Nông Trường Lưng Chừng Núi

Chương 46: 46: Ngô Hoa Quế



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Sáng sớm giao thừa, Huyên Hiểu Đông thức dậy làm qua loa bữa sáng rồi bắt tay vào thu dọn đồ đạc.

Y lấy hết các loại thịt khô sườn khô đã làm trước đó, ruột già hun khói làm từ hôm qua, các loại rau khô, củ cải khô tự làm từ phòng chứa đồ ra, kiểm tra cẩn thận rồi đóng gói lại một lần nữa.
Thịnh Vô Ngung thấy y bận rộn thì cũng không nói gì.

Huyên Hiểu Đông vẫn luôn là người rất chịu khó, rất ít khi thấy y bình thản ngồi im mà không làm gì, miễn là còn tỉnh táo thì y đều có việc trong tay, những việc như nấu nướng đối với y mà nói chỉ là sự nghỉ ngơi và hưởng thụ, những trò tiêu khiển bình thường cũng chỉ là đọc sách hoặc chơi game.

Cả người y dồi dào tinh lực, tràn đầy sức sống, không có sở thích gì xấu, nếp sống khỏe mạnh hơn rất nhiều người thành phố ngày nay.
Huyên Hiểu Đông đến đây được vài hôm, do phòng có người chuyên dọn dẹp nên ngoại trừ ba bữa cơm, thời gian còn lại của y khá nhàn hạ.

Còn hôm nay tâm trạng khá căng thẳng nên y quyết định lên bể bơi trên sân thượng.
Dọn dẹp đồ đạc có thể giúp ổn định cảm xúc...!Kể cả ngày hôm qua bố gọi cho Huyên Hiểu Đông nhờ y làm ruột già hun khói, một công việc cụ thể rõ ràng có thể khiến y tạm thời quên mất cảm giác hồi hộp căng thẳng khi phải đối mặt với cả một gia đình xa lạ vào sáng hôm sau.
Huyên Hiểu Đông dọn dẹp xong xuôi mới ngồi trở lại trước mặt Thịnh Vô Ngung, bắt đầu ăn sáng, "Dạ dày anh có thoải mái không? Sao lại ăn ít thế?" Y nhìn bữa sáng trước mặt anh, hôm qua dạ dày anh không khỏe nên sáng nay y cố ý làm mỳ cá hoài sơn thanh đạm dễ tiêu hóa, nhưng cả một tô mỳ lớn thế này Thịnh Vô Ngung lại chỉ ăn một bát con.

Thịnh Vô Ngung nói: "Ừm, ăn một ít là dạ dày lại khó chịu, nên tôi không ăn nữa."
Huyên Hiểu Đông ăn xong lượng mỳ còn lại, nhìn Thịnh Vô Ngung, chợt nói: "Anh lại đang uống thuốc à?" Dạ dày là bộ phận ảnh hưởng đến cảm nhận rõ ràng nhất, rất trực tiếp.

Y nhớ lại hồi Thịnh Vô Ngung mới tới nông trường lưng chừng núi, anh thường xuyên thấy sa sút tâm trạng sau khi uống thuốc, gần như không có khẩu vị gì, chỉ ăn vì cần ăn chứ không nhìn ra anh thích, cũng không có khái niệm thưởng thức mỹ thực.
Sau đó có khoảng thời gian anh đổi thuốc, hình như tốt hơn rất nhiều, sức ăn và cảm giác thèm ăn đã khôi phục.
Thịnh Vô Ngung thấy không lừa được y, chỉ mỉm cười bất đắc dĩ.
Huyên Hiểu Đông đưa tay sờ lên cánh môi nhợt nhạt của anh, nhỏ giọng hỏi: "Là em tạo áp lực cho anh sao?"
Thịnh Vô Ngung nói: "Không phải do em, là bệnh cũ của tôi tái phát, tôi hi vọng mình có thể làm một người yêu hoàn hảo.

Hôm qua...!tôi gọi điện nói chuyện với bác sĩ tâm lý, ý của anh ta là, tôi đang ép buộc bản thân nhất định phải đóng vai một người yêu hoàn hảo trước mặt em, chứ không phải trải nghiệm chân thực của bản thân mình.

Đến mức khi em cảm thấy muốn rời đi, tôi cũng tự đặt ra yêu cầu quá cao cho bản thân...!Nhất là khi trong đó còn xen lẫn những yếu tố không thể kiểm soát được, ví dụ như người nhà của tôi, ví dụ như quá khứ của em..."
Huyên Hiểu Đông đã hoàn toàn quên mất trạng thái căng thẳng của mình, y đi tới gần Thịnh Vô Ngung, cúi người xuống hôn lên trán anh, "Đừng căng thẳng, em yêu anh, tin rằng một người đáng yêu như anh thì nhất định người nhà anh cũng rất đáng yêu, em sẽ cố gắng đón nhận."
Thịnh Vô Ngung nắm lấy tay y, "Tôi rất hối hận...!Bây giờ tôi còn sợ gặp người nhà hơn cả em, tôi nói thật, sau khi gặp chuyện không may, mỗi dịp nghỉ lễ tôi đều giả vờ cơ thể không khỏe, xưa nay họ đều không ép tôi tụ họp.

Thật ra năm nay tôi dẫn em cùng về nhà là quyết định mạo hiểm nhất mà tôi từng làm, từng giây từng phút tôi đều cảm thấy mình sẽ hối hận..."
"Mãi đến lúc nãy tôi vẫn còn muốn lấy điện thoại ra, đặt trước hai vé đến đảo Kim Hoa Sa, sau đó cùng em bay qua, chạy trốn tất cả những chuyện này, đi nghỉ dưỡng trên đảo, chỉ có hai chúng ta, không ai quấy rầy chúng ta cả.

Bọn mình ở khách sạn có view biển, ăn hàu sống, ăn vẹm xanh, tôm hùm đất, sashimi, phô mai viên đẫm nhân, gan ngỗng béo ngậy...!Ở đó đang là giữa hè..."
Huyên Hiểu Đông ngẩn ra, Thịnh Vô Ngung bỗng nhiên duỗi tay túm lấy y, "Tôi cảm thấy nên lắng nghe con tim mình, hay là chúng ta trốn đi?"
Đôi mắt Thịnh Vô Ngung nhìn y vừa ấm áp vừa ngập tràn hi vọng, Huyên Hiểu Đông không ngạc nhiên chút nào, bởi chỉ cần y gật đầu, Thịnh Vô Ngung thật sự có thể mua ngay hai tấm vé máy bay rời khỏi thành phố này, bỏ lại người nhà đang mong ngóng chờ anh về ăn Tết.
Nhưng hai người già, một người bay từ nước ngoài về, một người từ Hoàn Kinh đến.
Bãi biển vàng tràn đầy mê hoặc.

Huyên Hiểu Đông hít một hơi thật sâu, nắm lấy tay anh, nói: "Thật ra anh ở Tĩnh Hải chưa lâu phải không? Trước đây em nghe anh kể, anh từ chức rồi mới đến Tĩnh Hải gây dựng sự nghiệp, trước đây anh đều ở Hoàn Kinh, lúc đi học cũng du học ở nước ngoài suốt." Quan sát thói quen thường hay ăn đồ Tây của anh là biết ngay.
Thịnh Vô Ngung gật đầu, Huyên Hiểu Đông nói: "Đến xế chiều vẫn còn ít thời gian, em đưa anh đến một nơi thư giãn nhé?"
Thịnh Vô Ngung nhớ ra Huyên Hiểu Đông còn quen thuộc thành phố Tĩnh Hải hơn anh, cả thời niên thiếu của y đều trải qua ở đây, chẳng trách Chử Nhược Chuyết nói y còn hiểu biết về thành phố Tĩnh Hải hơn cả hắn, nhất là khi y từng là nhân viên giao hàng.
Anh nhìn Huyên Hiểu Đông chăm chú, nói: "Được."
Huyên Hiểu Đông lái xe, chẳng bao lâu sau đã lên một con đường núi ở ngoại thành, Thịnh Vô Ngung nhận ra, "Đây là chùa Hải Lâm."
Huyên Hiểu Đông nói: "Chúng ta leo ngọn núi phía sau." Y đỗ xe, lấy áo khoác đưa cho Thịnh Vô Ngung mặc vào trước, còn mình cũng mặc thêm một kiện áo gió đơn giản, hai người xuống xe leo núi.
Thịnh Vô Ngung ngồi xe lăn nên không tiện leo núi, nhưng đường núi này được xây dựng khá bằng phẳng, hôm nay lại là giao thừa nên con đường vắng vẻ không bóng người, hai người đi chậm, khá là ung dung tự tại.
Huyên Hiểu Đông đẩy anh leo hơn nửa tiếng thì lên đến đỉnh núi, y đưa Thịnh Vô Ngung lên đài ngắm cảnh ở một bên, nói: "Anh nhìn xem."
Vị trí tọa lạc của thiền viện thường có phong cảnh đẹp tráng lệ, tĩnh mịch thảnh thơi.
Ngày đông mát mẻ, bầu trời nhuộm sắc lam xám, trên đài ngắm cảnh có thể nhìn thấy một bên ngôi chùa Hải Lâm phía trước, hòa thượng ra ra vào vào, có người đang nấu nước, có người đang quét rác, có người tưới nước cho vườn rau sau núi, có người đang phơi quần áo.
Thịnh Vô Ngung nhìn một lát, thấy khó hiểu, bèn quay đầu nhìn y, "Phong cảnh rất đẹp sao?"
Huyên Hiểu Đông cong khóe môi cười, "Anh nhìn bọn họ khi trồng rau đi."
...
Thịnh Vô Ngung nhìn kỹ xuống dưới, quả nhiên có không ít hòa thượng đang tưới nước, đào đất, bón phân ở vườn rau sau núi.
Thịnh Vô Ngung trầm ngâm, Huyên Hiểu Đông xuất thần quan sát một lát, nói với anh: "Trước đây mỗi lúc em buồn chán thì rất thích nhìn những vị hòa thượng này trồng rau hàng ngày, hôm nay đào được bao nhiêu, sáng mai hái được bao nhiêu rau, lại trồng thêm rau gì.

Sau bao nhiêu năm, bọn họ vẫn như vậy."
Thịnh Vô Ngung nói: "Em muốn cho tôi xem họ ẩn cư xuất thế, khoan thai tự đắc sao?"
Huyên Hiểu Đông cười, "Xem như vậy đi, chẳng qua em không nghĩ được nhiều thế, chỉ là quan sát họ khiến lòng em yên ổn.

Khi còn bé em học ở một trường tư nhân gần đây." Y chỉ ra phía sau núi, quả nhiên nhìn thấy sau bóng cây hình như có khu dạy học và sân thể dục đang tu sửa, bây giờ hẳn đang là ngày nghỉ nên vô cùng yên tĩnh.
Huyên Hiểu Đông cười nói: "Khi đó em không theo kịp bài học, lại ham chơi, thường xuyên trốn học chạy tới nơi này quan sát hòa thượng trồng rau hàng ngày.

Khi đó em đã nghĩ, trồng rau thích hơn chơi đùa bao nhiêu, bọn họ ngay cả người nhà cũng không cần, làm hòa thượng chỉ cần trồng rau mỗi ngày."
Thịnh Vô Ngung phì cười, Huyên Hiểu Đông nói: "Em còn lén lút đi hỏi đại sư phụ trong miếu thật cơ, hỏi bọn họ có thu nhận tiểu hòa thượng không, chỉ cần không phải học, em cũng có thể trồng rau nấu cơm."
Thịnh Vô Ngung hơi thu lại nụ cười, Huyên Hiểu Đông nói: "Kết quả đại sư phụ nói bây giờ không nhận trẻ vị thành niên.

Nếu như em trưởng thành rồi mà còn muốn làm hòa thượng thì vẫn không được, trước tiên cần phải thi đại học mới được, rồi đến Học viện Phật giáo thi."
"Em mới biết không thi đỗ đại học thì mình không đi đâu được hết...!Em không còn cách nào khác đành nghiêm túc học tập."
Thịnh Vô Ngung giơ tay kéo y qua, đan mười ngón tay hai người với nhau, Huyên Hiểu Đông cúi đầu nhìn anh, cười nói: "Lúc đó đại sư phụ có nói một câu để lại ấn tượng vô cùng sâu sắc cho em, ông ấy nói trước tiên con phải nghĩ cách để hiểu rõ xem bản thân có yêu gia đình không, thì mới có thể biết mình có muốn xuất gia không, cho nên phải đợi em lớn rồi, học đại học xong thì mới hiểu được, mới biết liệu mình có thật sự muốn xuất gia không."
Huyên Hiểu Đông hơi dùng lực nắm tay Thịnh Vô Ngung, "Mặc dù em không rõ một mái nhà ấm áp sẽ như thế nào, nhưng em đã nhìn thấy dáng vẻ Thịnh Lỗi Lỗi bảo vệ cho anh, nhìn cách bác Thịnh thẳng thắn và chân thành, em nghĩ rằng những người còn lại trong gia đình anh nhất định cũng là những người tốt, nhà anh chắc chắn là một đại gia đình đầm ấm, cho nên em muốn trân trọng tình cảm của họ một lần."
Huyên Hiểu Đông nhìn về phía ngôi chùa, "Bao nhiêu năm qua họ vẫn trải qua những tháng ngày như vậy, quét tước, đọc kinh, ăn chay, trồng rau, em thường xuyên đến quan sát họ, suy nghĩ bản thân mình cũng là một thành viên trong đó, nơi này giống như một ngôi nhà khác của em vậy."
Thịnh Vô Ngung nghe y nói một thôi một hồi đạo lý để an ủi mình, trong lòng chỉ xót xa vì một đứa bé còn nhỏ như vậy đã nghĩ tới chuyện xuất gia để trốn tránh.

Anh cảm thấy ấm lòng, nắm ngược lại tay Huyên Hiểu Đông, "Được, vậy trưa nay chúng ta đến thiền viện ăn chay đi."
Huyên Hiểu Đông lắc đầu, "Hôm nay là giao thừa, quán ăn nhỏ ở chùa không mở cửa, chỉ là em biết hôm nay họ sẽ để lại một ít đồ ăn cho người tới cầu phúc, anh chờ chút."
Y đi một mạch xuống đường núi, cơ thể nhanh nhẹn, chẳng bao lâu đã tới cổng chùa, sau đó nhanh chóng cầm hai bắp ngô luộc quay về, đưa cho Thịnh Vô Ngung, "Anh nếm thử đi, nấu với nước hoa quế mật ong, dạ dày anh không khỏe, nếm thử là được."

Thịnh Vô Ngung mỉm cười, "Chẳng phải đồ miễn phí sẽ có rất nhiều người xếp hàng sao? Sao em về nhanh vậy?"
Huyên Hiểu Đông lần mò trong túi, lấy ra một cái bùa bình an, nói: "Nhà có bệnh nhân, có thể cúng đèn, sau đó sẽ được tặng bùa bình an, còn cả thắp hương đồ ăn trước Phật, ăn xong có thể được hưởng một năm bình an, không bệnh tật không tai ương.

Bây giờ không có ai, sáng sớm mai nhiều người tới tranh nhau bốc bát hương lắm, xin tài lộc xin bình an xin khỏe mạnh, ai tin điều này đều muốn tới chùa bốc bát hương."
Hóa ra vẫn phải bỏ tiền thì mới có đặc quyền, Thịnh Vô Ngung không nhịn được cười, "Sao không đưa bùa bình an cho tôi?"
Huyên Hiểu Đông nói: "Sợ anh không tin những chuyện này."
Thịnh Vô Ngung nhận lấy, lật lên lật xuống nhìn trong tay, thỏa mãn nhét vào túi áo của mình, gật đầu cười, "Nhận cẩn thận rồi nhé, đợi khi nào phẫu thuật phải mang theo mới được."
Huyên Hiểu Đông mỉm cười, Thịnh Vô Ngung chậm rãi bẻ ngô ra ăn, quả nhiên ngô thơm mùi đường hoa quế.

Huyên Hiểu Đông nói: "Anh thích thì hôm nào em làm cho anh ăn, em cũng có mật ong hoa quế, luộc xong rồi nướng, quết thêm mật ong nữa thì rất hấp dẫn, cũng rất thơm ngon."
Thịnh Vô Ngung nói: "Được, phẫu thuật xong tôi sẽ trở về nông trường của em."
Huyên Hiểu Đông thấy anh ăn được vài miếng thì không ăn nữa, cầm khăn ướt giúp anh lau tay.

Hai người cùng nhau xuống núi lên xe, Huyên Hiểu Đông khởi động xe, lái ra đường núi, hỏi: "Về thẳng nhà anh chứ?" Đồ đạc đều đã sắp xếp gọn gàng trên xe, giờ mà cứ lề mề tiếp nữa, chỉ sợ ngài Thịnh lại nghĩ ra chủ ý gì khác, dù sao chính y cũng không phải người có ý chí quá kiên định...!Bắt cóc ngài Thịnh cao quý từ người nhà anh đi, đến một nơi không ai quen biết, đúng là một sự mê hoặc quá lớn.
Thịnh Vô Ngung nhìn ra ngoài cửa xe, nhìn cổng trường lướt qua, Huyên Hiểu Đông hoàn toàn chẳng để lại một ánh mắt nào cho ngôi trường, anh biết y không có chút lưu luyến và tình cảm nào cho nơi mình từng học mười năm, bèn thuận miệng nói: "Được, về nhà thôi."
Hôm nay dinh thự Lâm Viên rất náo nhiệt, lúc Huyên Hiểu Đông và Thịnh Vô Ngung bước vào, mọi người đang đánh bài ở phòng khách.
Huyên Hiểu Đông và Thịnh Vô Ngung vào nhà, nhận được sự chào đón nhiệt liệt.

Thịnh Phù Vân ngồi trên cao, tay ông đang xòe bài ra như quạt, ông nhìn thấy Huyên Hiểu Đông xách hai túi đồ đầy ụ thì cười thòm thèm, "Lòng hun khói đến rồi! Lỗi Lỗi, mau mang vào bếp để mẹ cháu thái ra đi."
Huyên Hiểu Đông: "..." Y còn chưa lấy lại tinh thần khi vừa mới vào cửa đã thấy một bàn đánh bài khí thế ngất trời thế này, thì đã bị Thịnh Lỗi Lỗi đứng dậy tới xách giúp đồ trong tay mình, gã còn ấn y ngồi vào chỗ của mình, "Anh Hiểu Đông vào đánh bài đi, em vào bếp giúp."
Huyên Hiểu Đông bị nhét bài vào tay, vẫn còn chưa hết hoang mang, "Để tôi vào bếp giúp...!Tôi không biết đánh bài..."
Bà lão ngồi bên trên cũng lên tiếng, "Ngồi đi ngồi đi, sao lại để khách làm việc cơ chứ, trong bếp có dâu cả dâu thứ bận rồi, con chơi bài đi, không biết thì để Vô Ngung dạy con."
Huyên Hiểu Đông nhìn về phía bà, "Chào bác gái ạ..."
Bà lão da dẻ vẫn còn trắng ngần, trước ngực và trên cổ tay đều đeo ngọc phỉ thúy trong veo màu xanh đậm, gương mặt và cách nói chuyện yêu kiều duyên dáng, chan chứa ý cười, "Con ngoan, con và bác cùng phe, mau lên nào, đến lượt con đánh đấy, con cơ phía trước là của Thịnh Sa Sa – em họ Lỗi Lỗi."
Một cô gái tóc ngắn quay đầu cười tươi với y, "Chào anh Hiểu Đông, anh mau đánh bài đi."
Huyên Hiểu Đông vội cười đáp lại, giơ bài trong tay lên, lóng ngóng xòe ra, suýt nữa không cầm nổi cả xấp bài dày trong tay, cũng may tay y lớn...!Sao Thịnh Sa Sa ngồi bên cạnh tay nhỏ vậy mà cầm được nhiều bài linh hoạt thế nhỉ? Đây có bao nhiêu bộ bài vậy? Y lén nhìn sang một đống hộp bài vừa bị bóc ra bên cạnh, tính sương sương cũng phải mười mấy bộ...!Bàn đánh bài rất lớn, đếm nào...!mười người...
Thịnh Vô Ngung đã ngồi cạnh y, ngón tay thon dài của anh chỉ vào bài trong tay y, "Đánh con này đi."
Huyên Hiểu Đông tê dại đánh con bảy cơ ra ngoài, Thịnh Vô Ngung cười ghé vào thì thầm bên tai y, "Dễ lắm, tôi dạy cho em, mỗi lượt đánh được càng nhiều bài càng tốt, người ta đánh màu gì chất gì thì em cũng đánh như thế.

Đối phương đánh vài lá thì em cũng đánh vài lá, không có lá cùng chất thì em có thể dùng át chủ bài hạ họ luôn, cũng có thể đánh lót vài lá bài giống nhau để cho họ qua.

Cứ ngồi cách nhau thì chính là đồng đội, em cùng mẹ tôi, anh hai tôi, còn đây là Thịnh Lạc Lạc, là con trai của anh hai...!Đây là Thịnh Hỉ Hỉ, là em gái của Lạc Lạc, mấy người là một đội.

Bố tôi, anh cả tôi, còn có Sa Sa, Chung Nguyên Tú, đây là vợ Lạc Lạc, còn đây là Lê Khải, là con trai nuôi của anh cả, bọn họ là một đội."
Lê Khải gật đầu với Huyên Hiểu Đông, "Tôi lớn hơn cậu một chút, cậu phải gọi tôi là anh."

Huyên Hiểu Đông: "...!Anh Lê Khải ạ."
Thịnh Vô Ngung nở nụ cười đầy ý tứ với Lê Khải, "Đắc ý không được bao lâu đâu."
Lê Khải cười hì hì, "Được ngày nào thoải mái ngày đấy, đúng không? Em trai Hiểu Đông."
Huyên Hiểu Đông: "..."
Thịnh Vô Ngung không để ý tới anh ta, tiếp tục nói chuyện với Huyên Hiểu Đông, "Em nhìn đi, đây là anh cả tôi, anh ấy cứ đánh lót bài phụ, chứng tỏ trong tay anh ấy không có bài tốt, không muốn ra quân."
Người đàn ông trung niên đeo kính cười như không cười nhìn Thịnh Vô Ngung, "Trong tay anh không có bài tốt hả? Chú chờ đấy."
Thịnh Vô Ngung không sợ sệt chút nào, "Anh đánh đi."
Anh giơ tay cầm cả xấp bài giúp Huyên Hiểu Đông, tiếp tục nhỏ giọng giảng quy tắc cho y, "Cùng chất và màu sắc, nếu số điểm quá lớn, em có thể chơi ba ăn hai, bốn ăn một hoặc đánh từng đôi ra...!Đây là át chủ bài, không có loại bài nào có thể cản được át chủ bài tiêu diệt đối thủ, chỉ là hình thức phải giống nhau.

Đối thủ đánh một đôi, em cũng phải dùng một đôi hạ bọn họ, ba ăn hai thì em phải tìm ba quân như nhau kèm một đôi nữa để xử gọn họ."
Huyên Hiểu Đông nóng ran hai bên tai, gắng sức suy nghĩ để ghi nhớ quy tắc.

Thịnh Sa Sa ở bên cạnh cười nói: "Toang rồi, anh Hiểu Đông có chú nhỏ giúp đỡ, chú nhỏ ghi nhớ với tính bài tinh tường lắm."
Thịnh Phù Vân cười hạ bài, "Tính bài tinh tường thì làm sao, vận may của Vô Ngung không tốt, bài nát lắm."
Thịnh Hỉ Hỉ dùng kẹp tóc hoa tiểu cúc cài một bên tóc dài lại, đeo kính, cách nói năng lịch sự nhã nhặn, "Ông nội, nhưng mà bây giờ anh Hiểu Đông đang cầm bài nha, cháu nhìn là biết bài rất là đẹp luôn ấy."
Bà lão gật đầu mỉm cười, "Không tệ, bác thấy Hiểu Đông có phúc khí lắm, Lỗi Lỗi cũng đen đủi, giờ con đã giúp nó rồi đấy, mấy lá bài vừa nãy đánh xuống đã triệt hạ tất cả quân tốt của bác."
Thịnh Phù Vân nói: "Bài của bà mà tốt á? Cho dù không bị Lỗi Lỗi phá lẻ thì đến khi đánh ra vẫn bị tôi xử gọn thôi."
Bà cụ cả giận nói: "Sao có thể? Vừa nãy ông còn chẳng đánh nổi lá nào, sao mà giết tôi được? Rõ ràng còn một con ba cơ với một con năm cơ, ha ha, tưởng tôi già rồi lẩm cẩm sao?"
Hai người mải đấu khẩu, phía dưới vẫn không ngừng ra bài một khắc nào, cứ như là chuyện bình thường chẳng có gì lạ.

Thịnh Sa Sa còn thêm dầu vào lửa, "Chu choa trận chiến bài bạc là không có tình vợ chồng gì sất!"
Anh cả Thịnh lạnh nhạt nói: "Có phải con còn muốn nói trận chiến bài bạc là không có tình cha con gì nữa không?"
Thịnh Sa Sa cười hì hì, "Bố, lì xì cho con nhiều vào nhá, con sẽ nhẹ tay với bố, trong tay bố đang giữ quân bích chứ gì?"
Anh cả Thịnh nói: "Con cứ thử xem."
Huyên Hiểu Đông đánh xong ván này theo sự chỉ đạo của Thịnh Vô Ngung, cuối cùng cũng nắm được quy tắc, thấy mọi người đang xáo bài chuẩn bị ván tiếp theo, y có hơi không quen, quay đầu lặng lẽ hỏi Thịnh Vô Ngung, "Anh chơi không?"
Thịnh Vô Ngung nói: "Không cần, em sờ bài đi, tay anh thối."
Thịnh Sa Sa ngồi bên cạnh đã cười khanh khách, "Anh Hiểu Đông, anh không biết đâu, vận may của chú nhỏ kém cực kỳ ấy, siêu siêu đen luôn, chơi game toàn rút được lá bài yếu nhất."
Huyên Hiểu Đông xòe bài, Thịnh Vô Ngung bóc hạt dẻ cười rồi đút vào miệng y, y cũng há miệng ăn.

Bà lão ngồi bên trên hỏi Huyên Hiểu Đông, "Có phải sáng nay hai đứa đến chùa Hải Lâm không?"
Huyên Hiểu Đông ngạc nhiên, "Sao bác biết ạ?" Y không khỏi nhìn xuống người mình, lẽ nào có lẫn mùi hương khói sao?
Bà lão cười đến là thần bí, "Bác là thần cơ diệu toán mà."
Huyên Hiểu Đông tin là thật, sinh lòng tôn kính.

Thịnh Hỉ Hỉ cười, "Anh Hiểu Đông thật thà thật đó, là chú nhỏ chụp bùa bình an gửi vào nhóm chat gia tộc chúng ta, còn có cả bắp ngô đúng không?"
Huyên Hiểu Đông: "..." Y quay đầu nhìn Thịnh Vô Ngung, vẻ mặt anh cực kỳ đàng hoàng nghiêm túc, "Trên xe chán quá nên chụp."
Lê Khải xỉa xói anh, nói: "Khoe khoang thì có."
Thịnh Vô Ngung hờ hững nói: "Lưu manh họ Lê, năm nay anh lại thất tình chứ gì."
Lê Khải lẫm liệt nói: "Là duyên phận chưa đến thôi nhé——Mau đánh bài đi."
Mọi người tôi một câu anh một câu tán gẫu banh nóc, Huyên Hiểu Đông dần dần nhớ mặt từng người trên bàn đánh bài.

Anh cả của Thịnh Vô Ngung trầm tĩnh ít nói, gần như chẳng nói gì, anh hai thì có vẻ dễ gần hơn chút, lúc nào cũng thấy nói chuyện.


Nhà anh cả chỉ có Thịnh Sa Sa và Lê Khải được nhận nuôi, nhà anh hai thì có hai cậu con trai và một cô con gái, Thịnh Lạc Lạc đã kết hôn, con dâu Chung Nguyên Tú là giáo viên, nhìn qua hẳn là có thai rồi.
Y chơi được một lượt thì thấy Thịnh Lỗi Lỗi bưng món ăn ra ngoài, bèn nói: "Lỗi Lỗi, cậu qua đây chơi đi." Rồi lại nói với hai người bên trên, "Bác trai bác gái, con và Vô Ngung ra ngoài một lát ạ."
Thịnh Phù Vân đang tập trung nhìn bài, phẩy tay, "Đi đi." Rồi nhìn đồng hồ, "Lòng hun khói thái xong chưa? Ăn cơm tối thôi."
Bà lão Thịnh cười nói: "Hai đứa vào phòng Vô Ngung nghỉ một lát đi, khi nào ăn cơm thì gọi các con."
Huyên Hiểu Đông lui ra ngoài, Thịnh Lạc Lạc vô cùng tiếc nuối nói: "Ai lại đổi cho Thịnh Lỗi Lỗi đen đủi vào đấy, vận may của Hiểu Đông không tệ, toàn thắng thôi."
Thịnh Lỗi Lỗi phẫn nộ nói: "Vớ vẩn, hôm nay rõ ràng vận may của em tốt, là anh không chịu phối hợp với em."
Thịnh Lạc Lạc nói: "Đã gà còn nghiện chơi."
Thịnh Lỗi Lỗi cười sang sảng, "Tự nói chính anh chứ gì? Lần trước ai bảo em mang game đi, xong kết quả người toàn ngỏm là ai thế nhỉ?" Hai anh em đấu võ miệng, Huyên Hiểu Đông nghe chỉ thấy buồn cười, đẩy Thịnh Vô Ngung đi về phía hành lang.

Lần trước y tới, nơi này toàn là quyền quý ra ra vào vào, quần là áo lượt, tóc tai chải chuốt, cao không thể với tới.

Bây giờ nơi này lại vô cùng náo nhiệt, bày một bàn đánh bài lớn, hạt dưa rải đầy đất, ông Thịnh vẫn đang chờ được ăn lòng hun khói, trong nháy mắt đã hạ phàm hít khí đất(*).
(*) Tục ngữ dân gian chỉ những lãnh đạo cấp cao thân thiện hòa nhập với tầng lớp nhân dân xung quanh, trải nghiệm cuộc sống bình dân giống như họ, lắng nghe phản ánh và mong muốn của họ thay vì tách biệt với nhu cầu thực tế của dân.
Trên bàn đánh bài vẫn còn chơi sôi nổi lắm, Thịnh Lạc Lạc vẫn trách móc Thịnh Lỗi Lỗi, "Em đó, chúng ta lại thua rồi, chẳng thà bảo Hiểu Đông tiếp tục đánh.

Người ta toàn nói tân thủ mới chinh chiến bài bạc bao giờ vận may cũng thịnh vượng, quả nhiên Hiểu Đông đỏ hơn nhiều."
Thịnh Hỉ Hỉ mím môi cười, "Anh, anh đừng trách anh hai, anh Hiểu Đông phải chăm sóc chú nhỏ, chú nhỏ ngồi bên cạnh che chở cho anh ấy như thế, anh Hiểu Đông cùng chú nhỏ ra ngoài nghỉ ngơi thả lỏng rõ rành rành ra thế kia cơ mà, anh đúng là trai thẳng!"
Bà lão ngồi trên cao cười nói: "Không phải chứ, vợ cháu đang mang bầu mà ngồi lâu như thế, cháu cũng không biết đường đưa vợ ly nước hỏi thăm con bé có mệt không.

Vẫn là Hỉ Hỉ biết quan tâm chị dâu, đã đưa hai lần nước cho vợ cháu rồi đấy.

Cháu đúng là nghiện bài bạc mất hết cả tình người, đi nghỉ đi, để Tiểu Chung cũng được nghỉ ngơi một lát."
Thịnh Lạc Lạc mờ mịt quay đầu, "Ơ Nguyên Tú, em mệt sao? Bình thường nhà bọn anh đánh bài còn lâu hơn nhiều, em ngồi có mệt không?"
Chung Nguyên Tú vội cười nói: "Em không mệt đâu." Thật ra vẫn chưa được mấy tuần, tháng này người cô vẫn nhỏ, không nặng, cũng không phải lúc nào cũng ngồi yên như thế, cô thường xuyên cử động người nên cũng không sao.

Chính xác thì hai vợ chồng bọn họ ở nhà cũng nghiện chơi game lắm, chơi thâu đêm cũng có.

Nhưng cô biết bà lão đang lo lắng cô nghĩ nhiều trong lòng nên động viên cô, lòng cô cũng dễ chịu hơn phần nào.
Thịnh Vô Ngung đi đứng không tiện, bản thân anh không tự di chuyển được, Huyên Hiểu Đông thật sự rất để tâm đến anh.

Nhớ lại lần đầu tiên cô về ra mắt bề trên, còn là quyền quý vọng tộc, tình hình của cô giống với Huyên Hiểu Đông, theo lý mà nói hẳn là phải nhanh chóng khiến ông lão vui vẻ, cố gắng chơi cùng ông, nhưng rõ ràng đối phương coi Thịnh Vô Ngung là số một, chắc bà lão vui lắm.
Thịnh Phù Vân cười tủm tỉm hạ bài, "Được rồi được rồi, ông thấy cũng sắp tới giờ ăn cơm, mọi người giải tán nghỉ ngơi một lát đi, đều là con ngoan, đều là con ngoãn cả." Đôi mắt ông đã tia được lòng hun khói được bưng lên mặt bàn từ trước, cười tươi tới nỗi mặt như nở hoa.
Thịnh Hỉ Hỉ đứng dậy cười nói: "Cháu vào bếp giúp."
Thịnh Sa Sa nói: "Chị cũng đi." Rồi cô bé cũng đứng dậy nắm tay với Hỉ Hỉ, giữa chừng hai đứa còn thì thầm cười nói với nhau.
Thịnh Lạc Lạc có phần lúng túng, đi tới bên cạnh Chung Nguyên Tú, "Em mệt không? Chúng ta về phòng nghỉ ngơi một lát nhé?"
Chung Nguyên Tú mỉm cười nói: "Vâng." Rồi cô lại khẽ giọng: "Anh nhìn kìa, em nhờ phúc của chú nhỏ nên mới được hưởng thụ sự săn sóc dịu dàng của anh một lúc.

Xem ra ông bà rất hài lòng với anh Hiểu Đông."
Thịnh Lạc Lạc sờ gáy, "Không phải ông bà vẫn luôn rất ân cần sao? Trước đây chúng ta toàn ăn Tết ở Hoàn Kinh, năm nay là lần đầu tiên ăn Tết ở Tĩnh Hải, em cũng là lần đầu tiên chứng kiến cả gia đình nhà anh đón Tết phải không? Năm nào nhà anh cũng đánh bài, hai người họ rất tình cảm hòa thuận, cũng thích đánh bài lắm! Em đừng lo lắng, có gì không thoải mái cứ nói, họ sẽ không so đo với trẻ con đâu."
Chung Nguyên Tú cười ha ha, mặc kệ luôn tên trai thẳng này.

Từ buổi chiều là cả gia đình đã bắt đầu bày bàn đánh bài, bà lão bình thường ngủ trưa nay cũng không ngủ, ông lão bình thường xem tin tức nay cũng không xem, cả nhà tụ họp cùng nhau chơi bài, hợp tác như thế mà tên ngốc này nhà mình vẫn còn tưởng rằng hai người họ thích chơi bài sao?.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.