Nốt Ruồi Son

Chương 5: Vẫn nên do trời đi thôi



Thoáng một cái vài chục năm qua, bé gái năm đó đã lớn lên trở thành Đại Tiểu Thư Đỗ phủ, tên gọi là Chu nhi.

Những năm gần đây Đỗ Minh Trừng không chỉ một lần ảo tưởng Chu nhi có lẽ cũng không phải là Yên Chi chuyển thế, tất cả đều chẳng qua là hắn nghĩ sai rồi, nhưng theo Chu nhi ngày từng ngày lớn lên, tim của hắn cũng ngày từng ngày lạnh xuống. Hình dạng của nàng rõ ràng chính là Yên Chi kiếp trước, thậm chí ngay cả khi giơ tay nhấc chân đều không có gì khác kiếp trước, chẳng qua là ở trong mắt của nàng tìm không được tình ý ấm áp giữa vợ chồng năm đó, một chén canh Mạnh Bà khiến cho nàng quên mất tất cả trí nhớ kiếp trước.

Mỗi lần nhìn thấy Chu nhi, nốt ruồi son ở giữa hai chân mày của nàng giống như châm, châm hắn đau.

Những năm gần đây Đỗ Minh Trừng vẫn chưa từng lấy vợ, người làm mối tới cửa nối liền không dứt, kể từ năm Chu nhi cập kê, trước cửa Đỗ phủ càng náo nhiệt, người làm mai tới vì huynh muội bọn họ cũng sắp đạp hư cửa lớn Đỗ phủ.

Cũng mặc kệ người phương nào tới cửa làm mai, Đỗ Minh Trừng đều không gật đầu đáp ứng. Không ai biết vì sao, ngoại trừ chính hắn.

Năm Chu nhi mười tám tuổi, Thúy Lũ rốt cuộc không chịu được nữa, mở miệng nhắc tới hôn sự của Chu nhi với Đỗ Minh Trừng.

"Tam Công Tử của tri Phủ lão gia bàn về tuổi, tướng mạo, gia thế đều xứng đôi với Chu nhi, ba phen mấy bận tới cửa cầu hôn, lần này vô luận như thế nào cũng không thể từ chối nữa, không biết thiếu gia có đồng ý mối hôn sự này hay không." Ngày nay Thúy Lũ tìm được Đỗ Minh Trừng, đi thẳng vào vấn đề.

"Chu nhi còn nhỏ, lại nói nàng là tiểu thư duy nhất của Đỗ gia, phải cẩn thận giúp nàng tìm vị hôn phu tốt, cũng không thể qua loa gả nàng đi. Xin di nương không cần nóng lòng." Đỗ Minh Trừng trả lời Thúy Lũ. Những năm gần đây bởi vì Chu nhi, Đỗ Minh Trừng vẫn tương đối tôn trọng vị di nương tuổi tương tự với hắn này.

"Tháng sau Chu nhi liền tròn mười tám tuổi rồi, năm ta 18 đã làm mẹ của nàng rồi. Chẳng lẽ ngươi muốn nàng giống như huynh trưởng, tuổi gần bốn mươi cũng không đàm hôn luận gả?" thanh âm Thúy Lũ không cao, nhưng thái độ đủ để cho người cảm thấy lạnh như băng thấu xương.

"Đừng cho là ta không biết những năm này trong lòng ngươi nghĩ cái gì." Thúy Lũ thấy Đỗ Minh Trừng lâu không lên tiếng, không khỏi tiếp tục làm khó dễ. "Thua thiệt ngươi cũng là tri thư hiểu lễ, trong lòng lại có ý niệm dơ bẩn đó."

Một câu nói này hoàn toàn chạm đến đau xót trong đầu của Đỗ Minh Trừng. Chu nhi là muội muội ruột kiếp này của mình, đây là chuyện tình những năm gần đây Đỗ Minh Trừng không muốn nói tới nhất.

A! A! A!

Cuối cùng ý trời khó vi phạm, nếu việc đã đến nước này, cưỡng cầu thì có ích lợi gì? Vẫn nên do trời đi thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.