Nông Trường Lưng Chừng Núi

Chương 89



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Dưới ánh đèn dịu dàng trong căn hộ nhỏ, Thịnh Vô Ngung ngồi ngay ngắn trước bàn, cầm bút lông nắn nót từng nét chữ viết thiệp cưới.

Huyên Hiểu Đông cho đuôi bò đã chần qua nước sôi và hương thảo vào chiên vàng cùng lúc, sau đó bỏ vào nồi ninh, thái cà chua thành miếng và thái hạt lựu cà rốt, pha hỗn hợp rượu vang và cà chua đặc rồi đổ hết vào nồi canh đuôi bò, mở lửa liu riu ninh từ từ. Chẳng mấy chốc bọt trong nồi đã trào lên, bầu không khí thơm lừng mùi hương chua chua đậm đà của canh đuôi bò cà chua(*) được ninh lâu.

(*)maxresdefault

Y đậy kín nắp vung rồi đi ra ngồi bên cạnh Thịnh Vô Ngung, vừa học từ vựng vừa nhìn anh viết chữ.

Huyên Hiểu Đông từng nhìn thấy bức tranh mà Thịnh Phù Vân tự tay đề chữ trong phòng làm việc nhà họ Thịnh, nhưng y không ngờ Thịnh Vô Ngung viết thư pháp cũng đẹp như vậy.

Y lướt màn hình điện tử học từ vựng trong chốc lát, cuối cùng vẫn không tập trung được, bèn nhìn sang Thịnh Vô Ngung đã ngồi ngay ngắn viết thiệp được gần một tiếng, không kìm được mà với tay sang nhẹ nhàng xoa bóp hai chân anh, “Được rồi, anh viết lâu quá rồi đấy, nghỉ ngơi một lát đi.”

Thịnh Vô Ngung nói: “Ừm, được, để tôi viết nốt vài tấm nữa.”

Huyên Hiểu Đông nói: “Họ của em (禤)… nhiều nét thật.”

Thịnh Vô Ngung nói: “Từng nét viết nét vẽ đều khiến con người ta cảm nhận được niềm hạnh phúc.”

Huyên Hiểu Đông bất thình lình được nghe lời tâm tình ngọt ngào của anh, Thịnh Vô Ngung lại mau chóng viết xong một tấm thiệp nữa. Huyên Hiểu Đông nói: “Để em viết cho.”

Thịnh Vô Ngung nói: “Dù sao ngồi không cũng không có việc gì, để tôi viết cho, em học thuộc từ vựng đi.

Huyên Hiểu Đông nói: “Dù sao cũng không có việc gì ư?” Sao nghe kiểu gì cũng ra được sự trách móc kín đáo?

Thịnh Vô Ngung mỉm cười, đưa vài tấm thiệp sang cho y, “Em viết cái này đi, gửi cho đội trưởng Nghiêm.”

Huyên Hiểu Đông cầm bút lông mềm, nghiêm túc viết ba chữ Nghiêm Duệ Phong lên, tự ngắm nghía thấy không còn vấn đề gì nữa bèn ký tên mình xuống dưới. Thịnh Vô Ngung nhận lấy, cũng ký tên mình ngay bên cạnh tên y.

Nhìn thôi cũng cảm giác được đây là một việc rất long trọng, Huyên Hiểu Đông cảm khái: “Một đám cưới có nhiều công đoạn thật đấy, chọn khách sạn, thử lễ phục, mua nhẫn, viết thiệp cưới, đóng gói bánh kẹo cưới, xử lý từng khâu từng khâu một đúng là có cảm giác nghi thức.”

Thịnh Vô Ngung quay đầu hôn lên khóe miệng y, “Đây là niềm hạnh phúc thế tục.”

Huyên Hiểu Đông lại vô cùng cảnh giác với anh, đứng dậy nói: “Em đi khuấy canh.”

Thịnh Vô Ngung: “…”

Anh đặt bút xuống, đi theo sát phía sau Huyên Hiểu Đông, nhẹ nhàng ôm lấy y, nói: “Ngày tổ chức hôn lễ chúng ta sẽ rất bận.”

Huyên Hiểu Đông nói: “Đúng vậy, thế nhưng em vẫn hi vọng mau chóng cử hành, dù sao đây cũng là việc hệ trọng.”

Thịnh Vô Ngung từng bước dụ dỗ, “Đến lúc đó lại phải đứng ở cửa đón tiếp khách khứa, rồi còn phải lên sân khấu tổ chức nghi thức, tạ ơn khách, sẽ rất rất bận.”

Huyên Hiểu Đông lo lắng, “Chân anh có thể trụ được đến lúc đó không? Có cần phải trang bị xe lăn không?”

Thịnh Vô Ngung nói: “Cũng không đến mức đó, thật ra ý tôi là, đến khi cử hành hôn lễ, tuy khách sạn sẽ giữ lại cho chúng ta một gian phòng cực kỳ xa hoa cho đêm tân hôn——Nhưng rất có thể tới lúc đó chúng ta vừa bận vừa mệt, chưa chắc đã làm được gì, hay là hôm nay chúng ta cứ động phòng trước đi?”

Huyên Hiểu Đông: “…”

Y đổ canh ra, mùi thơm ngập tràn trong phòng, “Tin anh được mới lạ, em thấy rồi đấy, hôm đó anh đưa ra rất nhiều yêu cầu với chị Thi, còn nhiều lần xem cách bài trí phòng của các cặp đôi yêu nhau, gì mà tất cả cửa sổ đều phải bằng thủy tinh để ngắm được sao, rồi thì bồn tắm rộng rải đầy hoa, đến lúc đó chúng ta trùm kín chăn tán gẫu về cuộc sống, lý tưởng và tương lai.”

Thịnh Vô Ngung: “…”

Huyên Hiểu Đông đặt canh lên bàn, ấn anh ngồi xuống, “Anh tĩnh dưỡng cho cẩn thận đi.” Y cúi đầu xuống, lại trao cho anh một nụ hôn sâu ngọt ngào như muốn an ủi, “Em cũng rất mong chờ đêm tân hôn.”



Dưới sự đồng tâm hiệp lực của người nhà họ Thịnh, cuối cùng đám cưới được cử hành đúng ngày, khách sạn được chọn vẫn là khách sạn Tinh Hải do gần nhà. Sảnh tiệc chính được trang trí bằng rất nhiều đèn led và vì sao lấp lánh, hoa hồng tuyết lở bày khắp nơi. Những cánh hoa mềm như tơ lụa khiến không gian xung quanh trở nên rực rỡ sắc màu, toàn bộ địa điểm tổ chức tiệc cưới vô cùng tao nhã hoa lệ.

Cả gia đình cậu hai nhà họ Thịnh đã đến Hoàn Kinh trước đám cưới. Thịnh Lỗi Lỗi, Thịnh Lạc Lạc, Thịnh Hỉ Hỉ và Thịnh Sa Sa đều trở thành những chủ lực tiếp khách của tiệc cưới. Thịnh Lạc Lạc mới có một cô con gái, đang cao hứng khoe ảnh chụp của con gái mình cho Thịnh Sa Sa ở khu khách khứa ký tên, “Nhìn đi, đẹp không? Mắt con bé to chứ? Nhìn lông mi này! Có phải giống búp bê lắm không?”

Thịnh Vô Ngung và Huyên Hiểu Đông đứng ở cửa ra vào chuẩn bị tiếp khách, do chân Thịnh Vô Ngung mới khỏe lên nên anh chỉ đứng đón khách tượng trưng một lúc thôi. Hiện tại vẫn chưa tới giờ, Thịnh Vô Ngung đang giúp Huyên Hiểu Đông cài hoa ngực, hôm nay hai người họ đều anh tuấn phi phàm, đứng ở cửa thôi mà như khiến cả cổng hoa cũng được rọi sáng.

Khách khứa dần dần nhiều lên, có khá nhiều người là bạn bè và đồng nghiệp cũ của Thịnh Vô Ngung, một số ít thì là khách VIP trong lĩnh vực kinh doanh. Rất nhanh Thịnh Vô Ngung cảm nhận được cánh tay Huyên Hiểu Đông đỡ lên lưng mình, cứ như muốn giúp anh giảm bớt áp lực khi phải đứng thẳng. Anh quay đầu nhìn y nở nụ cười.

Khách khứa dần lấp kín bên trong khách sạn, Chử Nhược Chuyết, Chử Nhược Minh và ông Chử cũng đến. Do hôm nay phải đọc diễn văn nên Chử Nhược Chuyết ra ngoài chuẩn bị trước, lại bị cậu tư nhà họ Nhiếp kéo lại hàn thuyên, “Sao hôm nay ông ăn mặc trang trọng thế, ai không biết còn tưởng ông là chú rể.”

Chử Nhược Chuyết cười nói: “Lát nữa tôi phải đọc diễn văn, có thể nói là ông mai.”

Cậu tư nhà họ Nhiếp kinh ngạc, “Cậu ba nhà họ Thịnh đúng là nể mặt ông thật.” Gã tới gần cười nói: “Chẳng trách vừa nãy tôi thấy anh họ cậu sầm mặt không muốn để ý tới cậu.”

Chử Nhược Chuyết cười không nói gì, cậu tư nhà họ Nhiếp nói: “Anh ta vốn là người phát triển nhất trong lứa mấy ông, bây giờ lại bị ông chiếm mất spotlight, ông phải cẩn thận vào đấy. Nhưng mà chắc không có chuyện gì đâu, tôi thấy ông Chử sáng suốt lắm, ông đó, đúng là kẻ ngốc được hưởng phúc mà.”

Chử Nhược Chuyết cười, “Vẫn còn cần ông nâng đỡ.” Bỗng nhiên cậu tư nhà họ Nhiếp nói khẽ, “Đệt! Sao còn mời được cả vị đại phật này tới?”

Chử Nhược Chuyết khó hiểu nhìn sang, khách khứa rất đông, nhưng hắn liếc một cái là nhận ra người gã nói là ai.

Mặc dù người đàn ông kia mặc quần áo bình thường nhưng khí thế lạ thường, gương mặt lạnh lùng, vóc dáng cực kỳ cao lớn, ngực hắn cũng cài một đóa hoa, thể hiện hắn cũng là một vị khách VIP.

Chử Nhược Chuyết hỏi cậu tư nhà họ Nhiếp, “Ông quen à?”

Cậu tư nhà họ Nhiếp nói: “Hôm nay rất nhiều khách tới còn là thanh niên, nghiêm túc mà nói thì một số người còn đến từ Bộ Ngoại giao cơ. Nhưng mà thật sự không ngờ, đó là con trai độc nhất của Nghiêm Nghị, tuổi còn trẻ mà hắn đã lên đại tá rồi đấy, vừa mới vào Bộ Quốc phòng, sắp sửa lên thiếu tướng rồi.”

Chử Nhược Chuyết chợt nhớ ra bản kế hoạch mình vừa đọc, “À tôi biết rồi, tên là Nghiêm Duệ Phong đúng không? Anh ta cũng phải đọc diễn văn, là đại diện bên phía đồng nghiệp của Huyên tiên sinh.”

Cậu tư nhà họ Nhiếp: “…”

Gã hạ giọng hỏi: “Không phải chứ? Đồng nghiệp á… Vị Huyên tiên sinh kia làm gì vậy?”

Chử Nhược Chuyết nói: “Đã xuất ngũ rồi… Anh ấy ở nhà kinh doanh một nông trường nhỏ, không phải tôi từng trồng chuối tiêu sao? Nhờ đó mà quen anh ấy đấy.”

Cậu tư nhà họ Nhiếp vừa hâm mộ vừa ghen tị nhìn hắn, “Ông cũng may mắn thật đấy, đồng nghiệp bình thường mà có thể nhờ được đại tá Nghiêm ra mặt đích thân đọc diễn văn à?”

Gã liếc sang vị trí ngồi của khách, bỗng nhiên như phát hiện ra đại lục, nói: “Kỳ diệu chưa kìa, bên Bất động sản Lâm Thị ấy vậy mà ngồi ghế chủ nhà à? Nghe nói chủ tịch Lâm bị u não, bây giờ đã rút lui khỏi thương trường, định cư lâu dài ở nước ngoài, thế mà hôm nay cũng có mặt, cả vợ ông ấy nữa, cặp sinh đôi trai gái cũng tới. Sau khi cậu cả nhà họ Lâm tiếp nhận Bất động sản Lâm Thị, tác phong làm việc của hắn vô cùng lưu loát, sau lưng lại có nhà họ Hạ, bây giờ quả thật bọn họ làm ăn rất lớn, nhưng cũng không tới mức được xếp vị trí ngồi ở đó chứ?”

Chử Nhược Chuyết lại giải thích, “Đó là thân quyến của Huyên Hiểu Đông, vợ của chủ tịch Lâm chính là mẹ ruột của anh ấy.” Hắn nghĩ ngợi rồi bổ sung: “Tái hôn cho nên không cùng họ.”

Cậu tư nhà họ Nhiếp: “…”

Gã nhìn Chử Nhược Chuyết, còn định nói gì nữa thì lại thấy Thịnh Sa Sa đi tới cười nói với Chử Nhược Chuyết, “Chử thiếu gia, có thể ra sau sân khấu chuẩn bị rồi.” Cô vô cùng lịch sự gật đầu xin lỗi với cậu tư nhà họ Nhiếp.

Chử Nhược Chuyết vẫy tay, cùng Thịnh Sa Sa đi ra sau cánh gà.

Cậu tư nhà họ Nhiếp lẩm bẩm nói: “Quả nhiên, có thể được nhà họ Thịnh đối xử nghiêm túc như vậy, sao có thể là một chủ nông trường tầm thường cơ chứ!”

Trong cái vòng danh lợi đông đúc rộn ràng này, không biết có bao nhiêu người lén lút phỏng đoán giống như cậu tư nhà họ Nhiếp, bọn họ luôn hào hứng với những chủ đề như thế này. Huyên Hiểu Đông không hề hay biết, y và Thịnh Vô Ngung đón tiếp được phần lớn khách khứa rồi, cuối cùng hôn lễ cũng chính thức bắt đầu. Y đứng phía sau cánh gà, nhìn người dẫn chương trình chuyên nghiệp đứng giữa sân khấu, thuần thục nói vài ba câu để mở màn.

Theo sự chỉ huy của người dẫn chương trình, Thịnh Vô Ngung và Huyên Hiểu Đông bước lên sân khấu đứng ở một bên. Bên dưới đang có vô số ánh mắt dõi theo hai người, bình thường những lúc như này Huyên Hiểu Đông đã rất căng thẳng rồi, nhưng Thịnh Vô Ngung ở bên cạnh vững vàng nắm lấy tay y, giúp y loại bỏ cảm giác sợ hãi. Sau khi người dẫn chương trình mở màn xong thì mời đại diện hai bên gia đình lên đọc diễn văn.

Lư Nhất Vy lên sân khấu, dạt dào cảm xúc nhớ lại một vài câu chuyện thú vị thời ấu thơ và thời đi học của Thịnh Vô Ngung, cuối cùng nói: “Trên con đường dài đằng đẵng của cuộc đời, cha mẹ chúng ta chỉ có thể đi cùng con cái một đoạn đường. Chúng tôi cảm kích Huyên tiên sinh đã cùng Vô Ngung đồng cam cộng khổ, vượt qua thời khắc gian nan nhất trong cuộc đời của con. Người làm cha làm mẹ như chúng tôi cũng mong hai đứa sẽ có một cuộc sống mỹ mãn hạnh phúc sau này, bên nhau tới bạc đầu giai lão, trên con đường của cuộc đời sẽ rải đầy hoa, không sầu không lo.”

Lời bà nói tuy ngắn gọn nhưng lại chan chứa tình cảm, Thịnh Phù Vân và người nhà họ Thịnh ngồi cùng bàn vỗ tay hoan hô, khiến cho cả khán phòng cũng vỗ tay ào ào như thủy triều dâng. Huyên Hiểu Đông đứng một bên lắng nghe mà đôi mắt đỏ hoe, Thịnh Vô Ngung vươn tay ra lặng lẽ nắm chặt lấy tay y.

Kế tiếp, Lâm Diệc Cẩn lên sân khấu. Hôm nay hắn mặc vest rất nghiêm chỉnh, trông cực kỳ điển trai, sắc mặt lạnh lùng, nhưng khi nhìn về phía Huyên Hiểu Đông, biểu cảm ấy đã trở nên dịu dàng ôn hòa hơn phần nào, “Hôm nay cả gia đình chúng tôi đều tới. Tôi đứng tại đây, đại diện cho toàn thể thành viên trong gia đình chúc phúc cho anh Hiểu Đông và Thịnh Vô Ngung chồng anh, hi vọng hai người sang một trang mới của cuộc đời sẽ luôn hạnh phúc. Mỗi người thân trong gia đình vẫn luôn ủng hộ anh, bảo vệ anh, đồng thời cũng thật sự vui từ tận đáy lòng vì kể từ hôm nay, Thịnh Vô Ngung tiên sinh cũng đã trở thành một thành viên trong gia đình chúng tôi. Cuộc đời còn rất dài, hi vọng hai vị mãi mãi chung lòng, mãi mãi gắn bó, gia đình vĩnh viễn là hậu thuẫn vững chắc nhất của hai người.”

Thịnh Vô Ngung và Lâm Diệc Cẩn chạm mắt nhau mà như xẹt ra cả ánh chớp, bọn họ đều ngầm hiểu bài diễn văn này ẩn giấu sự uy hiếp. Thịnh Vô Ngung mỉm cười đáp trả, vẻ mặt Lâm Diệc Cẩn tỏ ra hơi thất vọng. Hắn liếc nhìn Huyên Hiểu Đông, hơi gật đầu với bọn họ rồi đi xuống. Huyên Hiểu Đông nhìn về phía chỗ ngồi của Lâm Diệc Cẩn, ngồi bên cạnh Lâm Nhược Phi là Lộ Tiểu Trúc. Bà mặc lễ phục lộng lẫy, vẫn cứ là một con rối đẹp đến mức hoàn hảo. Lâm Diệc Du và Lâm Diệc Kỳ bên cạnh bà cũng trang phục hoa mỹ, diện mạo đẹp đẽ. Mọi sự tổn thương đều đã qua đi, dường như tất cả đều được thời khắc rực rỡ sắc màu này bao trùm. Trước mặt tất cả khách khứa, bọn họ vẫn là một gia đình hoàn hảo, cứ như vốn dĩ đây là một trạng thái cuộc sống hết sức bình thường.

Một cựu cấp trên của Thịnh Vô Ngung đến từ Bộ Ngoại giao lên sân khấu đọc diễn văn. Vị thủ trưởng này họ Lưu, rõ ràng chẳng phí sức xử lý những sự kiện như thế này. Ông hoàn thành bài phát biểu, nhanh nhẹn phong độ, ăn nói lưu loát, hồi tưởng ngay tại chỗ những quốc gia Thịnh Vô Ngung từng đi qua, thành tích sự nghiệp và tình hình của nhiệm vụ cuối cùng mà anh thực hiện, luôn miệng khen ngợi anh phẩm chất ưu tú và đạo đức tốt. Ông đại diện cho toàn thể đồng nghiệp cũ chúc phúc cho bọn họ, chân thành mong chờ sau này còn có cơ hội hợp tác.

Tài ăn nói của nhà ngoại giao này cực kỳ xuất sắc, vừa dí dỏm vừa thú vị, khiến cho các vị khách có mặt ở đây liên tục bật cười. Sau khi ông xuống thì đến lượt Nghiêm Duệ Phong lên sân khấu, vẻ mặt của hắn nghiêm nghị, cứ như đang tham dự sự kiện gì trọng đại. Hắn vừa lên sân khấu, bên dưới như thể bị khí thế của hắn làm cho sợ hãi, ngay lập tức yên tĩnh lại.

Nghiêm Duệ Phong đứng trước micro, trầm giọng nói: “Đồng chí Huyên Hiểu Đông đã từng là một quân nhân xuất sắc, trước sau đã tham gia vào rất nhiều nhiệm vụ trọng đại, được bầu là sĩ quan ưu tú, từng nhận bằng khen hạng nhất một lần, bằng khen hạng hai hai lần, hạng ba thì vô số, vì dân vì nước, mặc mồ hôi rơi, hiến dâng thanh xuân. Bây giờ cậu ấy giải ngũ về quê, cuộc đời sang một trang mới. Tôi – một đồng đội cũ của Hiểu Đông, chân thành chúc phúc cho cậu ấy và bạn đời của mình, mong rằng cậu hãy không ngừng cố gắng trên trang mới của cuộc đời, đạt được huy hoàng mới, cũng mong cậu và chồng sẽ luôn một lòng một dạ, tâm đầu ý hợp, bên nhau đến già.”

Sau khi yên tĩnh chốc lát, tràng vỗ tay bùng nổ như sấm. Nghiêm Duệ Phong xoay người, hơi gật đầu với Huyên Hiểu Đông rồi nhanh chân xuống sân khấu.

Đến lượt ông mai Chử Nhược Chuyết ra sân, hắn nở nụ cười tươi, thuật lại ngắn gọn sinh động câu chuyện làm thế nào mà phát hiện ra sâu bệnh, rồi quen được Huyên Hiểu Đông thế nào, được Huyên Hiểu Đông gợi ý đến tìm Thịnh Vô Ngung giúp đỡ diệt sâu bệnh ra sao, cuối cùng Huyên Hiểu Đông và Thịnh Vô Ngung nên duyên. Vốn dĩ hắn đã là người khôn khéo, cách nói năng xưa nay luôn sinh động như vậy. Lúc trước quá trình này phức tạp và đầy rẫy mạo hiểm, nhưng qua cách kể của hắn lại biến thành mối lương duyên trời ban, là một câu chuyện tình cực kỳ đẹp đôi. Hai con người lương thiện và nghĩa khí vì giúp đỡ người khác mà quen biết nhau, sau đó thấu hiểu rồi yêu mến lẫn nhau, cuối cùng thành đôi, đúng là được số phận đưa đẩy.

Bầu không khí bên dưới lại một lần nữa náo nhiệt lên.

Tất cả khách mời lên sân khấu đều đã kết thúc bài phát biểu, Thịnh Vô Ngung kéo tay Huyên Hiểu Đông, bước lên ngay chính giữa chùm sáng phía trước, cười lên tiếng, “Cảm ơn người thân gia đình, cảm ơn các đồng nghiệp cũ, bạn bè thân thích đã tới tham dự hôn lễ của tôi và Hiểu Đông ngày hôm nay. Cảm ơn cha mẹ đã dạy dỗ và bao dung với bọn con, cảm ơn các vị đồng nghiệp, những người bạn đã từng trợ giúp và vun vén cho chúng tôi. Chúng tôi đi được đến ngày hôm nay là duyên phận trời ban, cũng nhờ có Huyên tiên sinh bao dung và nhẫn nại với tôi. Nhân cơ hội ngày hôm nay, tôi cũng muốn bộc bạch với Huyên tiên sinh rằng, quãng đời còn lại không dài, tôi sẽ dốc toàn lực yêu em, cũng mong rằng em sẽ yêu tôi như thế.”

Thật ra từ khi lên sân khấu, Huyên Hiểu Đông đã cảm giác mình như đang trong mơ, y nhìn thấy Thịnh Vô Ngung mỉm cười nói với mình. Giữa chùm ánh sáng trắng đang rọi xuống, y và Thịnh Vô Ngung trao nhẫn cho nhau, sau đó ôm hôn, rất nhiều tiếng hoan hô vang lên.

Bỗng nhiên Huyên Hiểu Đông hiểu ra được vì sao Thịnh Vô Ngung lại kiên trì mang đến cho y một đám cưới long trọng như thế này. Từng cố nhân đều hóa trang lên sân khấu, đều nói lời chúc phúc cho y.

Thịnh Vô Ngung đang mượn cơ hội này để bù đắp cho quá khứ của y, làm một chỗ dựa hoàn hảo cho y, để bất cứ lúc nào gia đình và người thân cũng hỗ trợ y; trả lại cho y những người đồng đội, những công trạng và vinh quang mà y đã từng giành được trong sự nghiệp của mình——Anh còn tuyên bố với cả thế giới rằng, bọn họ tâm đầu ý hợp, nhận được rất nhiều tình cảm, đồng thời quãng đời còn lại cả hai sẽ yêu thương lẫn nhau và đắm chìm trong hạnh phúc.

Cho dù đã từng trải qua quá khứ đầy rẫy sự không cam lòng, khát cầu và phản bội, dù vậy y vẫn sống thoải mái, y đã thoát khỏi bóng tối, trở thành một người đàn ông trưởng thành mạnh mẽ hơn, không còn bị quá khứ trói buộc nữa. Lúc này đây, y đã hoàn thiện hơn rồi.

Bọn họ đã hình thành thế giới của riêng mình, cuộc gặp gỡ ban đầu vốn chỉ là sự giao thoa của hai thế giới. Còn lúc này đây, y tin tưởng rằng cuộc gặp gỡ của cả hai không chỉ khiến thế giới của bản thân phong phú hơn, rộng lớn hơn mà còn tốt đẹp hơn, cũng trọn vẹn hơn nữa.

✄┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈

Tác giả có lời muốn nói:

Chương này viết rất lâu, vẫn chưa phải hài lòng lắm, khả năng sau này còn phải sửa chữa ít nhiều. Chủ yếu là do công việc quá bận rộn, không có thời gian sửa kỹ. Theo kế hoạch ban đầu thì sau khi đám cưới cũng không thiếu nội dung muốn viết, do dự rất lâu, cuối cùng tôi vẫn quyết định dừng chính văn ở đây, cũng khá toàn vẹn rồi.

Do hàm lượng máu chó quá cao nên thành phần làm ruộng hàng ngày không đủ để bù đắp, tôi sẽ viết nhiều hơn về cuộc sống hàng ngày trong ngoại truyện.

Ngoại truyện chủ yếu viết về thời gian chuẩn bị thi nghiên cứu sinh ở nông trường, sau đó là một ít cuộc sống thường ngày, vẫn cứ là hai con người ăn ăn uống uống dính chặt lấy nhau, sống những tháng ngày hạnh phúc sau khi kết hôn.

Yêu thương mọi người nhiều!

✄┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.