Nông Trường Ảo Tưởng

Chương 14: Thế giới động vật



Bởi vì rau dưa không thể để lâu, rất nhanh sau đó Lục Thanh Tửu đã cùng Bạch Nguyệt Hồ hái hết tất cả dưa leo và cà chua chín ngoài ruộng rau. Những quả cà chua này căng tròn, đỏ mọng, trông rất ngon mắt. Sau khi Lục Thanh Tửu hái xong thì định ngày mai sẽ ngồi xe bác Trần lên thị trấn bán, thuận tiện đưa Chu Miểu Miểu về nhà.

Kỳ nghỉ bốn ngày của Chu Miểu Miểu đã kết thúc, đến lúc phải trở về thành phố làm việc, tuy rằng cô rất lưu luyến, nhưng dù sao cũng không thể bỏ công việc lại, suy cho cùng cô không thể hoàn toàn buông bỏ tất cả mà trở về sơn thôn hẻo lánh giống như Lục Thanh Tửu vậy được.

Lần đầu tiên Lục Thanh Tửu đi bán đồ ăn, không có kinh nghiệm gì, vì thế kéo Doãn Tầm theo, để lại một mình Bạch Nguyệt Hồ trông nhà.

Mấy ngày nay tinh thần Doãn Tầm không được tốt cho lắm, hình như do bị hù lúc trên núi, Lục Thanh Tửu vốn đang đùa hỏi Doãn Tầm có muốn mời hộ bà cốt tới chữa cho hay không, Doãn Tầm nghe vậy xua xua tay, ý rằng bà cốt có tóc giờ đã khác bà cốt năm xưa rồi……

Lục Thanh Tửu: “…… Việc này thì liên quan gì đến tóc của bà ấy?”

“Có tóc rồi là sẽ có những mong muốn trần tục, chắc chắn làm phép sẽ không linh như trước nữa.” Doãn Tầm nói.

Lục Thanh Tửu nghi ngờ nhìn Doãn Tầm: “Thật à?”

“Giả đó.” Doãn Tầm đau buồn nói, “Thật không dám giấu giếm, ngày hôm qua tôi đã đi tìm bà ấy, người nhà bà ấy nói bà ấy lấy chồng xong bỏ nghề luôn rồi.”

Lục Thanh Tửu: “……”

“Cho nên tất cả là tại cái giếng nhà cậu đấy.” Doãn Tầm rất là tủi thân.

Lục Thanh Tửu cũng không biết mình nên nói gì, đưa tay vỗ vỗ đầu Doãn Tầm, sau đó nhét dưa chuột vào miệng cậu ta. Vốn Doãn Tầm đang muốn nói thêm gì đó, nhưng cảm thấy vị của quả dưa chuột trong miệng khá ngon nên ngậm miệng ngoan ngoãn nhai dưa chuột.

Tới thị trấn, Lục Thanh Tửu đưa Chu Miểu Miểu đến ga tàu hỏa trước.

Chu Miểu Miểu không muốn xa Lục Thanh Tửu, sau khi tóm lấy tay cậu khóc lóc nói lung tung một hồi lâu, mới lưu luyến lên xe lửa. Doãn Tầm đứng một bên giả bộ mình là cái ghế nhựa, cho tận đến lúc Chu Miểu Miểu đi rồi, cậu ta mới nhỏ giọng hỏi: “Thanh Tửu à, có phải chị gái này có ý với cậu không?”

Lục Thanh Tửu nhìn cậu ta một cái, không nói chuyện.

“Nếu không có ý với cậu, sao còn đi từ xa đến đây thăm cậu làm chi.” Doãn Tầm nói.

Lục Thanh Tửu nói: “Cậu thấy thỉnh thoảng kể cả cách không xa tôi cũng còn tới thăm cậu đấy thôi.”

Doãn Tầm lưu manh nói: “À, vậy chắc cậu cũng có ý với tôi rồi.”

Lục Thanh Tửu thương hại nhìn Doãn Tầm: “Đừng nghĩ nhiều, chẳng qua tôi coi mình như người cha không có trách nhiệm, thỉnh thoảng quay về thăm đứa con bị bỏ ở nhà một mình thôi.”

Doãn Tầm: “……”

Sau khi tiễn Chu Miểu Miểu đi, Lục Thanh Tửu dẫn đứa trẻ nhà mình đi ra chợ bán thức ăn.

Bây giờ đã hết phiên chợ sáng, người mua đồ ăn đã ít đi rất nhiều, hai người tìm cái quầy hàng ở ven đường, trải giấy dầu ra rồi bày rau củ quả nhà mình lên chuẩn bị bán.

Doãn Tầm vừa mới đi hỏi giá cà chua ở quầy hàng bên cạnh, sau đó quay về bảo Lục Thanh Tửu bán ba đồng một cân. Lục Thanh Tửu vừa nghe xong có hơi ngạc nhiên: “Ba đồng một cân á? Như vậy có mắc quá không?”

Doãn Tầm nói: “Tôi ăn thử cà chua của cậu rồi, vị ngon lắm mà, có thể coi như là trái cây để ăn được luôn ấy chứ, tuy rằng ba đồng một cân hơi mắc một chút nhưng chắc sẽ có người mua.”

Lục Thanh Tửu nói: “Bên canh này bao nhiêu tiền một cân?”

Doãn Tầm: “Một đồng năm.”

Lục Thanh Tửu: “……” Cậu cảm thấy hơi đơ ra tý.

Nhưng mà dễ nhận thấy là kinh nghiệm của Doãn Tầm phong phú hơn Lục Thanh Tửu không ít, cậu ta cắt một quả cà chua ra đặt bên cạnh, chẳng tới một lát sau liền có một bác gái tới hỏi giá, vừa nghe ba đồng một cân thì chậc lưỡi, nói: “Cà chua này là vàng à, tận ba đồng một cân?”

“Dì nếm thử trước đi đã.” Doãn Tầm đưa một miếng qua.

Bác gái kia nếm một miếng, có vẻ đã thấy hương vị đúng là không tệ nên muốn mặc cả bảo Doãn Tầm bán rẻ thêm chút, Doãn Tầm lại cắn chặt giá ba đồng một cân không chịu nhả, nói: “Dì ơi, không phải con không muốn bán rẻ cho dì, đây là giá gốc của bọn con, là nông sản chúng con tự trồng tự ăn, do nhiều quá cho nên mới mang ra bán, dì cũng nếm thử cà chua rồi đấy, mùi vị khác với những loại khác, không bỏ một chút thuốc nào, cực kì an toàn khỏe mạnh.”

Lần đầu tiên Lục Thanh Tửu thấy Doãn Tầm giỏi ăn nói như thế, hơi có chút kinh ngạc, nhưng cậu vẫn chưa nói gì, ngoan ngoãn đứng bên cạnh làm nền, cho đến lúc cuối cùng bác gái dưới sự thuyết phục của Doãn Tầm mua hẳn hai cân. Mở đầu đẹp thế này, buôn bán dần dần tốt lên.

Có người vừa nghe ba đồng một cân sẽ quay người đi luôn, nhưng phần lớn mọi người đã nếm cà chua thì đều sẽ mua một ít, rất nhanh mấy bao cà chua bọn họ mang đến đã gần hết đến nơi, Lục Thanh Tửu cũng không ngờ sẽ cháy hàng như vậy, bọn họ mang hai trăm cân cà chua đến đây, bán xong tổng cộng kiếm lời 600 đồng.

Vốn Lục Thanh Tửu muốn chia cho Doãn Tầm chút tiền, nhưng Doãn Tầm lại từ chối, bảo rằng ngày nào mình cũng đến nhà Lục Thanh Tửu cọ ăn cọ uống đâu có trả tiền cho Lục Thanh Tửu đâu, cho cậu ta tiền không bằng mua thêm thịt ăn thì hơn.

Lục Thanh Tửu nghe xong cũng cảm thấy rất có lý, vì thế trước khi về nhà liền ghé hàng thịt bên cạnh mua một miếng thịt heo và mấy cân thịt bò, xách hết lên đường về phủ.

Đương nhiên Lục Thanh Tửu cũng không quên tặng bác Trần đưa bọn họ đến thị trấn một bao lì xì, thật ra cậu nghĩ liệu mình có nên mua một xe vận tải thế này hay không, có điều trước mắt đồ cần chở cũng không nhiều lắm, cho nên cái này cũng chỉ là suy nghĩ mà thôi.

Mang thịt trở về nhà, Lục Thanh Tửu thấy Bạch Nguyệt Hồ đang ngồi ở trong sân ngẩng đầu lên, hình như đang nhìn thứ gì đó trên bầu trời, nghe tiếng cậu đã trở về mới nói: “Về rồi à?”

Lục Thanh Tửu nói: “Về rồi, mua cho anh nhiều thịt lắm.”

Bạch Nguyệt Hồ nói: “Cậu muốn có vật để cưỡi không?”

Lục Thanh Tửu nghe vậy ngẩn người: “Ý anh là gì? Vật để cưỡi? Xe á?”

Bạch Nguyệt Hồ chớp chớp mắt, đồng ý với cách nói Lục Thanh Tửu: “Đúng vậy, xe.”

Lục Thanh Tửu nói: “Vừa rồi tôi mới bàn bạc với Doãn Tầm có nên mua chiếc xe vận tải nhỏ không, có điều hình như số lần lên thị trấn cũng không nhiều lắm, có cần thiết không?”

Bạch Nguyệt Hồ nói: “Tôi……” Hắn nói xong chữ tôi rồi lại tạm dừng một lát, như là đang tìm cách nói thỏa đáng hơn, “Bạn tôi tặng tôi…… xe, tôi không thích, cậu dùng đi.”

Một cái xe? Lục Thanh Tửu chỉ cảm thấy cách nói của Bạch Nguyệt Hồ có chút kỳ quái, nhưng cũng không quá để ý, cậu nói: “Xe gì?”

Bạch Nguyệt Hồ nói: “Không biết, cậu muốn xe gì, cho tôi xem ảnh chụp được không?”

Lục Thanh Tửu nhăn mày lại, đi đến bên người Bạch Nguyệt Hồ, nhỏ giọng hỏi: “Là xe thật à? Không phải thứ gì kỳ quái đó chứ?”

Bạch Nguyệt Hồ dùng đôi mắt đen vô cùng vô tội nhìn Lục Thanh Tửu: “Không phải đâu.”

Lục Thanh Tửu: “……” Tự dưng nói thêm chữ “đâu” thế này.

Bạch Nguyệt Hồ nói: “Muốn không?”

Lục Thanh Tửu vô cùng cảnh giác nói: “Anh cho tôi xem thử trước đã.”

Bạch Nguyệt Hồ khẽ thở dài một cái: “Được rồi.”

Cơm chiều gồm có sườn heo chua ngọt và thịt bò xào ớt cay, trước kia Lục Thanh Tửu rất thích ăn sườn heo chua ngọt, thường xuyên tự làm ở nhà, có thể nói là món đặc sản, cho nên lần này làm vô cùng thành công, độ ngọt và mặn vô cùng vừa miệng, xương sườn béo ngậy mà mềm nhừ, cắn xuống là một ngụm nước thịt hòa tan trong miệng. Món thịt bò xào ớt cay cũng rất mềm, ớt vừa mới hái từ trên cây xuống, vô cùng tươi mới, vị cay mười phần, hòa quyện cùng lát thịt bò mềm mại quả thực là tuyệt phối.

Cơm nước xong xuôi, Bạch Nguyệt Hồ rửa chén xong vậy mà vẫn không đi ngủ, mà chạy đến chỗ cái máy tính trong nhà lên mạng một chút.

Hắn rất ít khi dùng sản phẩm điện tử các thứ, lại còn không xem TV, cũng không có điện thoại, cho nên Lục Thanh Tửu có hơi chút tò mò rốt cuộc hắn định làm gì.

Doãn Tầm đánh cược với Lục Thanh Tửu, nói nhất định là Bạch Nguyệt Hồ đi xem phim cấm rồi.

Lục Thanh Tửu nói: “Cậu nói bậy gì đó……” Bạch Nguyệt Hồ là một con hồ ly, hắn muốn xem phim cấm thì chẳng phải sẽ mở kênh thế giới động vật sao. 

Doãn Tầm nói: “Bằng không chờ lát nữa chúng ta xem lịch sử trên máy tính đi?”

Lục Thanh Tửu nói: “Vậy không tốt lắm đâu, đây là riêng tư của người ta mà.”

Doãn Tầm nói: “Ôi trời, cậu không thể thỏa mãn lòng hiếu kỳ của tôi một chút sao, cậu xem anh ta cả ngày mang cái dáng tiên phong đạo cốt, lần đầu tiên chạm vào máy tính, cậu không hiếu kỳ xem một vị tiên nhân dùng máy tính để làm gìsao!”

Nói thật, Lục Thanh Tửu cũng khá tò mò, vì thế dưới sự kích thích của Doãn Tầm, hai người thông đồng làm chuyện xấu, mở trình duyệt ra, nhìn xem rốt cuộc vừa rồi Bạch Nguyệt Hồ đã xem cái gì.

Ai ngờ vừa thấy đã thất vọng toàn tập, trong đó chỉ toàn là lịch sử duyệt web của một số diễn đàn ô tô, không có phim cấm, cũng không có thế giới động vật.

“Anh ta xem xe làm gì?” Doãn Tầm kỳ quái gãi đầu, “Chẳng lẽ anh ta định mua xe?”

Lục Thanh Tửu chìm vào im lặng, cậu nhớ ra lúc ban ngày Bạch Nguyệt Hồ nói với cậu về vật cưỡi…… À không, là về xe, liên hệ với lịch sử duyệt web trước mặt này, cậu cảm thấy một dự cảm không lành.

“Cậu sao vậy? Này, Thanh Tửu?” Doãn Tầm chú ý tới biểu cảm Lục Thanh Tửu trông không giống bình thường.

Lục Thanh Tửu lắc đầu, ý bảo mình không sao cả.

Một lúc sau Doãn Tầm về nhà, Lục Thanh Tửu tắt máy tính bò lên trên giường của mình, cậu mở điện thoại, nhìn thấy Chu Miểu Miểu khoe mái tóc đẹp trong vòng bạn bè, mà phía dưới bình luận đa số đều dò hỏi cô rốt cuộc là đi cấy tóc ở chỗ nào mà hiệu quả lại tốt như vậy. Nghĩ đến cái giếng sau nhà mình, Lục Thanh Tửu lộ ra nụ cười bất đắc dĩ, có thế nào cậu cũng không ngờ rằng, nữ quỷ vốn bị mắc lời nguyền lại có một hiệu quả như vậy……

Lướt mãi lướt mãi, Lục Thanh Tửu đã ngủ, cậu cho rằng chuyện này cứ như vậy là kết thúc, cho đến sáng sớm mấy ngày sau đó, cậu bị một tiếng kêu thảm thiết đánh thức.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.