Nông Trường Ảo Tưởng

Chương 39: Thang cốc



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sau khi mang theo gia vị cùng hạt giống trở về nhà, Lục Thanh Tửu thuận miệng đem chuyện này xem như đề tài trò chuyện mà nói với Doãn Tầm. Doãn Tầm nghe xong cũng có chút không thoải mái, nói cậu miêu tả cũng quá dọa người rồi, lúc này chỉ mới qua có mấy ngày, cô gái kia vậy mà lại cằm đặt ở trên vai Bàng Tử Kỳ rồi, nếu qua thêm một thời gian nữa…… Chẳng phải cô ta muốn hòa thành một xác với Bàng Tử Kỳ luôn sao?

Lục Thanh Tửu nói: “Làm sao tôi biết được.” Cậu mang thịt bò và chân gà đã ướp gia vị bỏ lên bếp, sau đó mở lửa nhỏ liu riu hầm từ từ. Nội tạng của gà rất hợp để làm món kho, đặc biệt là mề gà và các loại khác, ăn vào giòn giòn dai dai rất thích hợp để nhắm rượu. Lục Thanh Tửu bây giờ mới tiếp tục “Có điều, nhìn thứ kia khiến người ta cũng cảm thấy không được thoải mái gì cho lắm.”

Doãn Tầm không quan tâm lắm về chuyện của Bàng Tử Kỳ, mà lại đặt mọi sự quan tâm lên nồi chân gà và thịt bò kho kia, hai người nói chuyện trong chốc lát, rất nhanh cũng không nói tiếp chuyện này nữa, cứ thế đem trọng điểm chuyển tới chuyện cơm chiều hôm nay.

Lục Thanh Tửu kêu Doãn Tầm xuống ruộng rau hái một ít hành tươi, chờ kho thịt bò xong thì rắc hành lên, Lục Thanh Tửu còn đặc biệt làm thêm đồ chấm ăn kèm, khi ăn mùi vị sẽ càng đậm đà hơn.

Ăn cơm chiều xong, buổi tối Lục Thanh Tửu đem thịt bò và chân gà đã kho xong tới trong sân, còn rót mấy ly rượu nho đã ủ lúc trước. Vì là tự ủ nên độ cồn trong rượu nho không cao, hương vị không tệ, dùng như đồ uống giải trí thì không thể tốt hơn.

Chân gà mềm dai, hoàn toàn không cần cố sức gặm cắn, đầu lưỡi chỉ cần nhấp một cái thịt sẽ rơi xuống. Bò kho cũng rất ngon, gân thịt chắc và đàn hồi, càng nhai ở trong miệng càng thơm, sau khi chấm vào ớt bột thì thịt bò sẽ mang theo vị cay cay, chỉ là bột ớt này không chỉ cay, bên trong còn bỏ vào hạt tiêu đậu phộng cùng hạt mè xào chung, hòa quyện vào, giữa vị cay mang theo vị thơm, khiến người ta muốn ngừng mà không được.

Ba người uống chút rượu, ăn vô cùng vui vẻ, khi Bạch Nguyệt Hồ giải quyết xong miếng thịt bò cuối cùng, cũng đã gần hơn mười một giờ tối, Doãn Tầm ngáp một cái nói phải về nhà ngủ, Lục Thanh Tửu kêu cậu ta về nhà nhớ chú ý an toàn, sau khi nhìn cậu ta biến mất ở trên đường nhỏ trong thôn thì mới xoay người về phòng tắm rửa, mở điều hòa, nằm lên giường ngủ.

Sáng sớm ngày hôm sau, Lục Thanh Tửu tinh thần sảng khoái rời giường, trước khi nấu cơm thì cậu sẽ mở TV cho Tiểu Hoa với Tiểu Hắc cùng nhóc hồ ly xem. Kể từ sự cố lần trước, Lục Thanh Tửu đã có thói quen xem tin tức địa phương, đặc biệt là tin tức địa phương khoảng 7 giờ mỗi sáng hằng ngày.

Loại kênh địa phương nhỏ này khác với các đài lớn, đa số đều là nói đến những vấn đề vụn vặt trong nhà, như nhà thím Lý trộm trứng gà của nhà thím Trình, rồi chuyện của người tầng trên thích ném rác xuống dưới lầu dưới sau đó hai bên đã xảy ra xích mích, còn có cô Lưu bỏ ra rất nhiều tiền đi phẫu thuật thẩm mỹ kết quả lại chỉnh đến hủy luôn cả mặt, bây giờ đang đòi viện thẩm mỹ cho một lời giải thích…… Lục Thanh Tửu bật lớn âm thanh, một bên nghe một bên làm cơm sáng.

Hôm nay ăn chính là bún gạo do trong nhà mình làm, gạo là gạo mới mua từ nhà hàng xóm bên cạnh, sau khi rang cho thơm xong thì bắt đầu đem xay thành bột gạo, sau đó cho thêm bột khoai tây vào trộn đều, tiếp nữa thì vo tròn cán bột mỏng rồi cắt thành từng sợi dài, vậy xem như đã làm xong bún rồi. Bún do tự mình làm ngon hơn bên ngoài rất nhiều, vì không bỏ gelatin vào, nên sẽ không xuất hiện cái loại tình huống sẽ dính quá, duy nhất không được hoàn mỹ chính là độ dày không đều, cơ mà chỉ cần ăn ngon miệng thì việc này cũng chẳng sao.

Nấu mấy bát bún lớn, Lục Thanh Tửu múc một giá thịt bò hầm trước đó chan lên mặt mỗi bát, rồi rắc hành xanh biếc lên, thế là xong một bát bún gạo vị thịt bò.

Khi cậu cầm bát đi ra khỏi phòng bếp thì vừa lúc nhìn thấy trên TV phát tin tức địa phương, nói rạng sáng hôm nay trên thành phố xảy ra tai nạn giao thông rất nghiêm trọng, tuy rằng không liên lụy đến người qua đường, nhưng người lái xe bị thương rất nghiêm trọng, đã được đưa đến bệnh viện cấp cứu.

Doãn Tầm đi tới giúp Lục Thanh Tửu bưng bát trong tay, khi thấy tin tức này thì nói ra một câu: “Ô, là xe cảnh sát xảy ra chuyện à.”

“Xe cảnh sát?” Lục Thanh Tửu sửng sốt, lập tức nhớ tới gì đó, “Chẳng lẽ là……”

Cậu và Doãn Tầm liếc nhau, đều thấy được suy đoán giống nhau ở trong ánh mắt đối phương.

“Tôi gọi điện thoại hỏi một chút.” Lục Thanh Tửu lập tức móc di động ra, bấm số điện thoại của Hồ Thứ.

Sau khi bắt máy, Hồ Thứ nói: “Thanh Tửu, có chuyện gì sao?”

Lục Thanh Tửu nói: “Hồ Thứ, là xe cảnh sát ở trong Cục cảnh sát của mấy chú xảy ra chuyện sao?”

Hồ Thứ nói: “Đúng vậy……” Ông ta tựa hồ nhớ tới cái gì, “Thanh Tửu, có phải cậu biết cái gì không?” Ông ta nhớ đến chuyện lúc trước Lục Thanh Tửu nói với ông ta, có thứ gì đó rất kỳ quái đi theo sau Bàng Tử Kỳ, lúc ấy ông ta không để ý lắm, sau khi nói với Bàng Tử Kỳ thì anh ta cũng không thèm để ý, hiện tại nghĩ đến Lục Thanh Tửu có thể đã nhìn thấy thứ gì đó rồi.

Lục Thanh Tửu hơi do dự, vẫn nói rõ việc này với Hồ Thứ, tuy rằng tính cách của tên Bàng Tử Kỳ này không tốt, nhưng dù sao cũng là cảnh sát, có lẽ cũng chưa từng làm chuyện gì xấu: “Không sai, ngày đó tôi thấy có một cô gái mặc một bộ váy  màu xanh lá đi theo phía sau anh ta.”

Hồ Thứ dại ra nói: “Cô gái sao?”

“Đúng vậy, một cô gái cầm dù.” Lục Thanh Tửu nói, “Tôi hỏi bạn của tôi, anh ấy nói có thể cô gái kia là thứ gì đó không tốt, nhưng cụ thể là thứ gì thì tôi không rõ lắm.”

Hồ Thứ lâm vào trầm mặc, giống như đang tự hỏi gì đó.

Lục Thanh Tửu nói: “Sao thế, chú nhớ tới gì sao?”

Hồ Thứ nói: “Ừm…… Thật ra tôi cũng không dám nói, cậu ta vốn công tác bên bộ phận đặc biệt, tôi cũng không biết tại sao cậu ta lại chọc phải thứ đó, nhưng mà tôi từng nghe cậu ta nói lúc trước cậu ta từng đi đến cổ mộ một chuyến, tôi chỉ tùy tiện nghe thôi, cũng không biết là thật hay giả nữa.”

Lục Thanh Tửu nghe vậy, thật ra cậu cũng không hiểu rõ mấy thứ này cho lắm, nói với Hồ Thứ mấy thứ này chẳng qua chỉ là xuất phát từ thiện ý muốn nhắc nhở một chút mà thôi.

Sau khi cúp điện thoại, Lục Thanh Tửu và Doãn Tầm tiếp tục ăn bún.

“Người tên Bàng Tử Kỳ kia sẽ chết sao?” Doãn Tầm uống hết một ngụm canh cuối cùng rồi hỏi một câu.

“Sao tôi biết được.” Lục Thanh Tửu bất đắc dĩ nói, “Cậu mới là Sơn Thần, theo lý thuyết mấy chuyện này phải do tôi hỏi cậu mới đúng chứ?”

Doãn Tầm lắc đầu: “Không biết thiệt mà, thứ kia rất hung dữ, tôi không muốn dính vào đâu, tôi chỉ muốn yên ổn làm nước thôi à.”

Lục Thanh Tửu: “……” Cậu nhớ tới bàn tay bị cắn đứt của Doãn Tầm đã khôi phục như lúc ban đầu rồi, chợt phát hiện Doãn Tầm thật đúng là nên làm nước……

Cơm nước xong, Bạch Nguyệt Hồ lại đi vào trong vườn, Lục Thanh Tửu và Doãn Tầm muốn dọn dẹp sân một chút.

Đám gà con đã hoàn toàn trưởng thành, toàn bộ sân chính là lãnh địa của bọn nó, ngoại trừ thái độ hiểu biết đối với con người ra, thì đối với sự xâm lấn của các sinh vật khác đều tràn ngập ý thù địch, trước đó chỉ xém một chút thôi đã bay đến đập con chó của nhà hàng xóm rồi. Cũng may Lục Thanh Tửu kịp thời ngăn lại, nếu không….nói không chừng con chó kia có thể sẽ bị gà chiến đấu nhà cậu đập đến ngủm củ tỏi luôn.

Lục Thanh Tửu quét dọn xong, đang định vào trong phòng bếp nấu cơm, Doãn Tầm lại kéo cánh tay cậu, trong ánh mắt mang theo chút hoảng sợ, cậu ta kêu lên: “Tửu…… Tửu à.”

Lục Thanh Tửu mờ mịt quay đầu lại: “Hả?”

Doãn Tầm nói: “Trên lưng cậu có thứ gì kìa……”

Lục Thanh Tửu không thể hiểu được: “Trên lưng?” Cậu duỗi tay sờ sờ ở trên lưng mình, nhưng không sờ thấy thứ gì, “Cậu muốn nói thứ gì?”

Doãn Tầm nhanh chóng kéo Lục Thanh Tửu vào trong WC soi gương, để cậu tự nhìn phía sau lưng của mình.

Lục Thanh Tửu vừa nhìn nháy mắt đã kinh sợ lên, chỉ thấy phía trên sau lưng cậu xuất hiện một bóng ma màu đen, bóng ma này trông như hình dạng của một cô gái đang cầm dù, tuy rằng mơ hồ không rõ, nhưng khi nhìn thấy bóng ma này, Lục Thanh Tửu lập tức nhớ tới thứ đặt cằm ở trên vai của Bàng Tử Kỳ, còn có thứ nhìn về phía chính mình bằng ánh mắt oán độc kia……

“Móa nó.” Lục Thanh Tửu nhịn không được mắng ra một câu thô tục.

“Tại sao thứ này lại ở trên lưng cậu thế” Doãn Tầm cũng sợ ngây người, cậu ta tính thử duỗi tay chạm đến bóng ma màu đen một chút, nhưng lại trực tiếp xuyên qua nó, “Tiểu Tửu, cậu đã làm gì thế?”

Lục Thanh Tửu: “…… Tôi chỉ liếc mắt nhìn cô ta có một cái thôi.”

Doãn Tầm xướng ra tới: “Cô ta không quên được sắc đẹp của cậu sao?”

Lục Thanh Tửu: “……”

Lục Thanh Tửu từng gặp Bàng Tử Kỳ hai lần, cậu cũng không biết tại sao bản thân lại trở thành mục tiêu của thứ đó, chẳng lẽ thứ kia phát hiện cậu là trụ cột của gia đình này sao…… Nhà này mà không có cậu thì hai đứa nhỏ sẽ lại phải sống cơ cực, ngay đến cái bánh bao nhỏ cũng không mua nổi nữa đó!!

Không được, tình cha đang trào dâng ở trong lòng khiến Lục Thanh Tửu tuyệt đối không cho phép xảy ra chuyện như vậy nữa!

“Tiểu Tửu, cậu nghĩ cái gì thế?” Doãn Tầm nhìn biểu cảm thay đổi thất thường của Lục Thanh Tửu, khó hiểu hỏi.

“Tôi nghĩ……” Lục Thanh Tửu hoàn hồn,“ Chúng ta vẫn là nên đi đến bệnh viện thăm Bàng Tử Kỳ đi.”

Doãn Tầm: “…… Tại sao?”

Lục Thanh Tửu sờ sờ phía sau lưng mình: “Tôi có loại cảm giác, nếu anh ta không còn, có lẽ người bị ám tiếp theo sẽ là tôi……” Cậu cũng không ngờ thứ này cũng sẽ truyền nhiễm như vậy.

Doãn Tầm: “……”

Đến bệnh viện gặp Bàng Tử Kỳ cũng không phải không thể, chỉ là trước khi Lục Thanh Tửu đi vẫn nên hỏi ý kiến hồ ly tinh nhà cậu một chút.

Suy cho cùng so với thằng bạn thân làm Sơn Thần không quá tin cậy được, thì hiển nhiên Bạch Nguyệt Hồ đáng tin biết nhiều thứ hơn.

Sau khi Bạch Nguyệt Hồ mang giày đội mũ xách theo thùng nước trở về thì thấy hai người đang ngồi ở trong sân trông mong mở to mắt nhìn hắn, động tác hắn dừng lại, hỏi: “Sao vậy?”

Lục Thanh Tửu đứng lên, xoay người lộ ra phía sau lưng mình: “Nguyệt Hồ, sau lưng tôi xuất hiện thêm một thứ xấu này……”

Bạch Nguyệt Hồ mắt nhìn phía sau lưng Lục Thanh Tửu, cũng thấy được mảnh bóng ma màu đen.

“Rốt cuộc thứ này là cái gì thế?” Lục Thanh Tửu nói chuyện Bàng Tử Kỳ xảy ra tai nạn giao thông ra, “Còn truyền nhiễm nữa sao?”

Bạch Nguyệt Hồ đi đến bên cạnh Lục Thanh Tửu, hơi hơi cúi đầu dùng cái mũi ngửi ngửi: “Có chút phiền phức.”

Phiền phức? Lục Thanh Tửu vừa nghe lời này thì liền căng thẳng lên, cậu đã từng thấy thực lực của Bạch Nguyệt Hồ, hắn đã nói phiền phức, vậy việc này nhất định không bình thường rồi, cậu nói: “Có biện pháp nào lấy thứ này ra không?”

Bạch Nguyệt Hồ nói: “Thật ra cũng có.”

Lục Thanh Tửu nói: “Làm thế nào lấy ra?”

Bạch Nguyệt Hồ nói: “Đi tìm thứ không nên đụng vào đó, kêu người bị ám trước đó xử lý thứ này một chút thì sẽ không sao nữa.”

Nói đến thứ không nên đụng vào, Lục Thanh Tửu lập tức nhớ tới chuyện Bàng Tử Kỳ đã từng đến mộ cổ mà Hồ Thứ nói với cậu, cũng không biết có liên quan đến sự xuất hiện của cô gái này hay không.

“Nếu tìm không thấy thứ kia thì sao?” Lục Thanh Tửu vẫn không quên tìm cho mình một con đường lui.

“Tìm không thấy?” Bạch Nguyệt Hồ nói, “Nếu thật sự tìm không thấy thì thôi bỏ đi, tôi giải quyết, dù thế nào cũng sẽ không để cậu chết.” Khi hắn nói lời này thì nhẹ giọng thở dài, Lục Thanh Tửu nhìn mà trong lòng căng thẳng, biết việc này có lẽ thật sự có chút phiền phức thật.

Nhưng cậu gặp được phải chuyện này cũng thật là tai bay vạ gió, chỉ là liếc mắt nhìn thứ kia có một cái mà thôi, thế mà lại bị vướng vào thế này.

“Tôi ngày mai sẽ đến bệnh viện gặp anh ta.” Lục Thanh Tửu quyết định, “Xem thử anh ta có biết thứ kia rốt cuộc là gì hay không.”

Doãn Tầm nói: “Tôi cùng đi với cậu.”

Lục Thanh Tửu nói: “Không cần đâu, cậu đừng đi chung, lỡ mà cậu cũng bị ám luôn thì chẳng phải sẽ càng phiền phức nhân đôi sao?”

Bạch Nguyệt Hồ ngồi ở bên cạnh bọn họ, trên mặt không có chút căng thẳng nào, hắn nói: “Đi đi, nếu xử lý không được thì trở về, tôi giúp cậu giải quyết.”

Lục Thanh Tửu gật đầu, trong lòng dâng lên sự cảm kích sâu đậm đối với hồ ly tinh nhà mình, tuy rằng Bạch Nguyệt Hồ nói rất phiền phức, nhưng cũng không lùi bước, thật sự đúng là một chú hồ ly đã xinh đẹp mà tâm địa còn tốt nữa.

Bởi vì chuyện khẩn cấp, Lục Thanh Tửu cũng không biết Bàng Tử Kỳ xảy ra chuyện khi nào, cho nên ngày hôm sau liền vội vàng chạy đến bệnh viện thành phố.

Doãn Tầm kiên trì muốn đi cùng Lục Thanh Tửu, Lục Thanh Tửu vốn định từ chối, cậu ta lại tỏ vẻ tốt xấu gì bản thân cũng mang tiếng là Sơn Thần, nếu thật sự xảy ra chuyện……

Lục Thanh Tửu nói: “Nếu thật sự xảy ra chuyện thì sao?”

Doãn Tầm nói: “Thì ít nhất tôi có thể giúp cậu gọi điện thoại cho Bạch Nguyệt Hồ.”

Lục Thanh Tửu: “……” Thật sự cảm ơn cậu, thằng bạn vô tích sự của tôi.---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---

Nói là gọi điện thoại, nhưng thực tế khi ở nhà lâu như vậy Bạch Nguyệt Hồ cũng chưa bao giờ từng dùng đến điện thoại, Lục Thanh Tửu nghĩ sau khi việc này kết thúc vẫn là nên đi mua cho Bạch Nguyệt Hồ một cái điện thoại vậy, để đỡ phải nếu thực sự có chuyện gì người khác muốn liên hệ cũng tìm không được, dù sao cậu cũng không thể truyền âm ngàn dặm được. Trước kia cậu cho rằng Bạch Nguyệt Hồ không cần điện thoại vì chướng mắt loại đồ vật của thế gian này, hiện tại cẩn thận ngẫm lại, hắn không cần điện thoại có khả năng đơn thuần chỉ là bởi vì mua không nổi……

Hai người có mục tiêu ngồi xe vận tải tới bệnh viện, cậu đã liên hệ trước với Hồ Thứ đang trực ở phòng bệnh, hỏi thử Bàng Tử Kỳ hôn mê đã tỉnh lại chưa, cậu nói mình muốn đến thăm bệnh.

Nói thật, trước khi tới Lục Thanh Tửu đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng khi nhìn thấy Bàng Tử Kỳ, trái tim vẫn run run. Chỉ thấy Bàng Tử Kỳ nằm ở trên giường, cô gái kia dựa vào trên người anh ta, dù che ở trên đỉnh đầu hai người, khi gương mặt đáng sợ kia quay sang, ánh mắt tối tăm nhìn chằm chằm Lục Thanh Tửu và Doãn Tầm bước vào phòng bệnh.

Lục Thanh Tửu cùng Doãn Tầm chỉ có thể coi như không nhìn thấy, Bàng Tử Kỳ lúc này đã tỉnh, ý thức cũng đã khôi phục, tuy rằng nằm ở trên giường không thể nhúc nhích, nhưng cũng có thể nói chuyện.

“Cậu nhìn thấy gì?” Bàng Tử Kỳ khó khăn mở miệng, “Cậu…… cậu nói với Hồ Thứ, cậu đã nhìn thấy thứ gì?”

Lục Thanh Tửu nói: “Tôi thấy được một cô gái, cô ta vẫn luôn đi theo phía sau anh.”

“Cô gái đó có dáng vẻ ra sao?” Bàng Tử Kỳ tiếp tục đặt câu hỏi.

“Mặc một cái váy màu xanh lá, tay cầm dù, trên lỗ tai treo hai con rắn màu đỏ với xanh lục.” Dù sao ở trước mặt người ta, Lục Thanh Tửu cũng ngại không dám nói quá nhiều, “Đôi mắt cô ta không có đồng tử, nhưng mà trừ mấy cái này ra, trông cô ta vẫn rất xinh đẹp.”

Mọi người: “……” Lục Thanh Tửu à, ý chí sống còn của cậu mạnh thật đấy.

Lục Thanh Tửu liếc mắt nhìn cô gái một cái, bổ sung nói: “Tôi không có ý nói cô không có gì tốt đâu đấy.”

Cô gái: “……”---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---

Bàng Tử Kỳ nghe Lục Thanh Tửu miêu tả xong, sắc mặt trở nên vô cùng khó coi, anh ta nói: “Tôi biết rồi, cảm ơn cậu.”

Lục Thanh Tửu nói: “À, tôi nghe một người bạn nói, nếu thứ này không được xử lý sớm, anh sẽ bị cô ta hại chết rất nhanh, anh mà còn không nhanh thì sẽ mất mạng như chơi đấy.”

Bàng Tử Kỳ nói bằng giọng khàn khàn: “ Chỉ sợ tôi muốn nhanh cũng không nhanh được.”

Lục Thanh Tửu kinh ngạc: “Nói vậy là sao?”

Bàng Tử Kỳ nói: “Cậu biết Vũ Sư Thiếp * không?”

tải xuống 1

(1)* Vũ Sư Thiếp:

“Vũ Sư Thiếp sao?” Lục Thanh Tửu nói, “Đó không phải quái vật trong Sơn Hải Kinh sao?” Cậu chợt nhớ tới Vũ Sư Thiếp trong Sơn Hải Kinh miêu tả: Da của người này có màu đen, hai tay trái và phải cầm mỗi con rắn, trên tai trái treo một con rắn xanh, tai bên phải treo một con rắn đỏ, đúng là có chút giống cô gái dựa sát trên người Bàng Tử Kỳ ở trước mắt này.

Sở dĩ Vũ Sư Thiếp có tên như vậy, nghe nói bởi vì cô là thị thiếp của vũ sư Binh Ế(*), chỉ là sự khác biệt của cô ta với các vũ sư chính là, cô cai quản lại là sức mạnh của sự tiêu cực.

IMG_20210828_124708(*)vũ sư Binh Ế: Từ lâu Vũ Thần đã được gọi là Bình Ế, Ế là bởi vì dáng vẻ mang lông vũ hoặc mặc vũ y, mà ban đầu các Vu sư cầu mưa đều mặc vũ y, cách ăn mặc như hình tượng chim chóc, cho nên Vũ Sư liền được xưng là Bình Ế.

“Đúng vậy.” Bàng Tử Kỳ nói, “Ba tháng trước, phía bên Sơn Đông có phát hiện một ngôi mộ cổ.”

Lục Thanh Tửu nói: “Sơn Đông? Chẳng lẽ các anh tìm thấy Thang Cốc ư?”

Bàng Tử Kỳ cười khổ: “Có lẽ là vậy.”

Theo như trong truyền thuyết Thang Cốc chính là nơi mặt trời mọc lên, nghe nói cũng là nơi tộc nhân của Hi Hòa(*) tế bái Thần Mặt Trời ở thời thượng cổ, Hi Hòa chính là Nhật Thần, trong thần thoại nàng sinh ra được mười mặt trời.---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---

c1c5a4bac3c44e38925acbce528f62b7

(*)Nhật thần Hi Hòa

Chuyện này dính đến càng ngày càng nhiều, Lục Thanh Tửu dứt khoát tìm cái ghế ngồi ở bên cạnh Bàng Tử Kỳ: “Anh nói nhanh lên đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.”

“Khi vừa đào được ngôi mộ kia thì liền xảy ra chuyện.” Bàng Tử Kỳ nói, “Lúc đầu thì có khoảng ba bốn người chết, sau đó trời bắt đầu mưa to, tiếp tục đào sâu xuống nữa thì cấp trên phát hiện có gì đó không ổn, cho nên đã cử chúng tôi xuống đó.”

Lục Thanh Tửu không trả lời, cẩn thận nghe.

“Mới đầu cấp trên cho rằng đó chỉ là một cái mộ cổ có lịch sử tương đối lâu đời thôi, nhưng sau khi khảo sát mới phát hiện số năm không khớp, hơn nữa còn có rất nhiều chuyện bất thường xảy ra.” Bàng Tử Kỳ nói, “Sau khi chúng tôi điều tra thì tìm thấy một vài tấm bích hoạ ở trên tường trong lăng mộ, một ít vật bồi táng, cùng một cái quan tài rất lớn.”

Lục Thanh Tửu nói: “Đừng nói các anh mở quan tài ra nha?” Cậu có loại dự cảm không tốt.---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---

Bàng Tử Kỳ nói: “Lúc ấy tôi đã không muốn mở rồi, kết quả cấp trên của tôi ra lệnh, cuối cùng cũng phải mở……”

Lục Thanh Tửu: “……” Người anh em, anh tưởng mình đi du lịch sao, thần con mẹ nó cũng tới luôn rồi đó.

Chuyện kế tiếp Bàng Tử Kỳ không nói Lục Thanh Tửu cũng có thể đoán được. Mấy người Bàng Tử Kỳ mở quan tài ra thì nhìn thấy được thi thể bên trong quan tài được bảo quản vô cùng tốt, chỉ là khi mở nắp quan tài ra, cơ quan liền khởi động, thi thể trong quan tài trực tiếp bị nước bao phủ, hơn nữa toàn bộ mộ thất còn xuất hiện rất nhiều thay đổi, cũng may bọn họ kịp thời trốn thoát. Sau khi ra khỏi mộ, Bàng Tử Kỳ cho rằng việc này sẽ kết thúc như vậy, lại không nghĩ đến, chuyện này chỉ mới bắt đầu.

Khi Bàng Tử Kỳ nói sắc mặt u ám, Doãn Tầm và Lục Thanh Tửu ở bên cạnh nghe đến thích thú.

“Wow, có phải các anh thường xuyên được xuống mộ không? ” Doãn Tầm nói, “Kích thích ghê luôn.”

Bàng Tử Kỳ: “……”

Lục Thanh Tửu nói: “Lần này vì làm việc mà dính phải lời nguyền bị thương như thế này thì có tính là tai nạn lao động không, chi phí chữa bệnh có thể được hoàn trả không?”

Bàng Tử Kỳ: “……”

Hồ Thứ bất đắc dĩ nói: “Các cậu không thấy đi lạc đề rồi à?”

Lục Thanh Tửu ho khan một tiếng, phát hiện đúng là mình đã đi lạc đề rồi, cho nên kéo vấn đề lại“Vậy có phải anh đã đụng vào thứ đồ gì kỳ quái hay không? Nếu anh còn muốn sống thì trước hết phải tìm được thứ đó đấy.”

Bàng Tử Kỳ nói: “Tôi đụng vào không ít đồ kỳ quái đâu, nhưng nếu muốn nói thứ kỳ quái nhất thì……” Anh ta thở dài, “Trong số đó là thi thể của Vũ Sư Thiếp.”

Lục Thanh Tửu nói: “Anh chạm vào nó ư?”---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---

Bàng Tử Kỳ gật gật đầu: “Sau khi nước tự nhiên tràn vào chúng tôi muốn vớt thi thể kia ra khỏi quan tài, nhưng lại phát hiện thi thể kia rất nặng, chúng tôi hoàn toàn không thể vớt ra được.”

Lục Thanh Tửu nói: “Cho nên hiện tại không thấy thi thể đâu sao?”

Bàng Tử Kỳ bất đắc dĩ nói: “Cho dù là còn tôi cũng không thể nào hủy nó đi được, những tài liệu nghiên cứu quý giá như vậy, nếu tôi hủy thi thể đi, chỉ sợ những người nghiên cứu đó có thể sẽ xé tan xác người đang sống sờ sờ như tôi mất.”

Lục Thanh Tửu cảm thấy anh ta nói cũng đúng.

“Vậy chỉ có thể chờ chết sao?” Doãn Tầm ở bên cạnh xen mồm hỏi.

“Haizzz, ngược lại chết để kết thúc luôn cũng tốt.” Bàng Tử Kỳ nói, “Tôi đã gửi tin cho người của bộ phận của tôi, bọn họ lập tức sẽ cử người xuống đây, chỉ cần tôi cố gắng thêm mấy ngày……”Khi anh ta nói mấy lời này, cửa sổ vốn còn bình thường liền phát ra một tiếng giòn vang, chiếc kính pha lê giống như bị thứ gì đập nát rơi lốp bốp xuống đầy đất.

Hồ Thứ thấy thế vội vàng đến bên cửa sổ nhìn qua, cũng không tìm được thứ gì, chỉ có Lục Thanh Tửu chú ý tới, khi cửa sổ bị đập vỡ, cô gái đang dựa sát trên người Bàng Tử Kỳ đã vươn tay ôm lấy cổ Bàng Tử Kỳ —— giống như là muốn dung hợp cùng cơ thể của anh ta vậy.

“Trời mưa ư? ” Hồ Thứ bị gió ngoài cửa sổ thổi vào run lập cập.

Vốn nhiệt độ đang là 36 37 độ, nhưng không khí trong phòng bệnh lại lạnh đến rợn người, ngoài cửa sổ không biết từ khi nào đã đổ một cơn mưa to, hòa cùng với gió tạt vào trong phòng.

Y tá nghe được tiếng vang thì tiến vào xem tình hình, khi phát hiện cửa kính pha lê vỡ vụn thì cau mày hỏi bọn họ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Hồ Thứ chỉ có thể nói là gió mạnh đã làm vỡ kính.

Tuy rằng y tá không quá tin, nhưng nhìn thấy thân phận cảnh sát của Hồ Thứ cũng không truy cứu nữa, xoay người đi sắp xếp một phòng khác cho Bàng Tử Kỳ.

Bàng Tử Kỳ cười khổ nói: “Cũng không biết tôi có thể chống đỡ nổi cho đến khi đồng nghiệp của mình đến hay không nữa.”

Lục Thanh Tửu nói: “Chuyện của anh rất nghiêm trọng, anh là người duy nhất chạm vào cái xác ư?”

Bàng Tử Kỳ gật gật đầu: “Tôi là người giỏi nhất trong số bọn họ, cho nên khi xảy ra vấn đề thì người bị dính trước cũng là tôi.”

Lục Thanh Tửu nói: “Vậy……Anh có biết thứ này sẽ truyền nhiễm không?”---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---

Bàng Tử Kỳ: “Truyền nhiễm?”

Lục Thanh Tửu xoay người để Bàng Tử Kỳ nhìn phía sau cậu: “Anh có thể nhìn thấy không?”

Bàng Tử Kỳ cau mày nhìn chằm chằm trong chốc lát, lắc đầu: “Không nhìn ra, cậu muốn nói cái gì?”

Lục Thanh Tửu bất đắc dĩ thở dài, nói chuyện cô gái đối diện mình và chuyện bóng đen phía sau cho Bàng Tử Kỳ biết, nhưng mà, nếu như Bàng Tử Kỳ cũng có thể nhìn thấy bóng đen, vậy anh ta nhất định cũng có thể nhìn thấy cô gái kia, không đến mức sau khi xảy ra chuyện mới phát hiện ra mọi chuyện không đúng như thế này.

“Sẽ truyền nhiễm ư?” Bàng Tử Kỳ căng thẳng lên, “Chẳng lẽ sau khi tôi chết sẽ đến lượt cậu sao?”

“Đại khái chính là như vậy.” Lục Thanh Tửu nói, “Hơn nữa có khả năng đến khi tôi chết còn có thể đổi sang một người khác, cho nên nếu chuyện này không giải quyết cho tốt thì nó sẽ không kết thúc, anh hiểu ý tôi không?”

Sắc mặt Bàng Tử Kỳ nháy mắt nghiêm trọng lên, nếu anh ta chết, vậy anh ta cũng đáng đời, dù sao cũng là do bản thân đụng vào đồ vật không nên đụng, nhưng nếu anh ta chết không phải kết thúc mà là sự bắt đầu, chuyện này đã không còn đơn giản như vậy nữa.

Lục Thanh Tửu hoàn toàn vô tội, nếu nguyên nhân xảy ra chuyện là bởi vì bản thân mình, Bàng Tử Kỳ hoàn toàn không thể chấp nhận được. Anh ta hít sâu một hơi, giống như đã đưa ra quyết định nào đó, khi nhìn về phía Lục Thanh Tửu trong ánh mắt đã chứa thêm điều gì, anh ta nói: “Tôi biết rồi, tôi sẽ nhanh chóng xử lý chuyện này.”

Lục Thanh Tửu nói: “Hy vọng như thế, đúng rồi……” Cậu do dự một lát, nhỏ giọng nói, “Anh có muốn biết hiện tại cô gái kia đang ở đâu không?”

Bàng Tử Kỳ: “……Cô ta còn ở bên cạnh tôi à?”---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---

Lục Thanh Tửu thông cảm gật gật đầu: “Cô ta đang nằm ở trên người của anh đấy, anh chỉ cần xoay mặt một cái là có thể hôn cô ta ngay, anh có muốn chào hỏi cô ta một cái hay không?”

Bàng Tử Kỳ nghe được xong thì biểu cảm chợt trở nên vặn vẹo, anh ta nghẹn nửa ngày, từ kẽ răng nghẹn ra một chữ, “Đệch.”---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.