về nhà bảo quản ở bên trong hầm. Chỉ là trận tuyết nhỏ này không kèm theo sự yên tĩnh nên có, mà lại đi kèm với một trận hỏa hoạn.
Nơi xảy ra hỏa hoạn là một nhà kho tương đối hẻo lánh, trong cái rủi ro có cái may là không có nhân viên nào bị thương vong. Nhưng hoả hoạn này lại khác trận hoả hoạn bình thường, nghe Chúc Dung nói y phát hiện tung tích của rồng ở hiện trường hỏa hoạn kia. Mới đầu bọn họ còn cho rằng tung tích này là của Chúc Long, nhưng sau khi Bạch Nguyệt Hồ đến thì lại phát hiện trong đó không riêng gì Chúc Long, mà còn có cả ông ngoại Ngao Nhuận của Lục Thanh Tửu nữa.
Cơ mà, cũng không biết vì sao hai người bọn họ lại đồng thời xuất hiện ở cùng một nơi, rồi còn gây ra một vụ hỏa hoạn như thế.
Lục Thanh Tửu đã rất lâu chưa nghe được tin tức của ông ngoại mình, từ sau khi ông ngoại bị Chúc Dung chặt đứt một móng vuốt thì liền biến mất ở trong tầm nhìn của mọi người, không ai biết ông ấy đã đi đâu.
Bông tuyết bay lả tả rất nhanh nhuộm cả thế giới thành một màu trắng xóa, Lục Thanh Tửu mặc thật dày, nhưng vẫn cảm thấy rất lạnh.
Trước khi núi phủ kín tuyết, Chúc Dung có đến thôn Thủy Phủ một chuyến, y đưa cho Lục Thanh Tửu một cái túi trà gừng to, nghe nói thứ này vô cùng đặc biệt, Bạch Nguyệt Hồ nói loại trà gừng này hòa cùng với sức mạnh của Chúc Dung, có thể khiến cho cơ thể người ta trở nên ấm áp, để Lục Thanh Tửu vào mùa đông cũng không đến mức khó khăn như vậy.
Lục Thanh Tửu rúc thành một cục, hà hơi ra một ngụm khí trắng: “Tuyết này rơi cũng thật sớm đấy.”
Bạch Nguyệt Hồ nói: “Ừm, rất sớm.”
Lục Thanh Tửu nói: “Năm nay còn chưa ăn thịt dê nữa, cơ mà không sao cả, tủ lạnh em đã dự trữ không ít, nhưng mà sẽ không ngon như lúc còn tươi.”
Trận tuyết đầu này không tính là quá lớn, đường núi còn có thể miễn cưỡng đi qua được, trong lòng Lục Thanh Tửu còn cảm thấy may mắn, kết quả trận tuyết đầu vừa mới ngưng một ngày, trận tuyết thứ hai đã rơi tiếp rồi.
Trận tuyết này vô cùng lớn, bay bay lên cao giống như màn che, bao phủ hết toàn bộ thế giới, đứng bên ngoài, thậm chí còn không nhìn thấy rõ cách 5 mét có người hay không. Theo tuyết rơi, bên trong thôn Thủy Phủ cũng rơi vào sự yên tĩnh quái dị, ở bên ngoài hoàn toàn không nhìn thấy một người dân trong thôn nào cả. Suy cho cùng Lục Thanh Tửu vẫn rất tò mò đối với chuyện các thôn dân đã đi đâu này, vì thế mà mặt dày leo tường vào nhà của Lý Tiểu Ngư hàng xóm, muốn nhìn xem người nhà bọn họ rốt cuộc đã làm gì vào mùa đông này.
Bởi vì mặc quá dày, Lục Thanh Tửu vất vả lắm mới leo qua được, cả người cậu ngã ngồi để lại một dấu mông hoàn chỉnh ở trên nền tuyết, sau khi cậu bò dậy thì nhìn sân nhà Lý Tiểu Ngư một chút, xác định trong nhà của Lý Tiểu Ngư hoàn toàn không có ai ——không hề có một chút dấu vết đạp lên tuyết nào ở trong sân, cậu đi đến bên cửa sổ xem xét, thấy trong nhà cũng không có một chút ánh sáng nào cả.
“Có ai ở nhà không? Có ai ở nhà không?” Lục Thanh Tửu hô hai tiếng, tất nhiên cũng không có ai trả lời, cậu duỗi tay đẩy cửa một chút thì mới phát hiện nhà của Lý Tiểu Ngư lại không hề khóa lại, cứ vậy mà bị cậu tiện tay đẩy một cái là ra được.
Doãn Tầm đứng ở hàng rào nhìn thấy thì vội hỏi: “Trong nhà có người không?”
Lục Thanh Tửu nói: “Không có ai, cửa nhà còn không đóng nữa.”
Doãn Tầm nói: “Cậu có muốn vào xem không?”
Lục Thanh Tửu nói: “Hẳn là sẽ không xảy ra chuyện gì chứ.” Không phải Bạch Nguyệt Hồ còn ở trong nhà sao, chỉ là hắn hoàn toàn không có hứng thú tham gia vào mấy hành vi rảnh rỗi sinh nông nỗi này của Lục Thanh Tửu và Doãn Tầm, cho nên đang cầm hạt dưa đã rang chín ngồi ở trong sân xem hai người Doãn Tầm và Lục Thanh Tửu ồn ào.
“Để tôi đi vào trong.” Lục Thanh Tửu lấy hết can đảm.
Cậu đẩy cửa vào thì nhìn thấy trong nhà tối tăm, trông không giống như dáng vẻ có người ở chút nào. Lúc này trong thôn còn chưa có cúp điện, Lục Thanh Tửu sờ đến công tắc trên vách tường bên cạnh, sau khi mở lên nhà ở liền được màu sắc ấm áp của ánh đèn bao phủ.
Tuy rằng có ánh sáng, nhưng vẫn không thấy bóng người, Lục Thanh Tửu vốn tưởng rằng cả nhà Lý Tiểu Ngư cứ như vậy mà biến mất, cho đến khi cậu đi tới phòng ngủ gần đó, sau khi nhìn thoáng qua qua bên trong thì bị cảnh tượng trong phòng làm cho hết hồn. Chỉ thấy có mấy người đang mặc bộ đồ mùa thu mỏng manh nằm thẳng tắp ở trên giường đệm, họ không hề có bất cứ quần áo giữ ấm nào, cứ như vậy mà nằm ở trên giường. Mà mấy người này rõ ràng chính là cả nhà Lý Tiểu Ngư, xem ra vào mùa đông người dân trong thôn Thủy Phủ cũng không có biến mất, mà bọn họ cứ nằm ở trên giường như vậy để qua một mùa đông, cho đến khi gió xuân ấm áp xua tan đi cái lạnh băng của tuyết thì mới có thể tiếp tục hoạt động trở lại.
Lục Thanh Tửu thấy cảnh như vậy thì xoay người rời đi, vội vàng leo lại qua nhà mình.
Doãn Tầm nói: “Nhìn thấy cái gì vậy?”
Lục Thanh Tửu xoa xoa tay bị đông lạnh đến đỏ bừng rồi miêu tả tình hình ở trong phòng kia.
Doãn Tầm nghe được có chút khó chịu, nói bọn họ ở trong phòng nằm cho qua một mùa đông thiệt sao……
“Ừm.” Lục Thanh Tửu nói, “Thảo nào toàn bộ thôn vừa đến mùa đông liền an tĩnh như vậy, năm ngoái tôi còn tưởng rằng là mọi người đều sợ lạnh nên không muốn ra khỏi cửa chứ……” Cậu đang nói, Bạch Nguyệt Hồ ngồi ở bên cạnh liền vươn tay nắm lấy cái tay lạnh băng của Lục Thanh Tửu vào trong lòng bàn tay chính mình, lòng bàn tay hắn rất ấm, sau khi thong thả xo4 nắn, tay Lục Thanh Tửu rất nhanh đã khôi phục độ ấm.
“Chơi đủ rồi chứ?” Bạch Nguyệt Hồ hỏi.
“Đủ rồi.” Lục Thanh Tửu ngoan ngoãn trả lời.
“Đủ rồi thì về phòng đi.” Bạch Nguyệt Hồ nói, “Bên ngoài lạnh lắm, chờ lát nữa sẽ có tuyết rơi đấy.”
Lục Thanh Tửu ừm một tiếng, nhưng dưới chân lại không nhúc nhích, cậu lo lắng nếu tuyết lại rơi thì có lẽ cậu sẽ bị lạnh đến nỗi ngay cả cửa cũng không thể ra được luôn, vậy thì thà nhân lúc nhiệt độ hiện tại còn ổn, cứ hít chút không khí trong lành ở bên ngoài lâu thêm một tý đi đã. Sao Bạch Nguyệt Hồ nhìn không ra suy nghĩ của Lục Thanh Tửu chứ, cánh tay hắn giơ ra liền trực tiếp ôm ngang Lục Thanh Tửu lên, Lục Thanh Tửu bị động tác của Bạch Nguyệt Hồ làm cho hoảng sợ, vội nói: “Đừng…… Đừng, để em tự đi mà!”
Bạch Nguyệt Hồ hoàn toàn không nghe, ôm Lục Thanh Tửu vào phòng, còn chia ra một bàn tay đóng cửa lại.
Doãn Tầm đứng ở ngoài cửa, cảm giác bản thân thật là lạnh đến thấu tim, con mẹ nó cơ thể đã lạnh thì thôi cũng bỏ đi, Bạch Nguyệt Hồ và Lục Thanh Tửu còn thồn cho cậu ta một họng cơm cún thì mới chịu được, khiến trái tim nhỏ bé yếu ớt của cậu ta cũng lạnh lẽo theo.
Bị ôm vào phòng, Lục Thanh Tửu lại bị Bạch Nguyệt Hồ đút cho một chén canh gừng thật lớn, sau đó ở dưới sự trừng mắt của Bạch Nguyệt Hồ, Lục Thanh Tửu chỉ có thể nuốt hết xuống. Tuy rằng ngày thường Bạch Nguyệt Hồ đối với việc gì cũng đều không sao cả, nhưng ở trên vấn đề khỏe mạnh của Lục Thanh Tửu, hắn không hề qua loa một chút nào.
Cơ thể của Lục Thanh Tửu nhanh chóng ấm lên, trên má cũng hiện lên màu đỏ, cậu buông chén ra, nói: “Khi nào mùa đông này mới kết thúc đây.” Nói thật, tưởng tượng đến suốt mấy tháng đều phải ở trong nhà thế này, cậu đều cảm thấy cả người không được tự nhiên rồi.
Bạch Nguyệt Hồ nói: “Mùa đông năm nay sẽ hơi dài.”
Lục Thanh Tửu thở dài.
Bạch Nguyệt Hồ nói: “Nhưng tôi vẫn sẽ luôn ở bên cạnh em.”
Lục Thanh Tửu nghe vậy nhịn không được nở nụ cười, vừa vặn lúc này Doãn Tầm từ ngoài phòng tiến vào, cậu thuận miệng nói một câu: “Ôi giời ơi, đứa nhỏ đã lớn như vậy rồi mà anh còn nói cái này, bộ hông ngại sao.”
Doãn Tầm: “????” Hai tên này còn chưa xong hả trời.
Thoắt cái, cái máy phát điện mua về đã trở nên hữu dụng, tuyết mới rơi không đến mấy ngày, nguồn điện công cộng nơi này của bọn họ liền bị cắt đứt, theo số phận của nguồn điện còn có tín hiệu TV và cáp mạng, không đến thời gian một tháng, bọn họ liền hoàn toàn rơi vào trạng thái ngăn cách với thế gian.
Doãn Tầm ngược lại như tìm được hứng thú của chính mình, đan áo len cũng đan ra được mùi ngon, thậm chí còn lấy thước dây ra tỏ vẻ muốn đan cho Lục Thanh Tửu một cái áo len nữa.
Trong lòng Lục Thanh Tửu rất phức tạp, đan áo vui lắm sao?
“Cậu có muốn thử hay không?” Doãn Tầm nói, “Thật sự sẽ nghiện đấy.”
Lục Thanh Tửu: “…… Thử xem sao?”
Doãn Tầm: “Đi đi đi, tôi dạy cho cậu, trước bắt đầu như vậy nè……”
Bạch Nguyệt Hồ ngồi ở bên cạnh: “……” Thật sự chơi vui như vậy hả?
Cứ như vậy qua hơn một tháng, một ngày nọ Chúc Dung có một số việc tới thôn Thủy Phủ tìm Bạch Nguyệt Hồ, y gõ cửa thì không thấy có tiếng người ra mở, sau khi trực tiếp đi vào thì lại thấy được ba tên đàn ông to cao ngồi ở trên giường đất cúi đầu đang vui vẻ đan áo len. Bọn họ nghe thấy tiếng liền ngẩng đầu, ba đôi mắt đồng thời nhìn chằm chằm Chúc Dung.
“…… Làm phiền mấy người sao?” Chúc Dung không biết nên nói cái gì.
Lục Thanh Tửu yên lặng buông áo len trong tay xuống, mấy ngày nay đang làm thử đồ chụp tai bằng bông giữ ấm cho cặp lỗ tai lông xù xù kia của Bạch Nguyệt Hồ, cho nên đan đến hăng say, lúc này chỉ có thể làm ra dáng vẻ không có việc gì xảy ra mà nói: “Không có không có, có chuyện gì anh cứ nói đi.”
Chúc Dung im lặng một lát: “Cũng không có chuyện gì lớn.”
Bạch Nguyệt Hồ nghe được không có chuyện gì lớn thì lại tiếp tục chuyển sự chú ý lên kim đan len, hắn tính đan cho Lục Thanh Tửu một cái áo len, tiền trong nhà đều do Lục Thanh Tửu kiếm, ngày thường nhiều nhất hắn cũng chỉ mang chút đồ ăn tươi trở về, không có thứ gì có thể tặng cho Lục Thanh Tửu cả, hiện tại đột nhiên phát hiện bản thân có thể làm ra quà đặc biệt để tặng cho người yêu, trong lòng đương nhiên là rất phấn khích rồi, còn Chúc Dung tới làm gì ——kệ, cũng không quan trọng lắm.
Trong phòng an tĩnh một lát, không khí càng thêm xấu hổ, cuối cùng Lục Thanh Tửu vẫn là chịu không nổi, mỉm cười đứng dậy hỏi Chúc Dung có muốn ở lại ăn cơm trưa hay không, cậu vừa lúc tính đi nấu cơm đây.
Chúc Dung suy nghĩ, lại đồng ý.
Bạch Nguyệt Hồ nghe Chúc Dung muốn ở lại ăn cơm trưa thì liền có chút không vui, nhưng Chúc Dung là được Lục Thanh Tửu mời, hắn lại không thể trực tiếp đuổi y đi ra ngoài, vì thế mà dùng ánh mắt không mấy thiện cảm liếc qua. Chúc Dung đã sớm quen với việc bảo vệ thức ăn của Bạch Nguyệt Hồ rồi, cho nên cũng hoàn toàn chả thèm để ý gì đến việc này, thậm chí còn rất tự nhiên mà ngồi ở bên cạnh Lục Thanh Tửu nữa.
“Hôm nay ăn thịt heo hầm miến đi.” Lục Thanh Tửu tính toán thực đơn, “Thêm một dĩa rau trộn rong biển sợi, xào thêm dĩa thịt khô……”
Chúc Dung nói: “Đều được, tùy ý cậu, làm đơn giản cũng được.”
“Vậy hai người trò chuyện trước đi, Doãn Tầm, lại đây giúp tôi đi.” Lục Thanh Tửu kêu Doãn Tầm đi, để lại căn phòng cho Bạch Nguyệt Hồ và Chúc Dung.
“Cậu thích sống ở Nhân giới sao?” Sau khi Lục Thanh Tửu rời đi, Chúc Dung mở miệng hỏi.
“Anh không thích sao?” Bạch Nguyệt Hồ hỏi lại.
Chúc Dung cười cười, y nói: “Tất nhiên thích rồi.” Nếu không cũng không nỗ lực duy trì mọi thứ như thế này.
“Xảy ra chuyện gì.” Bạch Nguyệt Hồ hỏi.
Chúc Dung thở dài, mặt mày có chút mệt mỏi, y nói: “Không có chuyện gì lớn.”
Bạch Nguyệt Hồ hơi hơi nhíu mày, cũng không tin vào câu trả lời của Chúc Dung, nhưng Chúc Dung lại không định tiếp tục nói, hai người cứ lặng yên như vậy, cho đến khi Lục Thanh Tửu tiến vào nói cơm đã làm xong, mới phá vỡ sự lặng yên ấy.
“Thấy cậu vui vẻ như vậy.” Chúc Dung cuối cùng cũng nói một câu, “Nếu Long tộc đều có thể gặp được đúng người như cậu thế này thì thật tốt biết bao.”
Chỉ tiếc, nếu kỳ tích vẫn luôn xảy ra, thì đã không còn là kỳ tích nữa rồi.