Nơi thương yêu không phôi phai, được bên nhau mỗi sớm mai.
Quá xa xôi không, anh ơi
Nơi thương yêu không phôi phai, được bên nhau mỗi sớm mai.
Biết không anh,em yêu anh... ‘
( Có khi nào rời xa – Bích Phương)
Vì hắn là 1 tên con trai hoàn hảo trong mắt những đứa con gái nên cũng có lúc nó sợ đánh mất đi người con trai mình yêu... Đúng, đánh đổi tất cả bình yên để được bên cạnh hắn, dấn thân vào con đường đầy nguy hiểm này! Bao nhiêu đó, có thấu được?
- Thực sự quan trọng... – hắn khẳng định.
- Ko nhất thiết phải trả lời tôi biết đâu!
Nói rồi nó xoay người đi vào nhà, nó đưa hắn cho chiếc ô mình đang cầm, bản thân che một ô khác đã mang ra ban đầu, hắn đứng trơ ra nhìn nó cho đến khi nó khuất đi sau cánh cửa đó! Hắn chợt nhận ra nhiều thứ, bản thân hắn đã quá vô tâm và đánh mất đi nhiều điều! Yêu thương ko phải chỉ gặp mặt nhau là đủ, phải có sự quan tâm dành cho nhau nữa! Là bản thân đã quá vô tâm khi cho rằng người mình yêu sẽ thông cảm được hết mọi thứ để rồi có những khi bỏ mặc người đó với nỗi nhớ ngút ngàn!
Hắn lẳng lặng vào xe rồi chạy về... Nó nói đúng, những cảm xúc của nó, hắn ko biết gì cả, đã có lúc hắn quên rằng người con gái hắn yêu thật ra ko cứng rắn như những gì mà cô ta cố tạo dựng! Hắn nên tự kiểm điểm lại mình!
Nó đứng trên tầng, trông theo chiếc xe của hắn mất hút sau màn mưa rồi mới yên tâm kéo tấm rèm cửa lại, trong lòng dấy lên nhiều cảm xúc... Nó tự đặt cho mình nhiều câu hỏi? Nó ko biết đó có phải là người con trai cùng nó đi đến hết cuộc đời hay ko... Cả những lời nó đã vô tình phát ra trong cơn nóng giận ban nãy nữa, có phải là bản thân nó đã đòi hỏi quá đáng?
Pj về đến nhà tắm rửa xong là nằm uỳnh trên giường, lâu rồi ko đánh đấm, giờ bị thương thật là đau quá, phải lấy lại chỗ đứng mới được, riết rồi bọn này coi thường người của Mẫu Đơn quá, thấy Leader của nhóm mà cũng dám gây sự, ko như hồi trước, chỉ cần nghe đến bọn nó là chạy ko kịp rồi... Hên là có người bảo vệ lại chứ đảm bảo là nó và Zu sẽ ko làm lại đâu, đám đó liều tới cùng mà, nếu ko thắng được bọn nó nhất định sẽ ko bỏ qua.
Màn hình điện thoại hiển thị một dãy số lạ, nhỏ bắt máy thì chẳng ai trả lời cả, rõ ràng là có người ở đầu dây bên kia nhưng lại im re khiến nhỏ cứ alo một hồi mà chẳng thấy động tĩnh gì.
- Ai vậy? Này! Gọi mà ko nói gì à? Rảnh tiền lắm hả? Nhà giàu quá ko biết làm gì thì nên lấy tiền mang đi từ thiện đi! &^%&%#
Nguyền rủa chán chê Pj cúp máy luôn cái rụp, đâu biết là ai, lỡ như người nào nghe Pj sỉ vả như thế ko chịu được lại nói ngược lại thì thế nào, nhỏ ko để bị c.hửi ngược lại đâu, thế nên tốt nhất là nói cho sướng miệng rồi nhanh tay gác máy!
- Muốn gì nữa đây? – chuông điện thoại lại kêu, Pj nhấc máy mà ko nhìn màn hình, chưa gì đã tuông 1 tràn vì nghĩ là kẻ đó gọi lại để phản bác.
- Gì mà nóng tính vậy bà? Nghe đồn nãy đánh lộn phải ko? Nhóm nào ngon vậy? Mày sao rồi?
Hóa ra là người trong nhóm gọi hỏi thăm vậy mà làm nhỏ cứ tưởng.
- Ừ, chuyện dài lắm, nói sau đi! Sống nhăn răng đây!
- Biết mà, mày còn nguyền rủa cái đứa xấu số nào được mà!
- A, nói mới nhớ, biết đuôi 456 là của ai ko? – Pj hỏi về dãy số ban nãy.
- Số mới của thằng Ken đó! Có gì à?
- Thôi ko gì! Cúp đây!
Lòng nhỏ ngập tràn thắc mắc, nếu đó là số của Ken thì Ken gọi nhỏ làm gì, coi nhỏ chết chưa à? Chắc định nói gì hay châm biếm gì đây mà nghe nhỏ làm 1 tăng nên sợ quá mà hết dám gọi lại rồi. Chiếc điện thoại đôi nhỏ gửi trả lại cho Ken, trong chiếc điện thoại đó kèm luôn cả chiếc sim đôi nữa! Chắc Ken cũng vứt đi rồi! Kể cũng lạ làm thế nào mà Ken có thể biết số mới của nhỏ? Mà xin số điện thoại làm gì chứ, có còn là gì của nhau đâu!
Ban nãy gặp Ken trong trường, cái cảm giác thấy người mình yêu thương vui đến lạ! Ko có nhỏ thì Ken vẫn sống tốt nhỉ? Cũng đúng, Ken bảo yêu nhỏ nhưng chắc tình cảm chưa sâu... đủ để 1 lần thất vọng thì sẽ ko còn tình cảm nào với nhỏ nữa! Mỗi khi buồn lại mang hình trong điện thoại ra ngắm, tất cả số hình đều là do nhỏ chụp lén Ken mà có, đủ hết mọi góc độ, tên đó nhìn ở góc độ nào cũng thấy đẹp, cứ mỗi lần xem ảnh là mặt Pj lại hiện lên vẻ hạnh phúc và môi dãn ra một nụ cười rất tươi. Nhớ lại những kỉ niệm 2 người từng trải, những lần chí chóe với nhau, chợt nhớ... có vui, có buồn... Pj đã trầm hơn trước rất rất nhiều, dù là cũng hòa nhập với mọi người đó nhưng cái miệng ko còn liên tục phát ra âm thanh nữa, nó gượng và trông vô hồn ~ Tự dưng cảm thấy chẳng còn thiết tha với xung quanh nữa, xong chuyện lần này Pj sẽ dành ình một chuyến đi thật xa ko ấn định ngày trở về... rời khỏi nơi đây, có một cuộc sống mới, làm một con người mới... Một nơi mà chẳng ai biết nhỏ là ai, như thế nào, có một quá khứ ra sao. Nếu nhỏ đi Ken có buồn hay cảm thấy trống vắng ko?
Ken thở phào nhẹ nhõm khi nhỏ đã cúp máy, còn khí thế như vậy chắc là ko sao rồi... Ken cũng biết là lâu rồi nhỏ ko đánh đấm, chỉ sợ nhỏ ko quen rỗi phải lãnh nhiều đòn... Tại sao bản thân cứ lại lo lắng cho người con gái này nhiều đến như vậy? Nhiều lần đã tự nhủ là phải bỏ mặc nhưng cơ hồ ko thể nào làm được!
Pj cứ mang thái độ đó với Khánh Hạ và Ken khiến tên đó ko vui tí nào, thật chứ có khi cũng chẳng biết nên đối mặt thế nào, vậy mà nhỏ cũng tỉnh bơ xem như ko có gì xảy ra! Pj đối xử với mọi người rất bình thường, ở trước mặt mọi người cũng đối với Ken rất bình thường nhưng khi chỉ có duy nhất 2 người thì thái độ hoàn toàn khác hẳn, ko còn những nụ cười hay lời cãi bướng mà thay vào đó là những cái nhếch môi chứa đầy sự cao ngạo, tính cách thì vô cùng đanh đá!
Ken bật laptop, mở lên 1 file ẩn, chứa biết bao hiêu là hình của Pj, được thu thập từ rất nhiều nguồn, từ hồi còn bé cho tới tận ngày hôm nay... từ bé đã nhìn thấy rất nghịch rồi! Nhìn vào tấm hình trước mắt, Ken bất chợt giật mình... con bé mặc váy xanh trong buổi tiệc hôm đó!
Ken đang rất chán ko biết làm gì thì bị thu hút bởi 1 tiếng hát, nhìn lên phía sâ khấu cao cao thì thấy 1 con bé mặc váy màu xanh, con bé hát hay tuyệt nhưng Ken chẳng thể nhìn thấy rõ được gương mặt đó... Rồi sau đó con bé mặc váy xanh xuất hiện kết bạn với Ken, đó là Khánh Hạ, hôm đó Pj cũng mặc váy xanh nhưng ngẫm lại kiểu dáng đúng là có khác nhau! Do 2 chị em có 1 sự giống nhau ko hề nhẹ nên có phải đã có sự lầm lẫn gì rồi hay ko? Cô bé Ken thích là cô bé hát trên sân khấu, ai mới là cô bé đó đây? Phải hỏi lại Khánh Hạ và cả nhỏ nữa!
Bên Khánh Hạ nhưng sao Ken chẳng thấy gì cả, chỉ là 1 sự chán chường, kì thi tốt nghiệp sắp đến, Ken còn ko buồn ôn 1 chữ! Tự nhiên lại có ý định phó thác mọi thứ cho trời định đoạt nhưng nếu để bị cuốn đi như vậy có phải là đã chịu thua số phận hay ko? Đúng là Pj rất quan trọng với Ken nhưng người con gái như vậy Ken ko thể tiếp nhận được...
Vẫn là rất đau khi nghĩ về chuyện đó!
Tại sao hạnh phúc nào cũng chỉ đến với Ken chỉ có 1 lúc, có phải ảo quá hay ko?