Nông Trường Lưng Chừng Núi

Chương 41: 41: Không Hẹn Mà Gặp




Bầu trời đêm đông vốn dĩ chẳng có gì quá đẹp đẽ, không trăng không sao, không mây không chớp, cũng không có cầu vồng.
Nhưng từ trước cửa sổ phòng ngủ của Thịnh Vô Ngung nhìn ra ngoài lại thấy được mây dày cuồn cuộn phía chân trời bao la, nặng nề dồn xuống mặt đất, có cảm giác kỳ lạ như chốn hồng hoang hư ảo, tựa như bất cứ lúc nào trời cao cũng muốn gây sự.
Thịnh Vô Ngung nửa nằm trên giường, nhìn thấy tầng mây dày đặc sau lưng Huyên Hiểu Đông, thỉnh thoảng chợt có ánh sáng lóe lên nhưng lại không thấy chớp đánh xuống, làm nổi bật hình thể như tượng tạc của Huyên Hiểu Đông.

Cơ bắp tràn đầy mạnh mẽ, phần bụng phập phồng lên xuống rõ ràng, là vẻ đẹp câu hồn đoạt phách trong bóng tối.
Huyên Hiểu Đông không chịu nổi ánh nhìn quá mức trắng trợn của anh, cúi người hôn anh, nhưng vẫn không khiến anh nhắm mắt lại được.

Đôi mắt Thịnh Vô Ngung giống như sao mờ đêm đông, thấy rõ lòng người, kể cả vào lúc này, dường như anh vẫn không hề mê loạn, nhưng phản ứng của cơ thể thì lại không lừa được người ta.
Hai người ôm nhau nằm ở đầu giường, Thịnh Vô Ngung nhấn nút để đầu giường từ từ nâng lên một góc 45 độ, như vậy sẽ khiến tầm nhìn của họ được rộng hơn.
Dưới bầu trời đêm là thành phố đèn đuốc sáng choang, cách âm rất tốt, trong phòng ngủ vô cùng yên tĩnh.

Huyên Hiểu Đông nhắm mắt nghiêng người ôm Thịnh Vô Ngung không nhúc nhích, Thịnh Vô Ngung vân vê những ngón tay chải lên mái tóc dày của y, chậm rãi vuốt ra sau tai y, tầm mắt vẫn phóng ra phong cảnh ngoài cửa sổ, nghiêm túc suy nghĩ như một nhà hiền triết.
Mãi đến khi Huyên Hiểu Đông mở mắt ra hỏi: "Anh muốn đi tắm không?"
Thịnh Vô Ngung mỉm cười, "Cùng tắm đi."
Phòng tắm chính(*) vẫn cực kỳ rộng rãi, điểm giật mình nhất chính là nó cũng có cả một mặt tường kính nhìn thấy được bầu trời.

Huyên Hiểu Đông bế Thịnh Vô Ngung vào bồn tắm lớn, nói: "Ban ngày tắm rửa ở đây có phải phơi nắng luôn được không?"
(*) Những căn hộ có nhiều nhà tắm thì sẽ chia ra phòng tắm chính và phòng tắm phụ.

Phòng tắm chính nằm ngay trong phòng ngủ của chủ nhà, mang tính riêng tư cao.

Còn phòng tắm phụ thì ở bên ngoài, thường dùng cho con cái chủ nhà và khách đến chơi.
Thịnh Vô Ngung không nhịn được cười, "Sân thượng có bể bơi, có thể lên đó tắm nắng...!Chỗ này để tắm rửa, chủ yếu là vì ngắm được sao, lúc ngâm mình có thể ngắm sao, cảm giác rất hay ho."
Huyên Hiểu Đông nghiêm túc nghĩ ngợi rồi quyết định, "Không tệ, sau này nông trường bên kia chúng ta cùng làm một gian phòng lộ thiên trên nóc nhà."

Thịnh Vô Ngung thích từ chúng ta của câu này, cười nói: "Bây giờ có thể nhờ Thi Ký Thanh sắp xếp luôn, đúng lúc chúng ta đang không ở đó."
Huyên Hiểu Đông nghĩ ngợi, "Được rồi, chuyện sau này thì tính sau."
Thịnh Vô Ngung cũng không khăng khăng, thả lỏng cơ thể trong nước nóng, vừa nhắm mắt vừa nói: "Sáng mai tôi có cuộc họp, đến tối thì có buổi họp thường niên của công ty, sau đó cả công ty được nghỉ Tết.

Em cũng tham gia họp thường niên nhé?"
Huyên Hiểu Đông nói: "Được." Nghĩ xong y lại bổ sung: "Chỉ là mấy anh họp thường niên rất trang trọng phải không? Em không có vest."
Thịnh Vô Ngung nói: "Làm không kịp rồi, sáng mai tôi nhờ người đưa tới."
Huyên Hiểu Đông nói: "Không cần đâu, em tự đến trung tâm thương mại thử, hợp thì mua về."
Thịnh Vô Ngung cười nói: "Tôi đi cùng em."
Huyên Hiểu Đông kinh ngạc, "Không phải anh cần họp sao?"
Thịnh Vô Ngung nói: "Em chờ tôi một lát, họp xong tôi sẽ cùng em đi thử quần áo, tiện thể cần mua gì thì mua cả luôn, đi dạo phố cùng người yêu cực kỳ tình thú đấy."
Huyên Hiểu Đông: "...!Được rồi." Không biết vì sao mà y cứ cảm thấy khó liên hệ Thịnh Vô Ngung với đi dạo phố, nhưng trông anh vô cùng phấn khởi, nghe theo anh ấy vậy.
Sáng sớm hôm sau, quả nhiên Thịnh Vô Ngung thay vest xong, dùng bữa sáng rồi xuống đi họp.

Huyên Hiểu Đông ăn sáng cùng anh xong thì vào bếp dọn dẹp, chợt nghe thấy có tiếng "tích" vang lên, tưởng Thịnh Vô Ngung quên mất thứ gì quay lại lấy, y ló đầu ra khỏi bếp nhìn, bỗng dưng một người đàn ông trung niên bước vào cửa, nhìn thấy y thì cũng ngẩn ra.
Người đàn ông trung niên mặc trang phục màu lam, khí chất lạ thường, nhìn thấy Huyên Hiểu Đông thì vô cùng ngạc nhiên, ánh mắt ông sắc bén, quét mắt từ trên xuống dưới Huyên Hiểu Đông một lượt, bỗng nhiên mỉm cười, "Cậu là Huyên tiên sinh phải không? Xin thứ lỗi, không biết cậu ở đây nên làm phiền cậu rồi.

Tôi là Thịnh Phù Vân, cha của Thịnh Vô Ngung, hôm nay tôi mượn phòng họp của Khoa học Kỹ thuật Đom Đóm để gặp mặt người khác trao đổi chút chuyện, chưa đến giờ nên tôi lên chỗ nó nghỉ ngơi một lát.

Tôi không biết Vô Ngung đã về Tĩnh Hải rồi, cậu về cùng nó sao? Về từ khi nào vậy?"
Thịt cơ trên lưng Huyên Hiểu Đông căng hết lên, nhưng trên mặt y vẫn tỏ ra điềm tĩnh, "Bộ trưởng...!Thịnh, chào ngài, tôi là Huyên Hiểu Đông.

Vô Ngung anh ấy có buổi họp hội đồng quản trị sáng nay, ngài cần tôi gọi anh ấy lên không ạ?" May là hồng trà của bữa sáng vẫn còn, Huyên Hiểu Đông đi tới rót hồng trà cho Thịnh Phù Vân.
Thịnh Phù Vân đã ngồi lên ghế sô pha, lắc đầu, "Không cần, của tôi cũng chỉ là việc riêng thôi, cũng đúng lúc tôi đến thành phố Tĩnh Hải rồi nên ra quyết định luôn.


Cậu ngồi đi, đừng khách sáo, chín giờ là tôi họp rồi."
Thái độ rất nhã nhặn, là một bậc cha chú hiền hậu.
Huyên Hiểu Đông vẫn không thấy thả lỏng hơn chút nào, chỉ mở tủ lạnh ra, chọn mấy loại quả mang đi rửa rồi bê ra.
Thịnh Phù Vân nhìn y cười nói: "Những ngày qua cảm ơn cậu đã chăm sóc Vô Ngung, mấy hôm nữa đón Tết cùng ăn bữa cơm đi, làm quen với người trong nhà, có chuyện gì thì cứ nói."
Đúng như trong dự liệu, nhưng nhanh như vậy đã tìm tới cửa, có lẽ thật sự là ngoài ý muốn.

Chỉ là...!trong lòng Huyên Hiểu Đông bỗng dâng lên sự mất hứng, y đột nhiên quyết định không muốn tiếp tục mệt mỏi như vậy nữa, bao nhiêu năm qua y mong muốn quan hệ với bất kỳ người nào đều đơn giản đi một chút, không nên tiếp tục nhọc lòng nữa...
Vì vậy y gọn gàng dứt khoát nói: "Bộ trưởng Thịnh, bây giờ ngài Thịnh đang trong giai đoạn suy sụp, anh ấy bằng lòng ở bên tôi, tôi cũng rất hạnh phúc khi ở bên anh ấy.

Tương lai sau này khi đôi chân anh ấy được chữa khỏi, anh ấy có sự nghiệp khác, thế giới của anh ấy bao la bát ngát như vậy, đến lúc đó chúng tôi không hợp nhau nữa, tôi cũng sẽ chủ động rời đi, không đeo bám dai dẳng.

Xin bộ trưởng Thịnh hãy yên tâm."
Thịnh Phù Vân ngẩn ra, quét mắt qua, thấy biểu cảm căng thẳng nghiêm túc của Huyên Hiểu Đông, bỗng nhiên mỉm cười, "Tôi yên tâm cái gì?"
Huyên Hiểu Đông bị ông hỏi ngược, nhất thời không thốt nên lời, trong lòng tự nhủ chúng ta đều hiểu rõ mà, không cần mấy người hao tâm tổn trí dùng thủ đoạn đuổi tôi đi.
Thịnh Phù Vân nói: "Cậu cho rằng chúng tôi sẽ xem thường cậu, cảm thấy cậu không xứng với Vô Ngung sao? Cho rằng chúng tôi chỉ vì Vô Ngung nên bề ngoài mới đón nhận cậu? Cho nên cậu cũng lười phí tâm tư xã giao với chúng tôi, bởi vì chính bản thân cậu cũng cảm thấy cậu và Vô Ngung sẽ không lâu dài được với nhau, không cần lãng phí thời gian để chúng ta làm quen phải không?"
Huyên Hiểu Đông im lặng.
Thịnh Phù Vân nói: "Cậu cảm thấy một người thế nào thì xứng với Thịnh Vô Ngung?"
"Gia thế tốt? Nhân phẩm tốt? Học vấn tài năng cao siêu? Có thể sinh con trai?"
Huyên Hiểu Đông nghĩ thầm, ai biết được, gia đình mấy người đánh giá so sánh người ta còn chẳng phải vì những thứ này sao?
Thịnh Phù Vân nhận ra y oán thầm, nhấp ngụm trà, hòa nhã nói: "Người nhà họ Thịnh chúng tôi không cần con dâu vọng tộc, bởi khi đó lại càng phức tạp thêm.

Thuyền nhỏ hơn dễ quay đầu lại, cậu cũng biết đuôi to khó vẫy, một mối hôn sự, nếu đối phương dây mơ rễ má với nhau muốn cân bằng cả lợi ích thì có khi còn liên lụy đến chúng tôi, cho nên một đứa con ngoan bối cảnh không phức tạp gì như cậu lại rất tốt."
Huyên Hiểu Đông ngẩn ra, Thịnh Phù Vân cười, "Tiền, Vô Ngung sẽ tự kiếm; quyền, bản thân tôi có đủ; con trai, Vô Ngung có hai người anh trai, cả hai đều đã có con, chúng tôi không thiếu gì cả, cậu nhận ra chúng tôi còn có thể yêu cầu gì ở cậu sao?"

"Chẳng phải chỉ cần Vô Ngung hạnh phúc là được rồi sao?"
Thịnh Phù Vân thấy vẻ mặt hoang mang của Huyên Hiểu Đông thì cười ha hả, "Cậu bé à, cháu chỉ kém Vô Ngung có một tuổi thôi, tháng ngày còn rất dài, đừng suy nghĩ quá nhiều.

Vô Ngung thích cháu, cháu cũng thích Vô Ngung, vậy là được rồi.

Còn bọn bác, còn cả lũ anh cả anh hai của nó, cháu thích qua lại bao nhiêu thì qua, không thích thì đóng cửa lại cũng không sao.

Nói thật, bác và mẹ Vô Ngung cũng đã hơn nửa năm không gặp mặt nhau rồi.

Người nhà họ Thịnh bọn bác đều mỗi người một nơi, có khó khăn gì thì gọi nhau một tiếng, có thể giúp đỡ được thì giúp đỡ, những chuyện cá nhân thì bọn bác mặc kệ.

Đương nhiên, ngoại tình, nuôi phụ nữ bên ngoài hay cờ bạc vân vân, những chuyện này thì không được, nhà họ Thịnh bọn bác không có đứa con như vậy.

Cháu là cậu bé tốt, đừng kiêng dè quá nhiều, cố gắng sống cùng Vô Ngung nhé."
Ông nhìn đồng hồ, "Đến giờ rồi, bác xuống đây, hôm nay thật sự là đến mới biết, không phải cố ý đánh úp cháu đâu, cũng không mang lì xì, đợi ăn Tết bù cho cháu vậy." Ông cười tủm tỉm đứng dậy, "Trà pha ngon đấy."
Huyên Hiểu Đông hết sức lúng túng, đứng thẳng người dậy đi mở cửa tiễn ông, cửa mở ra thì thấy hai lính cảnh vệ đeo súng đứng ở cửa, thang máy phía đối diện cũng có cảnh vệ canh gác, y bị dọa sợ hết hồn.

Thịnh Phù Vân đi ra, không nhịn được cười nói: "Không cần tiễn nữa, hội trường có thiết quân luật, cho dù cháu có là con trai bác thì cũng không vào được, để về bác giải thích với Vô Ngung sau."
Ông tiến vào thang máy, mấy anh lính cảnh vệ cũng đi vào theo.

Thịnh Phù Vân vẫy tay với Huyên Hiểu Đông rồi mới nhấn thang máy, Huyên Hiểu Đông nhìn thang máy đi xuống dừng lại ở tầng 18.

Y nhớ lúc đi vào thang máy, mỗi tầng đều có sơ đồ, nhưng từ tầng 15 trở lên thì lại không có hướng dẫn gì cả.
Đúng rồi, Thịnh Vô Ngung đỗ xe ở bãi đậu xe tầng hầm số hai, cũng hoàn toàn đóng kín không mở cho người ngoài.

Lúc đó y còn nghĩ cả bãi đậu xe này chỉ để một mình Thịnh Vô Ngung đỗ thì có phải quá lãng phí rồi không, bây giờ nhớ ra thang máy còn có cả quét gương mặt và vân tay, chắc hẳn cũng có cả hệ thống an ninh khác.
Phong cách bảo mật chặt chẽ thế này, từ trước tới nay y chỉ từng được thấy ở một vài cơ quan quân đội.

Khoa học Kỹ thuật Đom Đóm...!không phải chỉ là một công ty khoa học kỹ thuật gia đình thôi sao?

Thịnh Phù Vân vào thang máy xong thì gần như không nhịn được bật cười, cầm điện thoại gửi tin nhắn cho vợ, "Hôm nay không hẹn mà gặp được bạn trai của con trai, rất thú vị.

Tôi thấy con trai chúng ta chỉ sợ chưa chắc đã theo đuổi được người ta đâu."
Rất nhanh đã có tin nhắn trả lời, "Ý gì thế hả? Lão cáo già nhà ông không dọa người ta chạy mất chứ? Con trai vất vả lắm mới được khai sáng yêu đương, ông đừng có phá đám, nghiêm túc lên cho tôi."
Thịnh Phù Vân đáp lại: "Bà không hiểu, đứa bé kia có sự cảnh giác rất mạnh, tôi cũng chỉ đành tùy việc mà xét, phân tích quan hệ lợi ích một phen cho nó nghe, trình bày và chứng minh cho nó biết chúng ta cần một đứa con dâu không quyền không thế, lát nữa tôi nói kỹ với bà sau, phải nộp điện thoại rồi." Ông nhìn xuống, thấy tin nhắn chưa được gửi đi, đã tiến vào khu vực nhiễu sóng.
Thịnh Phù Vân rời khỏi thang máy, nhanh chân đi về phía hội trường, cảnh vệ đứng ở cửa cúi chào ông, "Thủ trưởng, mời ngài đặt điện thoại di động ở đây."
Ông bỏ điện thoại đã bị nhiễu tín hiệu vào tủ, đi vào trong hội trường.
Thịnh Vô Ngung họp hội đồng quản trị xong thì về căn hộ ăn trưa, mới biết hôm nay bố mình đã tới đây, hết sức khó xử, "Tôi không biết ông ấy tới."
Huyên Hiểu Đông nói: "Không sao, ông ấy rất tốt với em." Là bản thân y biểu hiện quá xấu hổ, hồi tưởng lại chỉ hận không thể chui vào đất, không biết lúc đó đào dũng khí ở đâu ra nữa.
Thịnh Vô Ngung nắm lấy tay y, nghiêm túc nói: "Công ty bọn tôi có liên quan đến bảo mật, tầng 18 là phòng của hạng mục bảo mật, chắc là ông ấy đến làm việc.

Bình thường những cuộc họp đó đều được quyết định địa điểm họp rất đột xuất, kể cả người nhà cũng không được báo.

Từ trước...!tôi đã rất nhiều việc nên gia đình cũng không đề cập tới, người nhà với nhau cũng không hỏi.

Quả thật ông ấy không biết tôi trở về thành phố Tĩnh Hải."
Huyên Hiểu Đông thấy anh nghiêm túc giải thích như thế, tâm trạng lúng túng xấu hổ cũng nguôi ngoai phần nào, "Không đâu, em không nghĩ nhiều, không phải nói đi mua quần áo sao? Dùng bữa trưa xong chúng ta đi dạo phố đi."
Thịnh Vô Ngung cười nhìn y, "Được, bữa tối chúng ta ăn bên ngoài, tôi biết một nhà hàng riêng tư khá ổn."
Huyên Hiểu Đông gật đầu, đưa canh cho Thịnh Vô Ngung, Thịnh Vô Ngung vẫn lo lắng bất an hỏi: "Hôm nay bố tôi có nói gì với em không?"
Huyên Hiểu Đông cụp mi xuống, "Không nói gì, chỉ bảo nhà anh đều mỗi người lo việc một nơi, bình thường không làm phiền nhau, bảo em không nên quá gò bó, thả lỏng ra, còn nói ông ấy và mẹ anh đã hơn nửa năm không gặp."
Thịnh Vô Ngung mỉm cười, "Ừ đúng, mẹ tôi bận việc của bà ấy ở nước ngoài, nói vậy cũng đúng.

Tất cả mọi người đều thân ai nấy lo, không có thời gian quan tâm chuyện của người khác, chắc chắn sẽ không có bà mẹ chồng xấu xa đến thiết lập quy củ cho em đâu."
Huyên Hiểu Đông mỉm cười, "Tốt quá." Quan tâm chứ không phải khống chế, lần đầu tiên y nhìn thấy một quan hệ gia đình như vậy, bỗng nhiên rất hâm mộ.
Thịnh Vô Ngung quan sát biểu cảm của Huyên Hiểu Đông, biết rõ y còn giấu giếm gì đó mà chưa nói, nhưng vẻ mặt lại mềm mỏng, có lẽ ấn tượng với bố anh cũng không tệ.

Chắc hẳn bố anh cũng không khiến y chịu tủi thân gì cả, lúc này anh mới lặng lẽ yên lòng..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.