Chắc chắn là Huyên Hiểu Đông không ôn tập, y thoải mái mang hết nấm hương mua trước đó ra để làm sốt. Trước đó do hôm nào cũng ôn tập nên y không có thời gian để làm tỉ mỉ những việc này, bây giờ nhân lúc Thịnh Vô Ngung không có ở đây, dĩ nhiên phải tranh thủ thời gian bắt tay vào mà làm, đợi khi nào anh về thì sẽ có đồ ngon để ăn.
Bể cá cũng phải thay nước sạch khử trùng một lần; vườn rau thì gieo trồng cà chua, bí đỏ, mướp,…; hoa cỏ cũng được bố trí thành hàng lối, cún con và mèo cũng được chăm sóc đâu vào đó.
Huyên Hiểu Đông lại chuyển sang gian sau, dự định xới thêm một miếng đất để trồng hoa. Chỗ này cỏ dại mọc tùm lum, nhổ được không ít hoa tiểu cúc và bồ công anh, cây nào cây nấy cũng to khỏe, phiến lá đầy đặn. Y cầm cuốc dọn dẹp một phần cỏ dại, xới tung miếng đất lên cho đến khi lớp đất đen bóng màu mỡ mới hết sức hài lòng.. Truyện Huyền Huyễn
Mấy hôm trước y đã để ý đến nơi này có cỏ dại mọc khỏe, cũng biết điều kiện thổ nhưỡng rất tốt. Sau khi xới đất kỹ lưỡng, y lại bón thêm một ít phân xanh, rải hạt giống hoa Ngu mỹ nhân đã mua, trải thêm một lớp cỏ khô rồi tưới nước.
Rất nhanh đã thấy nơi này mọc lên những thân hoa mảnh mai nhỏ yếu, cánh hoa đẹp nhưng không lòe loẹt, đặc biệt là khóm hoa Ngu mỹ nhân thanh lệ quý phái. Y nhìn thấy loài hoa này trong vườn của một người cùng thôn, đẹp đến nghẹt thở, hỏi thì được biết đây là Ngu mỹ nhân, bèn nghĩ ngay đến việc trồng nó cho Vô Ngung ngắm.
Hơn nữa chỗ này vừa khéo ở ngay cửa sổ sát đất phòng ngủ Thịnh Vô Ngung, đến lúc đó anh có thể đứng trong phòng ngắm cả vườn Ngu mỹ nhân qua cửa sổ, nhất định sẽ cực kỳ đẹp.
Huyên Hiểu Đông đào đất vã mồ hôi khắp người, về phòng ngủ tắm vội, vừa mới tròng lên người cái áo may ô sạch sẽ thì nghĩ bụng có nên làm bài tập không. Ngoài cổng có người gọi, y đi ra, thấy là Chử Nhược Chuyết thì cũng có chút hào hứng, tới mở cổng, “Sao cậu lại tới đây? Cũng không thấy gọi điện trước.”
Chử Nhược Chuyết nói: “Tôi đã nhắn qua tài khoản mạng xã hội cho anh từ trước rồi mà, gọi điện thì anh cũng không nhận, sau đó nghĩ dù sao cũng tiện đường cần sang đây thăm vườn chuối tiêu, anh với Vô Ngung đều đang sống ở đây.”
Lúc này Huyên Hiểu Đông mới nhớ ra, “À hôm nay tôi chưa vào tài khoản, điện thoại cũng để chế độ im lặng vứt một chỗ.”
Chử Nhược Chuyết cười nói: “Tôi đến mang cho hai người ít đặc sản này, mấy hôm trước chạy ngang chạy dọc khắp cả nước, nhìn thấy cái gì cũng mua một ít hộ anh.” Hắn biết rõ Huyên Hiểu Đông có sở thích nấu ăn, thu nhặt được không ít nguyên liệu ngon và rượu mang tới, lần này hắn xách tới ba chai hoa điêu(*) và rượu vàng, “Bọn họ đều nói với tôi loại này dùng để nấu ăn sẽ rất ngon, anh thử xem. Chủ tịch Thịnh đâu rồi?”
(*) Loại rượu đựng trong chum sành có chạm trổ hoa văn, loại rượu quý của Thiệu Hưng, tỉnh Chiết Giang, Trung Quốc.
Huyên Hiểu Đông vừa để hắn vào nhà vừa nói: “Cậu tới không khéo rồi, cậu từ Tĩnh Hải tới, còn anh ấy vừa mới đến Tĩnh Hải hôm nay, nói là có hợp đồng cần ký, sáng mai mới về được.”
Chử Nhược Chuyết có phần tiếc nuối, “Ồ, vậy xem ra lần này không gặp được chủ tịch Thịnh rồi.” Hắn mang hai búp hoa chuối đỏ sậm chắc nịch cho Huyên Hiểu Đông xem, “Nghe nói cái này cũng có thể ăn sống được, tôi đặc biệt chặt hai búp mang tới.”
Huyên Hiểu Đông mỉm cười, “Để tôi mang đi chiên, nhưng mà thứ này cần ngâm nước, nếu không sẽ chát, tối nay cậu ở lại chứ? Sáng mai Vô Ngung sẽ về, tôi chiên cho cậu ăn.”
Chử Nhược Chuyết thấy thèm ngay, “Không sao, ăn sống luôn cũng được, tôi cũng tò mò lắm.”
Huyên Hiểu Đông nói: “Còn muốn ăn gì khác không?”
Chử Nhược Chuyết: “Gì cũng được, tôi mệt muốn chết rồi, đến chỗ này của anh mới được thả lỏng… Ầy.”
Huyên Hiểu Đông nở nụ cười, lục tủ lạnh, “Có nấm đùi gà, tôi nướng cho cậu ăn, tiện thể làm cá nướng, canh tủy bò cho cậu.”
Chử Nhược Chuyết nói: “Được, không cần mấy món phiền quá đâu, anh ăn gì phần lại tôi một chút là được rồi.”
Huyên Hiểu Đông cười, “Đừng khách sáo, cũng không phiền gì, vừa nướng vừa ăn, cậu muốn ăn gì thì tự nướng là được.”
Lựa vài loại đồ chay, nấm, tía tô, sả…, Huyên Hiểu Đông đặt bếp nướng điện lên mặt bàn, sau đó cho nấm đùi gà lên nướng, mặt ngoài được nướng thơm lừng vàng sém, bên trong lại mềm ngon mọng nước, rưới thêm một ít mỡ bò lên, hương vị số một.
Huyên Hiểu Đông múc một ít mứt đào vừa mới làm để lên mặt bàn, lại nướng thịt và cá trên bếp nướng, rất nhanh mùi thơm đã tỏa ngào ngạt. Y lại hỏi Chử Nhược Chuyết, “Bia hay rượu vang? Còn có cả vang sủi(*) nữa.”
(*) Sparkling wine còn được gọi là vang sủi bọt bởi điểm đặc trưng của chúng là sủi các bọt khí sau khi khui nắp và rót ra ly.
Chử Nhược Chuyết nói: “Ầy, sữa lạnh thôi, hồi trước uống hại quá, tại xã giao quá nhiều, thật sự là muốn lui về chốn núi rừng, ngày ngày được nhàn nhã tự tại giống hai người, nhưng mà cũng chưa phấn đấu được gì cả nên thấy không cam lòng. Hôm nào cũng tranh giành cấu xé lẫn nhau, gã anh họ kia của tôi vẫn còn chưa hết mơ tưởng đâu, tôi còn phải chống đỡ.”
Huyên Hiểu Đông lấy một chai sữa bò ra cho hắn, “Cậu vẫn rất vui vẻ mà.”
Chử Nhược Chuyết thở dài, “Được ông nội ủng hộ nên tôi rất vui, nhưng mà vẫn chưa đến mức quá khao khát được công thành danh toại. Tuy rằng thật sự cảm ơn chủ tịch Thịnh và anh đã mời tôi đọc diễn văn trong đám cưới, đúng là được truyền cảm hứng, tôi cũng không ngờ chủ tịch Thịnh lại có thể quyết đoán như thế, nhưng ông cụ nhà tôi rất vui, nở mày nở mặt với bạn bè, lúc nào cũng khen tôi là kẻ ngốc nhưng có phúc.”
Huyên Hiểu Đông nở nụ cười, “Cậu là ông mai mà, cảm ơn là chuyện nên làm.”
Chử Nhược Chuyết cười nói: “Tôi tự biết mình mà.” Hắn cầm mấy xiên nấm hương đặt lên bếp nướng, vừa chấm đẫm bột ớt vừa nhét vào miệng, thấy Huyên Hiểu Đông múc một bát canh tủy bò bê tới, bên trong có củ từ, cẩu kỷ, bèn hiếu kỳ hỏi: “Canh tủy bò? Món này ăn ngon lắm sao? Có bị nhiều mỡ không, đây vẫn là lần đầu tiên tôi ăn.”
Huyên Hiểu Đông nói: “Ăn rất ngon, bọn họ nói ăn món này tốt cho xương.”
Chử Nhược Chuyết bỗng nhiên nhảy số kịp, “Tôi biết rồi, thật ra anh hầm món này cho chủ tịch Thịnh ăn chứ gì.” Nhất định là vì hai chân của Thịnh Vô Ngung, chu đáo quá chu đáo quá!
Huyên Hiểu Đông cười nói: “Ừm, buổi sáng nấu cho anh ấy ăn xong mới đi, do món này phải ăn nóng sốt mới có tác dụng, để nguội thì không tốt nữa. Tôi mua ở chợ từ trước nên quyết định hầm, thật ra cái này nướng ăn cũng ngon lắm, lần sau có cơ hội nướng tủy bò để cậu thử xem sao.”
Chử Nhược Chuyết hâm mộ chết đi được, húp một hớp canh, nước canh đậm đà thơm ngon, tủy bò mềm mịn, không ngấy một chút nào, đúng là kỹ năng cực đỉnh. Sau khi hâm mộ xong, hắn bỗng nảy ra ý nghĩ trong lòng… Thật ra năm đó hắn gặp được Huyên Hiểu Đông trước, nếu không phải lúc đó Lâm Diệc Cẩn nói cái gì mà lý luận cầu treo với hắn, biết đâu người được hưởng thụ sự săn sóc dịu dàng này chính là hắn…
Suy nghĩ ghen tị này chỉ xuất hiện thoáng qua, hắn nhanh chóng dừng lại, thầm hung tợn tát cho mình vài cái trong đầu, nghĩ gì thế! Bản thân hắn thế này có thể bảo vệ được Huyên Hiểu Đông sao? Có thể cho anh ấy một cuộc sống luôn ung dung vui vẻ như thế sao? Có thể giống như chủ tịch Thịnh quang minh chính đại tổ chức một hôn lễ long trọng cho người bạn đời là đàn ông sao? Có thể đủ năng lực thuyết phục được ông nội và ba mẹ sao? Cho nên chủ tịch Thịnh và Huyên Hiểu Đông ở bên nhau… mới thật sự là mối lương duyên trời ban.
Hắn thầm khóc ròng trong lòng, lại ăn tép tỏi xanh nướng, suy nghĩ xem giờ đi đâu mới có thể tìm được một người tốt như vậy. Huyên Hiểu Đông đã nâng cao tiêu chuẩn bạn đời của người ta lên rồi, khó trách đến bây giờ Lâm Diệc Cẩn vẫn còn độc thân, mà bản thân hắn chẳng phải cũng đi theo bước chân của cậu ta rồi sao?
Huyên Hiểu Đông thấy hắn nhai tỏi xanh nướng, cười nói: “Món này tôi thấy ở Garan họ nướng như thế, nhớ trước đây ông nội tôi cũng xây lò nướng khoai lang, cũng từng nướng món này, ngon chứ?”
Chử Nhược Chuyết gật đầu, “Hương vị rất độc đáo, tôi cũng không ngờ tỏi còn có thể nướng ăn được.”
Hai người ăn đến là vui vẻ, sau khi ăn xong thì sang phòng chơi bên kia. Huyên Hiểu Đông dọn dẹp giường cho hắn như mọi khi, Chử Nhược Chuyết nói muốn giới thiệu cho y game mới, là Cuộc chiến giữa các vì sao (Star Wars), hai người bật máy tính lên tải trò chơi mới, chơi thử vài trận.
Thịnh Vô Ngung phong trần mệt mỏi lái xe suốt đêm từ Tĩnh Hải về, đẩy cổng gỗ ra, nhìn thấy trong phòng chơi đèn đóm sáng choang, còn có tiếng nhạc game vọng ra bên ngoài, không nhịn được cười thầm, lặng lẽ vào muốn tạo niềm vui bất ngờ cho người thương, kết quả tới cửa thì thấy Chử Nhược Chuyết nắm tay cầm chơi game, ngồi trên ghế sô pha cười to, “Nhanh lên nhanh lên! Hiểu Đông mau tới cứu tôi!”
Huyên Hiểu Đông trầm ổn nói: “Giữ vững thêm năm giây, tôi nhặt đồ tiếp tế.”
Thịnh Vô Ngung: “…”
Chử Nhược Chuyết bỗng nhìn thấy Thịnh Vô Ngung, vội vã cười nói: “Chủ tịch Thịnh? Không phải nói mai anh mới về sao? Xem ra là luyến tiếc kim ốc tàng kiều(*), suốt đêm chạy về.”
(*) Dùng để chỉ ngôi nhà đẹp, sang trọng bên trong cất giấu giai nhân hoặc người tình.
Huyên Hiểu Đông ngẩng đầu lên nhìn thấy anh, cũng rất bất ngờ, “Sao muộn vậy rồi anh còn về? Ăn gì chưa? Em đi hâm nóng đồ ăn cho anh nhé?”
Thịnh Vô Ngung mặc vest trông rất chỉn chu nghiêm túc, vừa mới ký hợp đồng xong là anh về ngay, tưởng có thể được ôm người thương đi ngủ. Lúc này anh thật sự lòng đầy oán hận, dù vậy ngoài mặt vẫn không xuất hiện sơ hở, nở nụ cười ngoại giao cực kỳ chuyên nghiệp, “Ừm, dùng bữa với đối tác thương nghiệp rồi, Nhược Chuyết đến lúc nào thế? Đã trễ thế này rồi còn chưa nghỉ ngơi sao? Nhược Chuyết đi đường xa đến, chắc là mệt lắm.”
Chử Nhược Chuyết cười ha ha, “Không mệt đâu, tới chỗ này thư giãn lắm, nhất là buổi tối bọn tôi còn ăn đồ nướng, ngon lắm, cả canh tủy bò nữa, ngon nhức cái nách! Tay nghề của Hiểu Đông là số một đó, ăn no quá nên vừa hay cần tiêu cơm một chút.”
Huyên Hiểu Đông thoát khỏi trò chơi, “Cũng đúng, cậu vẫn nên nghỉ ngơi sớm đi, sáng mai có muốn ăn gì không?”
Huyên Hiểu Đông gật đầu, “Tôi cũng quên mất cái đó.” Y cười nói với Thịnh Vô Ngung, “Chử Nhược Chuyết có mang hai búp hoa chuối đến, sáng mai chúng ta nếm thử.”
Thịnh Vô Ngung nói: “Được, Nhược Chuyết có lòng quá.”
Hai người rời đi trở về phòng, Huyên Hiểu Đông ngó nghiêng, “Không thấy cá nhỉ?”
Thịnh Vô Ngung nói: “Về vội quá, cá dễ chết, tôi nhờ người ta sắp xếp ổn thỏa rồi giao tới sau.”
Huyên Hiểu Đông nói: “Ồ ồ, hôm nay em dọn dẹp xong bể cá rồi.”
Thịnh Vô Ngung nói: “Xem ra hôm nay em làm được không ít việc.”
Huyên Hiểu Đông nói: “Ừm, đào đất này, trồng một ít cà chua với ớt này, dọn bể cá này… Đến chiều thì Nhược Chuyết đến.”
Thịnh Vô Ngung bình tĩnh hỏi: “Vậy hôm nay hoàn thành được mấy bộ đề thi rồi?”
Huyên Hiểu Đông: “…”
Thịnh Vô Ngung cười đến là dịu dàng thản nhiên, “Xem ra Hiểu Đông rất hi vọng bị phạt.”