Hứa Trùy Nhi chậm chạp mở to mắt, gần như vậy, có thể nhìn rõ từng cọng lông mi trên mắt cậu Cả, lông mi dài từng chút từng chút theo hô hấp mà khẽ động.
“Ưm…” Cậu bắm chặt vào bả vai anh, muốn nói chuyện, nhưng vừa mở miệng, thứ gì đó ẩm ướt lại đi vào trong miệng, giống như con rắn lướt qua răng cậu, “Ưm ưm!”
Cậu lui về đằng sau, miệng như bị bỏng vậy, vừa nóng vừa rát. Cậu Cả phía đối diện dường như còn nóng hơn, thở hổn hển. Anh dùng cái trán nóng hầm hập của mình cọ sát vào lông mày cậu.
Hai người họ không phải là hôn sao? Hứa Trùy Nhi hoảng sợ nghĩ, bàn tay nắm chặt khỉ đường run rẩy, anh từng chút từng chút nhấm nháp môi cậu. Hôn môi là như thế này sao? Nước miếng trộn lẫn vào nhau, đầu lưỡi cuốn lấy đầu lười, cậu lạnh cả sống lưng, quá xấu hổ rồi!
Cậu đẩy anh ra, dùng lực không lớn, từ cổ tay đến đầu ngón tay không chút sức lực. Đúng như anh nói, không chạm vào quần áo cậu, chẳng qua chỉ cố chấp cuốn lấy đầu lưỡi cậu, ra sức liếm cắn.
Làm sao bây giờ, Hứa Trùy Nhi lo lắng, cậu với anh đã làm những chuyện chỉ có nam nữ với nhau có thể làm, rõ ràng là trái với lẽ thường, nhưng tại sao, tại sao toàn thân lại run rẩy, thoải mái như muốn lên tiên?”
“Nha đầu…” cậu Cả say mê gọi Hứa Trùy Nhi, từng chút từng chút buông lỏng cậu, anh buông tay rồi vẫn nhìn cậu không chớp mặt, “Miệng em…rất ngọt.”
Hứa Trùy Nhi cũng nhìn anh, ánh mắt ấy giống như đang nhìn một người thông đồng làm chuyện xấu cũng giống như nhìn một người tình nhân không nỡ ra rời. Sau đó, cậu ngượng ngùng che miệng lại, cúi đầu thật thấp.
Anh từ từ vuốt mái tóc ướt mồ hôi của cậu, vừa vuốt, vừa thân mật hôn lên thái dương cậu. Một lát sau lại nâng khuôn mặt cậu, hôn xuống một lần nữa.
Lần này Hứa Trùy Nhi không trốn tránh, cậu cảm thấy bản thân mình rất hèn hạ, lại có thể có chút chờ mong ngẩng đầu, nhắm mắt lại, ngoan ngoãn mở miệng ra.
Tiếng nước bọt, tiếng hô hấp hỗn loạn, khỉ đường tan rồi, nước đường từng giọt, từng giọt rơi xuống chân cậu. Đầu ngón chân cong cong, mơ hồ cọ sát vào đệm giường.
Cậu Cả nắm chặt lấy tay Hứa Trùy Nhi, nhỏ như thế, nóng như thế, anh xoa nắn, đầu ngón tay xen vào giữa các kẽ tay của cậu, rất chậm, rất chậm rồi sau đó hung hăng nắm chặt.
“Lão, lão đại…” Hứa Trùy Nhi ẩm ướt gọi, có thể là do bị anh nắm đau rồi, cũng có thể là bị anh trêu chọc đến mơ hồ, không kìm lòng nổi.
“Hửm?” Cậu Cả dừng lại, dùng giọng mũi lười biếng hỏi, cằm Hứa Trùy Nhi ẩm ướt, đáng thương mím môi, nhắm hai mắt lại: “Em học xấu rồi,” cậu ngập ngừng, “Em không có mặt mũi nhìn người khác nữa.”
Cậu Cả trêu đùa bàn tay vô lực của Hứa Trùy Nhi, chiếc vòng trên cổ tay còn chưa tháo xuống, lành lạnh chạm vào cánh tay anh: “Đức Sênh nó…cũng tầm tuổi em.”
Hứa Trùy Nhi bỗng chốc mở to mắt, nhìn anh đang đăm chiêu dùng bàn tay cầm lấy chiếc vòn tay xanh biếc của cậu Ba.
“Em đã nói với cậu ấy rồi…” Cậu chột dạ rút tay về, “Em không cần.”
Lúc này cậu Cả quay đầu lại, nhẹ nhàng hỏi: “Chú ấy có ý gì, em có hiểu không?”
Đôi mắt ấy vừa trong vừa sáng, đến nỗi mà Hứa Trùy Nhi không dám nhình: “Em…” Cậu lo sợ, không tự chủ đỏ mặt, “Biết…một chút…”
Cậu biết, sao cậu lại không biết chứ, chính vì biết nên mới vội vàng chạy đi. Anh cầm lấy chiếc vòng ngọc, từng chút từng chút giúp cậu tháo ra: “Đó là em trai ruột của tôi.”
Hứa Trùy Nhi cảm thấy anh giận rồi, trong lòng lo lắng, giành lấy chiếc vòng định ném xuống đất nhưng bị anh ngăn lại: “Đi trả lại nó,” nghĩ một lúc lại lắc đầu, “Không, đưa cho Lão phu nhân.”
Hứa Trùy Nhi không biết tại sao phải đưa cho Lão phu nhân, nhưng mà anh đã nói vậy, cậu đành gật đầu, cúi lưng muốn xuống giường lại bị anh giữ lại. Anh không nói gì chỉ nhìn chằm chằm môi cậu.
Hứa Trùy Nhi đã được mở mang đầu óc, bị anh nhìn như vậy bỗng thẹn đỏ mặt, xấu hổ né tránh, sau đó lại chậm chạp quay lại, cùng anh dựa vào một chỗ, không phát ra một tiếng động nghiêng đầu về phía anh.
Cả một buổi chiều, bọn họ lén lút trốn trên giường, miệng đối miệng hôn nhau