Hứa Trùy Nhi ở trong chăn lộ ra đôi mắt sưng lên vì khóc, không biết là sợ anh giận hay trách anh: “Mông của em bị cậu đâm hỏng rồi,” cậu đỏ mặt, nhỏ giọng nói, “Em không tốt với cậu nữa.”
Cậu Cả nhìn bộ dáng xấu hổ của Hứa Trùy Nhi, vô cùng không đứng đắn nói: “Hỏng rồi sao,” anh không kéo chăn của cậu, hai tay trực tiếp cho vào dưới chăn tìm kiếm, vuốt bắp chân của cậu sau đó lần mò lên trên, “để tôi xem xem.”
“Cậu làm gì thế!” Hứa Trùy Nhi vội vàng đạp anh, khuôn mặt nhỏ đó bừng cọ vào chăn, xoay xoay, “Ban ngày ban mặt, không được bắt nạt em!”
Anh cười hì hì sờ mó cậu, đầu tiên là sờ tấm lưng trần trụi, sau đó xoa xoa xương sườn, cuối cùng là cẩn thận tách mông cậu ra, đầu ngón tay cho vào trong tìm kiếm: “Thật sự sưng lên rồi,” anh nhíu màu, “Có đau không?”
Hứa Trùy Nhi ngượng ngùng không nói một câu.
“To như vậy cũng không đau sao?” Cậu Cả đùa giỡn, kề sát vào lỗ tai Hứa Trùy Nhi nói, ngón tay ở nơi vừa ấm áp, vừa dính dính chọc tới chọc lui, “không đau thì tôi…”
Lúc này cánh cửa kêu lên, một người bê chậu nước đi vào. Nhìn thấy tình hình trên giường, mắt không biết nên nhìn về phía nào, khó khăn nói: “Lão, lão phu nhân bảo…bảo cho mợ cả lau người…”
“Ra ngoài!” Cậu Cả đưa người chắn trước mặt Hứa Trùy Nhi, giống như che dấu bảo bối không muốn người khác nhìn thấy, âm thanh thô lỗ phát hỏa. Bà thím nơm nớp sợ hãi vội ra ngoài, nước trong chậu văng ra, rơi đầy đất.
“Sao cậu lại hung dữ như thế…” Hứa Trùy Nhi chưa bao giờ nhìn thấy bộ dáng này của anh, hơi sợ sệt, đáng thương nhìn anh. Cậu Cả nhẹ giọng nói: “Tôi trước giờ vẫn hung giữ như thế,” anh lấy trán mình cọ lên trán cậu, “Sau này sẽ không như vậy nữa.”
Cọ cọ, hai người lại hôn nhau, ban đầu chỉ nhẹ nhàng liếm đầu lưỡi, sau đó từ từ thay đổi, cậu Cả không biết xấu hổ chui vào chăn Hứa Trùy Nhi, xoa nắn cậu, cắn đầu v* cậu, cắn đến nỗi Hứa Trùy Nhi nhắm mắt lại run rẩy, ngốc nghếch hỏi: “Cậu chọc mông em rồi…hai chúng ta có phải…đã viên phòng rồi không?
“Hả” Cậu Cả ôm eo Hứa Trùy Nhi, kích động giống như một thằng ngốc, “Tôi muốn cưới em, dùng kiệu tám người khiêng rước em về!” Anh ngẩng đầu, liếm đôi môi ươn ướt của cậu, “Tôi muốn bắn pháo trong phạm vi một trăm dặm, làm tiệc ba ngày ba đêm, muốn cho tất cả mọi người biết em là vợ của Ngụy Đức Vĩnh này, em sạch sẽ gả cho tôi!”
Anh nói những lời này, Hứa Trùy Nhi không dám cho là thật: “Em là con trai…” cậu hiểu rõ, giữa hai người họ còn có một cô Tiểu Ngọc Hoàn, “Cậu sao có thể cưới em, sao có thể bên em cả đời?”
Anh nhìn cậu, nhất thời không nói gì.
Bảy ngày sau, sáng sớm đã nghe thấy tiếng pháo nổ vang trời, từng tiếng nối tiếp từng tiếng, nổ làm cho trời cũng phải nứt ra. Đường lớn đã bày sẵn bàn ghế từ ban đêm, mặt trời vừa ló rạng, đồ ăn được bày lên bàn nhanh như nước chảy, người đi ăn tiệc hỉ đứng đầy đường, tiếng người nói chuyện râm ran: “Đi nhanh lên, cậu Cả họ Ngụy lấy vợ rồi!”
Người vợ mới không có nhà mẹ đẻ, dùng kiệu tám người khiêng, đứng đợi ở miếu thờ góc đường phía Nam. Cũng không biết cậu Cả sao lại coi như bảo bối, đặc biệt mời thủ hạ của Trương Đốc quân là Thái Lữ trưởng phái đến ba mươi quân nhân, súng vác vai, đạn lên nòng bảo vệ xung quanh. Quang cảnh vô cùng khí phái, vô cùng có thể diện.
Giờ lành vừa đến, kiệu hoa run rẩy được nhấc lên, đội nhạc kèn dẫn đầu, đi về hướng nhà họ Ngụy. Cậu Cả nhà họ Ngụy đội mũ chim tước, rất lỗi lạc đứng trước cửa. Trên mặt đất trải một tấm thảm màu đỏ dài, là để cho cô dâu đặt chân lên, nhưng anh không dùng đến. Cô dâu nhỏ vừa xuống kiệu, anh liền khập khiễng qua đón, không cần bà mối nâng đỡ cô dâu, anh quay người quỳ xuống, vững vàng cõng người trên lưng.
Những người xem náo nhiệt cười nhạo, giễu cợt anh, cười anh làm mất mặt đàn ông, nhưng những người này không biết rằng, bao nhiêu ngày tháng qua nếu như không có cô dâu nhỏ cõng anh, anh sẽ không có ngày hôm nay.
Ngụy Đức Vĩnh cõng trên lưng nửa đời sau của mình, từng bước từng bước đi vào tân phòng. Lần trước, Hứa Trùy Nhi được đưa tới lúc nửa đêm, lặng lẽ, giống như kẻ trộm vậy, nhưng lần này trong ngoài phòng đều giăng đèn kết hoa, khung cửa sổ dán đầy chữ hỉ, khắp nơi đều là tiếng pháo, là tiếng chạm cốc cùng tiếng cười vui không dứt, đây là ngày vui của hai người bọn họ.
Bước qua cửa, cậu Cả đặt Hứa Trùy Nhi nằm xuống giường, động phòng, trang sức màu đỏ, tấm khăn voan đợi người lật lên, bàn tay anh khẽ run rẩy, giữa ban ngày vội vàng cởi quần áo. Hứa Trùy Nhi khép chân ngoan ngoãn ngồi yên một chỗ. Không biết làm gì nên chờ đợi, đợi đến phát hoảng mới nắm góc áo, sợ hãi kêu lên: “Lão Đại?”