Nông Trường Ảo Tưởng

Chương 112



Huyền Ngọc và Thần mùa đông rời đi đồng thời cũng mang theo khí lạnh trên người Lục Thanh Tửu, để cậu không đến mức quá khó khăn ở trong mùa đông, không cần giống như lúc trước quả thực giống như là bị đóng đinh ở trên giường đất ấm áp vậy. Hiện tại Lục Thanh Tửu chỉ cần mặc đồ vào dày một chút là có thể đi chơi đùa ở trên nền tuyết, không cần lo lắng chính mình sẽ bị cảm hay phát sốt gì nữa.

Tuyết cũng không rơi liên miên không dứt giống như lúc trước nữa, trời cũng nắng thường xuyên hơn.

Bạch Nguyệt Hồ thì bắt đầu mỗi ngày đều mang một ít nguyên liệu nấu ăn còn tươi sống từ bên ngoài về, mới đầu là chim và thú có mùi vị khá ngon, sau này hắn lại trầm mê vào nhũng con hải sản tươi sống.

Không giống như hải sản của thế giới con người, hải sản mà Bạch Nguyệt Hồ mang từ dị giới về đều là loại vừa to vừa tươi, ví như hình dáng trưởng thành của con tôm tươi cũng không khác mấy với tôm của thế giới loài người, nó chỉ to tầm bắp chân người mà thôi, mấy con tôm mà Bạch Nguyệt Hồ mang về đến nhà lúc nào cũng vẫn còn tung tăng nhảy nhót, trông vô cùng hấp dẫn người khác. Lục Thanh Tửu cảm thấy hình như dị giới cũng không tệ như vậy, ít nhất đối với việc con người lấy thức ăn từ thiên nhiên mà nói, thì dị giới lại tràn ngập một loại sức hút nào đó khó có thể giải thích được.

Cách chế biến tôm tươi thì nhiều hơn tôm đông lạnh, sau khi hấp xong dùng để chấm nước tương ăn là tươi ngon nhất, còn có thể băm nhuyễn để làm thành tôm viên nấu canh hoặc là ăn với lẩu nóng, nói tóm lại, có rất nhiều cách để ăn tôm, nhưng điểm chung duy nhất chính là mùi vị đều rất ngon.

Lục Thanh Tửu làm món canh tôm viên, hấp một ít, còn lại đem xào, tuy con tôm này lớn, nhưng chất thịt lại rất non mịn, không lộ vẻ đục hay bủn một tý nào. Qua sự giới thiệu của Bạch Nguyệt Hồ, Lục Thanh Tửu mới biết được thật ra tôm này chỉ là tôm non mới sinh, tôm trưởng thành của loài này ước chừng to khoảng bằng một người, có điều khi đó tôm đã có chút quá già rồi, mùi vị không ngon như bây giờ nữa.

Lục Thanh Tửu còn đang suy nghĩ con tôm lớn cỡ một người như thế thì sẽ to đến cỡ nào cơ chứ……

Ngoài tôm ra thì những loài hải sản khác cũng không ít, có cua rồi tôm hùm, bào ngư và hải sâm, tóm lại là đồ ăn mà thế giới con người có thể nhìn thấy, gần như Dị giới không hề thiếu thứ gì, tất cả đều có thể tìm được phiên bản khác của mình.

Lục Thanh Tửu dùng bào ngư hầm canh, uống ở trong mùa đông giá rét chẳng những ngon mà còn có thể loại trừ cái lạnh ở trên người, có thể nói là món cậu vô cùng thích.

Chỉ là bọn họ còn chưa sống qua qua được mấy ngày vui vẻ, thì đã có người sắp nhìn không nổi nữa rồi.

Lục Thanh Tửu cũng không ngờ, Ngao Nhuận sẽ trực tiếp tìm tới cửa, còn choảng nhau một trận với Bạch Nguyệt Hồ ngay tại chỗ.

Nơi bọn họ đánh nhau là ở bên cạnh cửa trong sân, mới đầu Lục Thanh nhìn thấy hai người bọn họ bổ nhào vào nhau còn lo lắng lúc hai người này đánh nhau có thể làm hỏng hết đồ trong nhà hay không, nhưng sau lại chứng minh cậu thực sự lo lắng quá rồi, bởi vì Bạch Nguyệt Hồ và Ngao Nhuận đều không có sử dụng sức mạnh cường đại, hai người hoàn toàn là dựa vào tố chất thân thể cấu véo lẫn nhau, không có ý muốn sẽ hủy diệt toàn bộ ngôi nhà. Cơ mà dù cho như vậy, trong sân vẫn bị hỗn loạn, vách tường rớt một mảng lớn, nơi vốn là ổ gà cũng bị đè cho bẹp dí.

Vẻ mặt của Ngao Nhuận đầy oán hận, Bạch Nguyệt Hồ cũng không cam lòng chịu yếu thế, hai con rồng đánh nhau như hai con người, không dùng đến một chút pháp thuật nào cả, tất cả đều dùng từng nắm đấm đánh vào trong da thịt. Lục Thanh Tửu nhìn mà dở khóc dở cười, cậu muốn tiến lên ngăn cản, nhưng thấy hai người đánh nhau nhập tâm như vậy lại sợ bản thân sẽ bị ngộ thương, cho nên chỉ có thể đứng ở bên cạnh lo lắng suông.

Còn tên Doãn Tầm này xem náo nhiệt không chê việc lớn, móc từ trong nhà ra hai củ khoai nướng, rồi đưa cho Lục Thanh Tửu một củ nói chúng ta vừa ăn vừa xem đi, đừng để cơ thể bị lạnh.

Lục Thanh Tửu vốn dĩ muốn từ chối, nhưng thấy Bạch Nguyệt Hồ và Ngao Nhuận cũng không có ý muốn dừng lại, cho nên cậu liền nhận củ khoai vừa làm ấm vừa ăn luôn.

Chỉ là điều khiến Lục Thanh Tửu không nghĩ tới chính là Bạch Nguyệt Hồ cùng Ngao Nhuận đánh nhau, cậu lại nghe được tiếng hai người cãi nhau, Ngao Nhuận mắng Bạch Nguyệt Hồ là tên vô tình vô nghĩa, Bạch Nguyệt Hồ thì gầm lên giận dữ nói Ngao Nhuận đừng có mà xen vào việc của người khác. Lúc mới đầu Lục Thanh Tửu nghe thấy tiếng cãi nhau như thế thì toàn bộ biểu cảm đều ngớ ra một chút, bởi vì lúc trước cậu chỉ từng nghe thấy giọng của Ngao Nhuận tóc đỏ, lại không ngờ ông ngoại tóc đen cũng có thể nói chuyện thế này.

“Bọn họ chửi nhau dữ thật.” Lục Thanh Tửu nói một câu.

“Chửi ư? Chửi nhau cái gì?” Doãn Tầm mặt đầy vẻ mờ mịt, “Bọn họ có nói chuyện sao?”

Lục Thanh Tửu nói: “……Cậu không nghe thấy sao?”

Doãn Tầm lắc đầu, ý bảo mình không nghe thấy cái gì cả. Lục Thanh Tửu lại cẩn thận quan sát một chút, mới không thể tưởng tượng mà phát hiện ra Ngao Nhuận và Bạch Nguyệt Hồ quả thực không có mở miệng, hai người đều đang mím môi thành một đường thẳng tắp, mà hình như âm thanh bọn họ cãi nhau lại đang trực tiếp truyền vào trong đầu Lục Thanh Tửu.

“Ngao Nguyệt, sao cậu lại không chịu để Lục Thanh Tửu rời khỏi đấy —— cậu không biết nó ở lại nơi này thì sẽ chết sao?” Ngao Nhuận còn đang gào thét, “Rốt cuộc cậu có xem nó như người yêu của mình hay không hả?”

“Người yêu của tôi như thế nào còn cần ông xen vào sao?” Bạch Nguyệt Hồ lạnh lùng phản đối, “Em ấy muốn ở lại, tôi chỉ tôn trọng ý kiến của em ấy, không giống như ông, từ trước đến nay đều luôn tự quyền độc đoán như vậy, không quan tâm cho suy nghĩ của đối phương rốt cuộc có muốn hay không!”

Bọn họ hai người chửi nhau đến khí thế ngất trời, Lục Thanh Tửu lại có chút sầu, sắp tới thời gian làm cơm trưa rồi, hai người này còn muốn ầm ĩ bao lâu nữa đây, cậu định thử kêu một tiếng ở trong đầu: “Alo, hai người có thể nghe thấy không?”

Động tác Bạch Nguyệt Hồ và Ngao Nhuận nháy mắt dừng lại, hai người đồng thời quay đầu rồi lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên nhìn Lục Thanh Tửu.

“Có thể nghe được sao?” Lục Thanh Tửu tiếp tục kêu ở trong đầu, “Hai người còn muốn đánh bao lâu nữa thế?”

Ngao Nhuận lập tức buông Bạch Nguyệt Hồ ra, ông bò từ trên nền tuyết dậy, phủi hai cái là sạch tuyết đọng ở trên quần áo, lúc này đã khôi phục thành dáng vẻ lịch sự, mỉm cười dịu dàng đi đến trước mặt Lục Thanh Tửu: “Tiểu Tửu, cháu có thể nghe thấy giọng nói của chúng tôi sao?”

Lục Thanh Tửu nói: “Vâng…… Mới vừa nghe được.” Cậu nhìn Doãn Tầm còn đang đờ đẫn, “Người khác nghe không được sao?”

Ngao Nhuận giải thích: “Đây là âm thanh chỉ có Long tộc mới có thể nghe được.” Lúc trước ông cũng từng thử dùng cách này để nói chuyện với Lục Thanh Tửu, nhưng Lục Thanh Tử lại không có một chút phản ứng nào với âm thanh này, cho nên ông đành phải dùng phương thức viết chữ để nói chuyện với Lục Thanh Tửu. Tuy phương thức này tương đối thông dụng đối với Long tộc, nhưng Lục Thanh Tửu chỉ có một phần tư huyết thống Long tộc, không nghe được cũng là chuyện rất bình thường, vậy mà hôm nay Lục Thanh Tửu lại có thể nghe được nội dung nói chuyện của ông ta và Bạch Nguyệt Hồ, cơ mà nói đi cũng phải nói lại, cứ như vậy, chẳng phải cháu nó đã nghe được mình mắng chửi tho tục rồi sao?

Ngao Nhuận nghĩ đến đây, lại lạnh lùng trừng mắt liếc Bạch Nguyệt Hồ một cái.

Bạch Nguyệt Hồ thì âm thầm nghiến răng, oán hận nghĩ nếu không phải đang cố gắng nể mặt Lục Thanh Tửu, dù thế nào hắn cũng phải choảng một trận với Ngao Nhuận, đánh đến khi nào thắng thì thôi.

“Tiểu Tửu.” Ngao Nhuận truyền đến âm thanh từ trong đầu, không khác mấy với giọng nói của Ngao Nhuận tóc đỏ, ông đi tới bên cạnh Lục Thanh Tửu, vươn tay nhẹ nhàng giúp cậu phủi bông tuyết ở trên đỉnh đầu xuống, “Nhanh vào nhà đi, bên ngoài rất lạnh.”

“Ông ngoại, cháu không sao cả.” Lục Thanh Tửu nói, “Ông đừng đánh nhau với Bạch Nguyệt Hồ nữa……”

Ngao Nhuận nói: “Ông chỉ là không ngờ cậu ta lại ích kỷ như vậy.” Ông vẫn không có chút vui nổi, “Trong cơ thể cháu còn chứa khí lạnh, sao có thể ở lại thôn Thủy Phủ này chứ, trước đó ông còn dọn sẵn một con đường cho cháu, chỉ là muốn cháu rời khỏi đây sớm một chút……”

Lục Thanh Tửu nói: “Bây giờ trong cơ thể cháu không còn khí lạnh nữa rồi.”

Ngao Nhuận nghe vậy nhíu mày, sở dĩ ông đông cứng Lục Thanh Tửu chính là vì muốn buộc Bạch Nguyệt Hồ phải đưa Lục Thanh Tửu rời khỏi đây, cho dù Bạch Nguyệt Hồ có đồng ý hay không, nếu cứ tiếp tục ở lại thôn Thủy Phủ này thì cơ thể của Lục Thanh Tửu nhất định sẽ không chịu đựng nổi nữa, cứ như vậy, Lục Thanh Tửu nhất thiết phải rời đi, tránh được những chuyện sắp xảy ra. Vốn dĩ Ngao Nhuận cho rằng kế hoạch của chính mình sẽ không chê vào đâu được, lại không ngờ mới cách mấy ngày mới trở về nơi này lại phát hiện Lục Thanh Tửu vẫn còn ở trong nhà, hơn nữa còn là dáng vẻ sinh khí dồi dào thế này.

“Thần mùa đông đã giúp cháu đuổi khí lạnh trong cơ thể đi rồi.” Lục Thanh Tửu nói, “Cháu không cần rời đi nữa.”

Ngao Nhuận nghe vậy thì biểu cảm phức tạp, muốn nói lại thôi.

Bạch Nguyệt Hồ lại nâng bước đi đến bên cạnh Lục Thanh Tửu, trực tiếp nắm lấy tay Lục Thanh Tửu, nói: “Tiểu Tửu à, tôi đói bụng rồi.” Hắn khiêu khích ngẩng cao cằm.

Ngao Nhuận thấy thế thì xém tý lại vén tay áo lên, ra tay với Bạch Nguyệt Hồ lần nữa rồi.

Lục Thanh Tửu vội vàng khuyên hai người, nói chúng ta ăn cơm trưa xong rồi lại tiếp tục được không, sắp đến 10 giờ rồi, còn đánh nữa thì khỏi ăn cơm luôn đấy.

Ở dưới sự hấp dẫn của đồ ăn, cuối cùng Bạch Nguyệt Hồ và Ngao Nhuận lựa chọn ngừng chiến, chỉ là hai người vẫn có chút không quen nhìn nhau, cứ thế ông một lời tôi một lời khiêu khích đối phương.

Mà trong toàn bộ quá trình, người mờ mịt nhất chính là Doãn Tầm, cậu ta đứng ở bên cạnh ngây ngốc gặm khoai nướng của chính mình, không hiểu rõ sao nhóm người này không nói một câu nào đã đạt được nhận thức chung thế này, còn hữu nghị mà quyết định đi làm cơm trưa, rốt cuộc bọn họ nói gì ở sau lưng mình thế……

Lục Thanh Tửu vẫn là lần đầu tiên mời Ngao Nhuận vào trong nhà, mời ông ta ăn cơm trưa.

Ngao Nhuận hiển nhiên là rất kinh ngạc vui mừng đối với lời mời của Lục Thanh Tửu, tuy rằng không thích Bạch Nguyệt Hồ, nhưng vẫn đè cảm xúc nóng giận ở trong nội tâm, khôi phục thành dáng vẻ dịu dàng như lúc trước. Bạch Nguyệt Hồ cũng nhẫn nhịn, cho Ngao Nhuận một chút mặt mũi, tuy rằng hắn không thích Ngao Nhuận tự chủ trương, nhưng nói đến cùng Ngao Nhuận cũng là ông ngoại Lục Thanh Tửu, hơn nữa xem ra Lục Thanh Tửu không có ý muốn trách ông ta.

“Vì sao lại không rời đi chứ.” Ngao Nhuận ở trong phòng bếp, cúi đầu giúp Lục Thanh Tửu xử lý rau dưa còn tươi mà Bạch Nguyệt Hồ mang từ bên ngoài về ngày hôm qua, “Nếu cháu đồng ý, ông có thể lại dọn sạch đường có cháu thêm lần nữa ……”

Lục Thanh Tửu lắc đầu, giọng điệu kiên định: “Không, cháu không muốn rời đi.”

Ngao Nhuận nói: “Nhưng mà cháu sẽ chết.”

Lục Thanh Tửu nói: “Nhất định sẽ chết sao?”

Ngao Nhuận hơi hơi nhíu mày, không có trả lời vấn đề này.

Lục Thanh Tửu đang băm thịt làm thành nhân, tính làm thành thịt viên sau đó bỏ vào nồi dầu chiên, cậu vừa cắt thịt, vừa nói: “Nhưng mà nếu cháu đi rồi, Bạch Nguyệt Hồ sẽ chết sao?” Cậu nhớ rõ lời nói của Huyền Ngọc.

Ngao Nhuận tiếp tục trầm mặc.

“Ông ngoại, ông biết kế tiếp sẽ xảy ra chuyện gì không?” Lục Thanh Tửu nói, “Có thể nói cho cháu biết hay không?”

Ngao Nhuận thở dài, ông nói: “Thần bốn mùa đều đã chết, kế tiếp chính là hai thế giới hòa lại thành một……”

“Vậy ông hy vọng hai thế giới sẽ hợp thành một sao?” Lục Thanh Tửu hỏi.

Ngao Nhuận ngẩng đầu, đôi mắt nhắm của ông giống như đang chăm chú nhìn khuôn mặt của Lục Thanh Tửu, ông nói: “Ông không quan tâm việc của hai thế giới, ông chỉ quan tâm cháu.” Lục Thanh Tửu là đời sau của bà ấy lưu lại, cũng là con người duy nhất có được huyết mạch của Long tộc, tất nhiên ông muốn dùng hết mọi cách để cậu có thể sống sót, nhưng hiện tại xem ra, Lục Thanh Tửu đã từ bỏ cơ hội cuối cùng của mình rồi.

“Cháu còn có cơ hội cuối cùng.” Ngao Nhuận nói, “Mặc dù cháu ở lại, cũng không nhất định có thể cứu nổi Bạch Nguyệt Hồ. Nhưng nếu cháu đi rồi, nhất định sẽ sống sót, chờ sau khi hai thế giới hòa thành một, ông có thể bảo vệ cháu, tìm cho cháu sách phép thuật từng là đại năng(*) ở Nhân giới này để cháu tu luyện, đến lúc đó……”

(*)toàn năng, có mọi khả năng, có quyền lực to lớn

Nghe lời ông ta nói, Lục Thanh Tửu lại nhìn về phía Bạch Nguyệt Hồ, khi cậu và Ngao Nhuận đối thoại, Bạch Nguyệt Hồ vẫn luôn duy trì yên tĩnh, giống như mọi sự chú ý đều đặt ở trong thao đồ ăn trước mặt, cơ mà đồ ăn ở trong thao đã bị Bạch Nguyệt Hồ giày vò đến lung tung rối loạn, chứng tỏ hắn cũng không hề bình tĩnh như những gì hắn đang thể hiện ra kia, Lục Thanh Tửu nghi ngờ nếu lúc này hai cái tai lông xù của Bạch Nguyệt Hồ mà lộ ra ngoài, thì nhất định hai cái tai đó sẽ rất cẩn thận mà dựng thẳng lên cho xem.

“Vâng, cháu biết rồi.” Lục Thanh Tửu nói, “Cảm ơn ông ngoại, cháu tự biết chính mình muốn gì mà.”

Ngao Nhuận nói: “Cháu thật sự biết sao?”

Lục Thanh Tửu nói: “Biết chứ, lúc ấy cha mẹ cháu bởi vì ngoài ý muốn mà qua đời, cháu cũng muốn đón bà ngoại ra ngoài sống, nhưng bà ngoại lại từ chối, bà nói thôn Thủy Phủ chính là cội nguồn của bà, nơi này có người mà bà muốn bảo vệ, lúc ấy cháu không hiểu rõ nhưng bây giờ thì hiểu rồi.” Cậu nở nụ cười, “Nếu bà ngoại còn ở đây, bà cũng nhất định sẽ ở lại.”

Nhắc tới bà ngoại, trên vẻ mặt của Ngao Nhuận lộ ra một sự đau đớn không dễ phát hiện, ông có rất nhiều lời muốn nói với Lục Thanh Tửu, nhưng những lời này, cuối cùng lại biến thành một tiếng thở dài trầm thấp: “Vậy được rồi, ông tôn trọng sự lựa chọn của cháu.”

Lục Thanh Tửu thả lỏng một hơi ở trong lòng, biết Ngao Nhuận sẽ không cố ý ngăn cản mình nữa.

Chỉ là tuy rằng như thế, không khí trong phòng bếp vẫn rất kỳ quái như cũ, Doãn Tầm ngồi ở trong phòng khách thật sự không dám tiến vào, lúc Lục Thanh Tửu bưng thức ăn đi ra ngoài hỏi cậu ta bị sao vậy, cậu ta nói: “Không sao cả, chỉ là tùy tiện phát hiện trong nhà có thêm hai sinh vật, còn có một con có một phần tư huyết thống của rồng, cho nên có hơi chịu không nổi ấy mà.”

Lục Thanh Tửu: “……” Cậu đếm cũng chuẩn quá nhỉ.

Bởi vì ông ngoại ở lại ăn cơm trưa, cho nên hôm nay Lục Thanh Tửu cố ý làm một bữa cơm trưa phong phú, thịt viên hầm cà chua, cá chưng đậu, thịt giò lợn hầm, canh miến dưa chua nấu với thịt, còn có một đĩa rau trộn thức ăn chay, mỗi món ăn đều là một đĩa lớn đầy ắp, đặt tràn đầy hết một cái bàn lớn.

Ngao Nhuận ngồi trên bàn, có vẻ hơi cẩn thận, hình như ông ta đã rất lâu không được ăn một bữa ngon rồi, chỉ là sau khi ông mở miệng, Lục Thanh Tửu chú ý thấy khoang miệng trống rỗng của ông, nội tâm vẫn có hơi đau đớn. Theo lý thuyết mẹ của Lục Thanh Tửu đã bị Ngao Nhuận chính miệng nuốt vào, nhưng cậu lại không có cách nào sinh ra cảm xúc oán trách đối với Ngao Nhuận, sau khi tiếp xúc đối diện với nhau, cậu chưa từng cảm nhận được bất kỳ ý xấu nào ở trên người của Ngao Nhuận, chỉ có thể cảm thấy một sự bảo vệ chặt chẽ.

Ngao Nhuận ăn rất nghiêm túc, mỗi một ngụm cơm ông đều phải nhai nuốt rất lâu rồi mới chậm rãi nuốt vào, rất giống với dáng vẻ ban đầu của Bạch Nguyệt Hồ khi mới vào nhà.

Lục Thanh Tửu nhìn ông thì liền nhớ tới Bạch Nguyệt Hồ ăn không đủ no, trong lòng có chút khó chịu, nhưng cậu cũng không biểu hiện ra ngoài, chỉ là im lặng ở bên cạnh giúp Ngao Nhuận thêm cơm.

Hôm nay Bạch Nguyệt Hồ hiếm thấy không có bảo vệ thức ăn, thậm chí mới ăn một chén cơm đã buông chén nói mình no rồi còn có chút việc phải làm, sau đó đứng dậy đi ra ngoài. Doãn Tầm cũng thông minh một lần, sau khi ăn xong một chén liền nói mình phải đi giúp Bạch Nguyệt Hồ dọn dẹp sân lại một chút, để lại đồ ăn và không gian cho Lục Thanh Tửu và Ngao Nhuận.

Ngao Nhuận nhận ra được lòng tốt của hai người bọn họ, vừa ăn, vừa từ tốn dùng phương thức riêng biệt của Long tộc nói chuyện với Lục Thanh Tửu, ông nói rất nhiều chuyện ngày xưa, kể về cuộc gặp gỡ đầu tiên của ông và bà ngoại.

“Bà ngoại của cháu không thường xuyên nấu cơm đâu.” Ngao Nhuận nói, “Trước khi ông dọn vào ở, mỗi ngày bà ấy chỉ ăn dưa muối và cơm trắng, cả người đều như que củi ấy.”

Lục Thanh Tửu nghe, trên thực tế sau khi cậu được sinh ra, bà ngoại đã có thể hoàn toàn nắm giữ được độ lửa ở trong tay mà nấu ra các món ăn rất ngon. Khi đó Ngao Nhuận đã rời khỏi người yêu của mình rất nhiều năm, mà bà cũng bị buộc phải học cách sống một mình, chỉ là vài câu đơn giản này lại ẩn chứa vài điều chua xót, khó có thể dùng ngôn ngữ đơn giản để diễn tả thành lời.

“Ông làm món gì bà ấy cũng rất thích.” Ngao Nhuận nói, “Món gì cũng đều ăn rất nhiều.” Ông kể chuyện xưa, biểu cảm dịu dàng hoài niệm hiện ra mà Lục Thanh Tửu chưa bao giờ được thấy, “Chỉ là tuy ăn nhiều, nhưng lại chẳng béo lên được tý nào, không biết ăn vào đã trôi đi đâu không biết.”

Lục Thanh Tửu nói: “Bà ngoại quả thực rất gầy.” Cho đến khi bà rời đi khỏi thế giới này, bà vẫn là một bà lão gầy yếu, người già tuổi lớn khác ở trong thôn đều có khuynh hướng mập ra, nhưng bà vẫn là một dáng vẻ gầy gò, nhìn mà chỉ khiến người ta cảm thấy đau lòng.

“Ừm.” Ngao Nhuận nói, “Khi đó mọi chuyện đều rất tốt đẹp, cho đến khi ông bị ô nhiễm.”

Đây vẫn là lần đầu tiên Ngao Nhuận nói về chuyện ô nhiễm, Lục Thanh Tửu nghe mà trong lòng hơi có chút căng thẳng.

Nhưng Ngao Nhuận lại không nói quá nhiều về vấn đề này, hình như ngay cả bản thân ông cũng không hiểu rõ vì sao mình lại bị ô nhiễm, cơ mà ông ta lại nói cho Lục Thanh Tửu biết một chi tiết, chính là khi Long tộc yêu đương với con người thì sẽ càng dễ bị ô nhiễm, còn về phần vì sao lại như thế, ông cũng không giải thích rõ được, có lẽ ngay chính bản thân ông cũng không thể hiểu rõ.

Ngao Nhuận lại nói rất nhiều chuyện về bà ngoại khi bà còn trẻ, về chuyện bọn họ yêu nhau, sự xa cách, và sự ra đời của một đứa bé.

“Lúc ấy bị bắt buộc phải rời đi, sau khi trở về lại thì mẹ của cháu đã ba tuổi rồi.” Ngao Nhuận mỉm cười khi nói lời này, “Dáng vẻ khi còn bé của con người đúng là hoàn toàn khác với Long tộc mà……”

“ Khi Long tộc còn nhỏ không thể hóa thành hình người sao?” Lục Thanh Tửu hỏi.

Ngao Nhuận nói: “Đúng vậy, khi Long tộc còn nhỏ chính là hình dạng của một con rồng nhỏ, chờ đến khi trưởng thành, sừng rồng non bị rụng đi thì mới có thể biến thành hình người…… Rồng con khi còn nhỏ trông cũng không khác rắn lắm, chẳng có một chút đáng yêu nào.”

Không nghĩ tới Ngao Nhuận lại nói thẳng ra như vậy, Lục Thanh Tửu lập tức nhớ tới Bạch Nguyệt Hồ bị mình tổn thương, hừm…… Cơ mà nếu đã như vậy, Bạch Nguyệt Hồ bị đứa nhỏ ghét như thế, dường như xét về tình cảm cũng có thể tha thứ được mà.

“Con người thì không giống như vậy.” Cảm xúc của Ngao Nhuận hình như rất tốt, lời nói liên quan cũng nhiều hơn, “Mềm mại, nho nhỏ, đẩy liền ngã, ngã rồi còn sẽ khóc, khóc đến cái mũi đỏ hồng……”

Lục Thanh Tửu mãnh liệt nghi ngờ có phải Ngao Nhuận từng lén lút bắt nạt con gái ở sau lưng bà ngoại của mình hay không, nếu không sao lại miêu tả rõ như thế.

“Nhưng mà có khóc cũng không sao.” Ngao Nhuận nói, “Nhét vào trong miệng một viên kẹo là được, rất dễ dỗ.”

Lục Thanh Tửu nghi ngờ nói: “Ông ngoại…… không phải ông thường xuyên làm mấy chuyện này đó chứ?”

Ngao Nhuận: “Không có đâu.”

Lục Thanh Tửu: “Thật sự không có hở?”

Ngao Nhuận bình tĩnh nói: “Chỉ làm có một hai lần thôi à.”

Lục Thanh Tửu: “……”

Ngao Nhuận chợt nhớ tới cái gì đó, nói: “Tiểu Tửu, sừng rồng non của cháu có phải còn chưa lớn hay không?”

Lục Thanh Tửu nói: “Vâng.” Sừng rồng non này mẫn cảm muốn chết, ngày thường cậu hoàn toàn không dám lộ ra ngoài, chỉ có tùy lúc bị Bạch Nguyệt Hồ tàn nhẫn ép buộc mới có thể bị bắt lộ ra ngoài mà thôi, cơ mà sau khi lộ ra ngoài thì dường như kết cục còn thảm hại hơn một chút, nghĩ đến đây, Lục Thanh Tửu không khỏi có chút đỏ mặt, nhưng cũng may mắt của Ngao Nhuận đang nhắm, hình như nhìn không thấy đâu.

“Làm sao vậy, ông ngoại?” Lục Thanh Tửu muốn bỏ qua đề tài này.

Ai biết sau khi cậu hỏi ra câu này, vốn dĩ cảm xúc của Ngao Nhuận đang rất gần với sự ôn hoà thì lại bùng nổ lần nữa, tức giận nói Bạch Nguyệt Hồ thật sự không phải con rồng tốt lành gì, sừng rồng non của Lục Thanh Tửu còn chưa rụng đâu, chỉ mới là một con rồng con nhỏ yếu bất lực đáng thương mà thôi, vậy mà cậu ta cũng dám ra tay như thế!

Lục Thanh Tửu hoảng sợ nói: “Nhưng mà ông ngoại, cháu cũng đã 27 tuổi rồi.”

Ngao Nhuận nói: “27 sao? Cháu chỉ mới 27 sao? Lúc Long tộc 27 tuổi mới chỉ là quả trứng trắng bóc thôi, cậu ta lại dám ra tay với một quả trứng như thế ư?”

Lục Thanh Tửu: “……” Ông ngoại ông bình tĩnh một chút đi, ông xem dáng vẻ cháu nè, tay chân đầy đủ thế này làm gì giống với quả trứng trắng bóc chứ.

Ngao Nhuận hiển nhiên vẫn canh cánh trong lòng đối với chuyện con heo Bạch Nguyệt Hồ dám ủn bó cải thìa nhà mình như vậy, nếu không phải Lục Thanh Tửu ngăn cản, chỉ sợ ông ấy đã lao ra ngoài choảng tiếp một trận với Bạch Nguyệt Hồ rồi.

Lục Thanh Tửu chỉ có thể dùng hết sức mà khuyên bảo, nói thật sự không thể dùng tiêu chuẩn của Long tộc mà đánh giá mình được, nếu thật sự bảo cậu yêu đương theo thọ mệnh Long tộc, vậy chẳng phải tới hai trăm tuổi cậu cũng tính là yêu sớm rồi sao, khi đó không còn là một vấn đề người có còn ở đây hay không nữa, cơ mà cũng không thể để Bạch Nguyệt Hồ ôm một bộ xương gọi người yêu ơi được chứ.

“Hơn nữa cháu nhớ lúc bà ngoại cháu yêu đương cũng chỉ mới mười tám tuổi thôi, còn nhỏ hơn cháu tận chín tuổi đấy” Lục Thanh Tửu nói đến đây mới nhớ ra, “Ông ngoại…… Ông……”

Ngao Nhuận trầm mặc một lát, quyết định bỏ qua đề tài này, nói đồ ăn hôm nay ngon ghê.

Lục Thanh Tửu nghĩ thầm ông ngoại ông chuyển đề tài cũng gượng quá rồi đấy.

Lục Thanh Tửu lại nói chuyện với Ngao Nhuận trong chốc lát, lại nhớ tới cái gì đó, xoay người vào phòng ngủ, lấy từ trong phòng ngủ ra một cái chụp tai giữ ấm đan bằng len rồi đưa cho Ngao Nhuận, nói đây là do mình tự đan, mang ở trên lỗ tai có thể giữ ấm. Thật ra cũng không phải cậu không muốn cho Ngao Nhuận những thứ khác, chỉ là những thứ khác còn chưa đan xong, chỉ có chụp tai giữ ấm này là có thể sử dụng, nhưng mà vẫn là nhắm theo tỉ lệ lỗ tai của Bạch Nguyệt Hồ mà đan thành.

“Sắp đến tết rồi, cháu chúc ông ngoại năm mới vui vẻ trước nha.” Lục Thanh Tửu mỉm cười.

Ngao Nhuận cẩn thận nhận lấy chụp tai giữ ấm, muốn mang ở trên lỗ tai chính mình thử xem, nhưng lại phát hiện bông chụp tai này là dựng thẳng lên, không thể vừa khít ở cả hai bên, Lục Thanh Tửu giải thích nói đây là bông chụp tai chuẩn bị riêng cho lỗ tai của rồng, Ngao Nhuận nghe xong rất là dứt khoát lộ lỗ tai rồng dựng thẳng lên của chính mình ra. Lục Thanh Tửu chú ý thấy trên cặp lỗ tai kia cũng là lông xù xù, còn khẽ nhúc nhích, nhìn mà tay cậu cũng ngứa, nhưng xét thấy thân phận con cháu của chính mình, chỉ có thể miễn cưỡng nhịn xuống, nhưng vẫn lễ phép hỏi một câu, có cần mình giúp ông mang vào hay không.

Ngao Nhuận gật gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

Lục Thanh Tửu hơi có chút kinh ngạc, sau khi cầm lấy bông chụp tai cẩn thận giúp Ngao Nhuận mang lên, xúc cảm lỗ tai của Ngao Nhuận rất giống Bạch Nguyệt Hồ, chỉ là lông hơi cứng một chút, nhưng vẫn là lông xù xù mềm mại như vậy, Lục Thanh Tửu nhìn dáng vẻ Ngao Nhuận mang lên chụp tai lên thì nhịn không được nở nụ cười.

Ngao Nhuận nghiêng nghiêng đầu, hỏi: “Đẹp không?”

Lục Thanh Tửu cười nói đẹp lắm.

“Ông đây sẽ giữ lại.” Ngao Nhuận dùng giọng điệu ấm áp nói, “Thời gian không còn sớm, ông đi trước đây.”

Lục Thanh Tửu nói: “Ngài không thể ở lại ăn bữa cơm chiều sao?”

“Không được rồi.” Ngao Nhuận nói, “Ông còn có chuyện chưa xử lý xong.”

Lục Thanh Tửu muốn nói lại thôi.

Nhưng lúc cậu còn đang do dự, Ngao Nhuận đã đứng lên đi ra ngoài. Lục Thanh Tửu đuổi tới cạnh cửa thì đã không còn nhìn thấy bóng dáng của Ngao Nhuận đâu nữa, cậu hơi có chút mất mát, Bạch Nguyệt Hồ vẫn luôn ở trong sân dọn dẹp cùng với Doãn Tầm, lúc này đã đi tới bên cạnh cậu, mở miệng nói: Sao ông ta lại mang chụp tai?”

“À, em nghĩ tết sắp đến rồi, nên muốn tặng cho ông ấy quà năm mới.” Lục Thanh Tửu kỳ quái nói, “Không phải anh không thích cái chụp tai đó sao?”

Bạch Nguyệt Hồ không vui vẻ nói: “Ai nói tôi không thích.” Hắn nói xong thì lộ ra lỗ tai của mình, đã vậy còn run lên mấy cái, “Lạnh quá đi mất.”

Lục Thanh Tửu nhìn dáng vẻ nhỏ nhen ghen tuông của Bạch Nguyệt Hồ, thật sự không nhịn xuống được liền duỗi tay cầm lấy đôi lỗ tai lông xù xù kia của Bạch Nguyệt Hồ, cái này thì cậu cũng không cần khách sáo rồi, sau khi nắm lấy còn hung hăng hôn một cái: “Không sao hết, em sẽ đan cho anh một cặp khác nữa, không, phải đan thật nhiều thật nhiều cặp luôn.”

- -----oOo------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.