Nothing Gonna Change My Love For You

Chương 83



Chỉ còn một tuần để chuẩn bị, thời gian coi vậy mà còn rất ít, phải chạy nước rút! Nhưng hình như hắn vẫn ko có gì là vội vàng, Jun lúc nào cũng bình thản và cương quyết như thế, rất hiếm khi ánh mắt ấy biểu mộ ra cảm xúc, nhưng hiện tại nhìn vào lại thấy nó hiện rõ sự thích thú!

Hắn tạt qua cửa hàng hoa mua một bó tu-lip đi viếng mộ mẹ, nếu vài ngày trước hắn đến đây mang theo cảm giác đau thương, chếnh choáng thì hôm nay trông hắn vô cùng hứng khởi, cả bước chân cũng sải dài thể hiện sự phấn khích!

- Mẹ! Con nghĩ người đàn bà phá hoại gia đình chúng ta đã trả giá rồi! Con biết mẹ sẽ ko vui – lời nói chùn xuống, nghe rất nhỏ - Nhưng con từng tự hứa với bản thân sẽ ko để yên cho những kẻ đã làm con tổn thương! Mất đi mẹ... là điều làm con đau đớn nhất trên đời! – hắn còn muốn nói gì đó nhưng mọi cảm xúc đều bị ứ nghẹn ở cổ.

Khung cảnh trở nên yên tĩnh, vạn vật như thể ngừng hoạt động, trời cũng đứng gió, hắn nhìn vào di ảnh của mẹ mà hai tay bất giác nắm chặt lại.

Khi cảm nhận được hơi ấm phía sau lưng hắn quay nhẹ người lại nhìn, nó thấy hắn nhìn mình, chỉ nở nụ cười nhẹ, nó vừa biết được tin, cho tất cả những gì đã xảy ra qua những lời tâm tình của hắn thì nó nghĩ hắn đã đến đây, và điều đó ko hề sai chút nào!

- Dì ta cũng đã có ngày hôm nay, thù hận nên chấm dứt!

Hắn im lặng ko đáp, bây giờ mới để ý nó cũng mang theo đồ cúng vái, đợi nó thắp hương xong hắn lên tiếng.

- Viếng mẹ em?

Nó gật đầu.

- Đã đến đây ko thể đi tay ko được. Dù ko phải mẹ ruột nhưng bà đã đối với em rất tốt! – nó di tay thật chậm trên ngôi mộ, dòng thời gian đưa nó trở về những kỉ ức về người mẹ ‘kịch bản’.

Được một lúc sau cả hai cùng dời đi, hắn lái xe đưa nó về, bận đi nó gọi taxi chứ ko đi xe của mình. Hắn nói nó nghe về những điều mà ba hắn đã nói trước đó, nó nghe xong thì trầm ngâm suy nghĩ, có chút khóa khăn, nếu ko có người ở vị trí nào đó thì phải tìm để lấp vào chỗ khuyết đó, phải nói chuyện thật khéo để thuyết phục được họ, vấn đề là thời gain cả! Phải gấp rút!

- Anh gọi cho Ken với Nan đi, em sẽ gọi cho Pj, hẳn là họ sẽ giúp được mình vài thứ!

Đến khi hắn lái xe về đến nhà thì những người mà hắn cần đã tụ tập đông đủ, mọi việc bàn luận rất nhanh sau đó đã được diễn ra.

Hắn ko nêu lên vấn đề của mình trước mà nói sơ lược về phi vụ sắp tới, từ đó đưa ra những tiêu chí cần thiết để thực hiện nhiệm vụ: một chỗ in vé giả hoàn toàn ko có gì khác với bản gốc, truy cập vào máy chủ lấy về mẫu vé cần, một thợ trang điểm cao tay, 1 hacker chuyên nghiệp hướng dẫn đường đi và phá vỡ được những bẫy ngầm, 1 người đi theo hỗ trợ trực tiếp, 1 toán người phụ trợ khi cấp bách và đặc biệt là các máy móc thiết bị tối tân. Đợi đến khi hắn phát biểu hết ý kiến của mình thì mọi người mới lên tiếng, đầu tiên là nó.

- Kii, nhớ ko? Thật ra thì gia thế cậu nhóc cũng ko đơn giản, đương nhiên thằng bé ko phải thuộc thế giới tụi mình!

- Gia thế cậu ta? – đó vốn là 1 câu hỏi Nan đã thắc mắc từ rất lâu, những lần điều tra đều ko thể điều tra được gì ngoài những thông tin cá nhân cơ bản, vì vốn dĩ nó đã bảo mật và đặt chế độ bảo vệ về thân thế cậu nhóc ấy.

- Là con chủ cửa hàng shop thời trang lớn nhất thành phố, tuy nhiên, 1 vài bộ phận có in tiền giả, đây là vấn đề dính líu pháp luật, dù là họ sản xuất nhưng ko có gan tung ra thị trường, phần là vì Kii ko cho phép ba mình làm những việc phạm pháp như thế! Tôi đã xem qua, nếu chỉ dùng mắt thường thì rất khó để nhận ra, giống đến từng mm, thế nên những tấm vé đó có thể dẹp qua được rồi!

- Nhưng liệu Kii có giúp mình ko? Cậu ấy với Lin... – Nan.

- Chuyện bọn họ giải quyết ổn thõa rồi! Với độ chai mặt và với sự quyết tâm bền bỉ, Lin bị cậu ta dọa cho sợ nên chịu tha thứ rồi! – Pj nhanh nhảu đáp lời.

Vốn là kế này ko được kế kia cũng ko được, Kii đã nghĩ ra một kế sách lâu dài, người ta hay bảo: đẹp trai ko bằng chai mặt! Vậy là ngoại trừ giờ học, giờ ra chơi ra, nghỉ trưa, Kii như muốn bám trụ ở lớp cô bạn gái; lại xuất hiện thêm thói quen bám trụ trước cửa nhà Lin vào mỗi tầm chiều sau khi tan học và tối khiến ba mẹ con bé cữ nghĩ là người có ý đồ xấu rình mò nhà cửa. Khổ nỗi là cậu nhóc ko liên tục nói xin lỗi như những lần trước mà lần này nét mặt rất bình thản và nghiêm túc, dù là Lin có hỏi hay nói nặng lời, cậu nhóc vẫn cứ cười cười như những người có vấn đề về não, có khi Lin tự hỏi có phải là bản thân đã làm cho cậu nhóc trở nên bất bình thường rồi ko!Đúng là những lối suy nghĩ của tuổi mới lớn! Rất hồn nhiên, đáng yêu và dí dỏm. Kể cả việc học Kii cũng ko quan tâm dù là kì thi sắp tới cận kề, cũng chẳng biết Kii đã nói những gì mà giáo viên chỉ toàn tìm Lin phàn nàn! Cuối cùng Lin cũng ko chịu nổi với tình trạng hiện tại nên đành đường hoàng giáp mặt Kii thốt lên 3 chữ: tôi tha thứ.

- Còn vấn đề trang điểm theo em nghĩ cũng ko có gì khó, nhóm mình có người học về những thứ đó, trình độ dù ko chuyên nhưng tương đối cao, cô ta rất biết cách biến hóa khuôn mặt người khác trở nên khác lạ so với khuôn mặt gốc, khác lạ ko phải quái lạ nhé! Chỉ là cá nhân em đề xuất, em hy vọng tiết kiệm được thời gian. Về những vấn đề liên quan đến máy tính, em sẽ giúp một phần như lấy mẫu vé gốc, giải pass và phá ngăn chặn của những thứ quan trọng mà anh muốn biết! – Pj đề nghị.

- Nếu đã nói thế thì về chuyện hacker em nghĩ em giúp được! Nhìn màn hình rồi thông báo hướng đi cho anh em đảm nhận được nhưng nếu phá bẫy điện tử thì em ko đủ tự tin, em cần trợ giúp, nếu ko phiền thì chị Pj nhé? – Nan đảo mắt sang Pj và nhận được cái gật đầu thay cho lời đồng ý.

- Còn tao thôi hm? Vậy tao lo về máy móc, súng ống, đạn gì gì đó hay máy nghe lén, máy liên lạc nhỏ, chip, phần mềm gián điệp,.... gì gì nữa thì cứ nói tao! Dẫu sao thì máy móc nhà tao thuộc dạng chất lượng à! Cũng có những thứ tao với mày cùng chế tạo công suất hoạt động cũng rất tốt, tao đã lưu trữ bản gốc và tiếp tục sản xuất ra thành nhiều cái! Chung quy là mày ko phải lo đâu!

Vấn đề vướng mắc trong phút chốc đã được giải quyết, vốn nghĩ sẽ rất khó khăn trong việc tìm kiếm nhưng hóa ra nó dễ hơn hắn tưởng, mọi thứ có đủ trong lần bàn luận đầu tiên, thời gian cho cuộc hội thoại nhóm diễn ra cũng chỉ gói gọn trong khoảng thời gian một tiếng.

- Okie! Vậy 2 ngày nữa mày cho tao một vài ‘gián điệp’ nào đó nhỏ nhắn và di chuyển được, tao cần tìm hiểu ngôi nhà và tìm ra căn phòng mật. Quan trọng là nó phải cảm nhận được những thứ gây hại nặng nề mà né!

- Được thôi!

Hắn đứng dậy ra hiệu kết thúc buổi hội thoại, vậy là xem như xong, chỉ cần làm một số việc trước khi thực hiện nhiệm vụ là ổn rồi! Xem ra ông ta coi thường hắn quá mức rồi!

Mọi người đều rời khỏi phòng, ai cũng có việc cần làm, chỉ có Ken là ở lại với hắn, lâu rồi bọn họ chưa nói chuyện nhỉ?

Bầu ko khí im lặng kéo dài rất lâu, mỗi người đều theo đuổi sau nghĩ riêng của mình.

- Tao có vào thăm dì..., dì hỏi tao là mày ko vào hả, nhìn tiều tụy lắm... – Ken thở dài.

- Tìm tao làm gì? Kệ bà ta! Cũng chẳng còn gì để quan tâm nữa! – hắn có chút sững sờ nhưng rồi sau đó lại bình thường, chăm chú vào màn hình laptop.

Nói lan man một lúc, hắn hỏi Ken về vấn đề 2 người con gái mà Ken mắc phải, câu trả lời chỉ toàn sự áp úng và lúng túng đến khó hiểu.

- Nếu mày ko có tình cảm với Khánh Hạ thì giữ lại nhà làm gì! Tống ra ngoài để cô ta tự sinh tự diệt! – hắn thờ ơ.

Ken lắc đầu ý nói ko khả thi, đúng là cô ta từng bỏ đi, làm Ken biến đổi thành con ngườu của hiện tại nhưng khi về, cô ta cũng giải thích rất kĩ càng rồi, hóa ra cũng chỉ là hiểu lầm, những thứ đã qua chi bằng để cho nó qua luôn, huống hồ cũng đã có lúc cô ta xin Ken cho được ở nhờ đến trước khi về bên kia tiếp tục khóa học.

- Tốt từ bao giờ? – nụ cười đầy ẩn ý – Tao thấy Khánh Hạ có chút ko ổn...

Kan nhún vai, sao ai cũng nói như thế, trong khi Ken chẳng thấy cô ta khác chỗ nào cả! Chắc là vì họ từng có ấn tượng ko tốt về Khánh Hạ nên đã có suy nghĩ như vậy!

- Mày có nghĩ cho Pj ko vậy? – hắn nhíu mày, có lẽ hắn cũng thấy có chút bất bình.

- Có những chuyện mày ko biết được đâu! Đời khó đoán lắm mày ạ!

Hắn có vẻ ko hiểu những gì Ken đã nói, nhưng vì Ken ko muốn nói nữa nên hắn cũng ko tỏ ý ép buộc.

Nhìn vào thái độ của họ thì cũng đủ biết chuyện ko hề nhỏ, Ken cứ mang nét mặt u uất, dạo này kiên quyết hơn rất nhiều, cũng biết suy nghĩ hơn trước ko còn bốc đồng nữa, còn với Pj, thì lúc nào hắn cũng thấy tia dửng dưng, bình thản ẩn chứa trong con người đó, mãi cho đến những ngày gần đây, hắn lại càng cảm nhận được điều đó rõ ràng hơn! Rõ ràng là cả 2 người đều thay đổi!

Ken và hắn tán gẫu được một lúc thì Ken cũng ra về, trên đường về nhận thấy một chiếc xe rất quen, à, là xe của Pj đây mà, xem ra con tay ga mà nhỏ mới tạu có vấn đề gì rồi, nên chạy ngang qua như thể ko có gì hay là tấp vào giúp đỡ? Nếu chạy đi luôn, nhỏ thấy được thì liệu có nghĩ là Ken quá tuyệt tình hay ko? Vả lại cư xử như thế cũng ko đáng mặt nam nhi cho lắm! Nhưng liệu vào giúp đỡ thì tiếp theo đó sẽ có cái gì xảy ra nữa ko, đúng rồi, Ken có những thắc mắc cần được giải đáp!

Nhìn mồ hôi nhỏ nhễ nhại trên vầng trán nhỏ, Ken đoán là từ khi vừa về chạy tới đoạn này thì xe đã gặp trục trặc và ko chạy nữa, và nhỏ đã hì hục ở đây khá lâu rồi! Đoạn này cũng ko có chỗ sửa xe nào, chưa kể đến nhà nào cũng kín cổng cao tường, chắc vì thế mà ko ai giúp Pj, bản tính của Pj lại có cái tôi khá lớn nên chắc hẳn sẽ ko khơi khơi mà mở miệng ra yêu cầu được giúp đỡ!

- Có muốn đi ké?

Pj ngước lên thì thấy hình dáng quen thuộc ngay trước mắt, thái độ có chút nagc5 nhiên nhưng sau đó lại trở về bình thường.

- Ko! Tôi tự đi được!

Vậy là ko nói thêm điều gì, Pj đẩy trống típ tục dắt xe về phía trước, chẳng biết thế nào mà hai chân nhỏ va vào nhau ngã ập xuống mặt đường, chiếc xe đè lên nửa phần cơ thể! Đã nói mà, đụng mặt Ken lúc nào cũng xui xẻo, ko bị chấn thương cơ thể thì cũng là tâm lý sẽ lại bất ổn, ko có gì tốt hết! Bất chợt nhỏ rấm rứt khóc như đứa con nít ít tuổi!

Ken thấy thế cũng xuống xe đỡ nhỏ dậy.

- Lên xe tôi, xe cô tôi sẽ gọi người mang đi sửa, tôi chở cô về!

- Ko cần, lần nào gặp anh cũng ko có gì tốt lành! – nhỏ nhăn mặt vì vết thương ở chân.

- Chứ cô dự định là thế nào? Chân chảy máu như thế mà còn giữ ý định dắt xe về?

Pj cuối đầu ko trả lời, quả thật bây giờ mới cảm nhận được vết thương ở đầu gối rất đau, máu cứ rỉ ra ko ngừng, từ đây về nhà còn 1 khoảng khá xa, nếu dắt bộ về trong tình trạng này e rằng ko ổn.

- Lên đi, cô cắn môi sắp nát ra rồi kìa!

Ken thở dài rồi gọi điện cho người lại mang xe đi, đến khi chiếc xe được mang đi Ken mới vào xe của mình, khởi động rồi hướng về nhà Pj mà đến.

Chưa bao giờ nghĩ sẽ lại ngồi trong xe Ken như thế, vẫn ngồi như lúc trước nhưng có cái gì đó đã thay đổi rồi! Chắc hẳn cả hai ai cũng nhận ra điều đó nên bầu ko khí khá gượng gạo, Ken cứ tập trung vào lái xe như thể ko có Pj trong cùng ko gian với mình, Pj thì cảm thấy ngột ngạt vô cùng... quả thật rất khó chịu...

Nghĩ gì đó nhỏ lôi điện thoại ra gọi than vãn đủ điều, như đứa con nít đang làm nũng, theo như cách nói chuyện chắc hẳn Pj đã gọi cho Zu, nhỏ cứ vô tư kể và phàn nàn quên mất cả bầu ko khí im lặng đến nghẹt thở trong xe đã được phá vỡ bởi tiếng huyên thuyên của chính mình, bất chợt Ken lại thở phào nhẹ nhõm, cái ko khí đó sao mà khó chịu đến vậy! Nhìn nhỏ như thế cũng muốn buông lời trêu chọc nhưng mọi thứ ko như ban đầu nữa, 1 lời trêu chọc cũng trở nên quá khó khăn và xa xỉ ~ Người con gái đó đứng trước Ken lại vô cùng nghiêm túc, ko hề hé nở 1 nụ cười, lời lẽ vô cùng sắc bén và đanh đá như thể cứa vào tim người ta từng vết sâu hoắm; vậy mà trước mặt người khác lại nói cười, là người con gái của ngày xưa đó, lanh chanh nhưng luôn tươi cười!

Ken đã biết đó ko phải là nụ cười vô trách nhiệm mỗi khi có chuyện xảy ra, đó chỉ là cách để nhỏ che giấu cảm xúc của mình tốt nhất...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.