Nothing Gonna Change My Love For You

Chương 91



- Hỏi thừa! Ko hối hận! – nó nghĩ nó biết nguyên nhân khiến hắn hỏi câu đó.

Hắn đau xót nhìn nó... hãy xem hắn đã biến người yêu mình thành thể loại gì vậy?!? Hắn từng căm thù việc cướp đi mạng sống của người khác, dù là người xấu đến đâu nhưng nếu ông Trời đã cho họ tồn tại trên thế giới này thì họ vẫn có mặt lương thiện của mình... nhưng giờ đây cách nghĩ của hắn thay đổi từ khi hắn tiếp quản và nhận thức mọi thứ, hắn cảm thấy việc đó là vô cùng bình thường, những kẻ ko xứng đáng tồn tại thì nên biến mất, đó là 1 lẽ thường tình! Có phải nó cũng sẽ trở nên giống hắn ko?

- Vì anh nên ko hối hận! Đừng nghĩ lung tung nữa, tập trung cho nhiệm vụ! Dù hoàn cảnh nào thì em vẫn là em! – nó nhìn hắn với ánh mắt vô cùng thật thà.

Hắn hơi ngớ người ra rồi thản nhiên nở nụ cười ôn nhu với nó, nó cũng nhoẻn miệng cười lại! Hắn lầm rồi, sao có thể nghĩ đến những thứ tiêu cực như thế về người yêu mình chứ! 

Lúc này, cánh cửa đã được mã hóa, Ken dùng tay đẩy cửa vào nhưng tuyệt nhiên ko để lộ mặt, thấy ko có động tĩnh gì nên cả bọn cũng an tâm mà tiến vào trong. 

‘Bên trong sẽ hơi rè khi liên lạc, cần phải cẩn trọng!’ – Pj nhắc nhở thếm 1 lần nữa, chỉnh sách họ dùng chính là tìm 1 thiết bị liên lạc có thể liên lạc trong luồng sóng cao đó, hoàn toàn ko có, chính vì thế hắn, Ken và những người tài giỏi chuyên về sáng chế đã họp sức tạo nên thứ thiết bị liên lạc mình cần, cũng ko phải là chế tạo ra công cụ gì mới, chỉ là nghiên cứu rồi tìm thiết bị thay thế, tháo lắp,... cũng may là mọi thứ đều diễn ra ổn thỏa, nhưng ko đảm bảo được năng suất hoạt động của nó khi gặp luồng sóng đó sẽ như thế nào, dẫu sao thì đây cũng chỉ là mẫu thử.

- Đội chi viện, bảo họ hoạt động đi! – hắn nói trước khi bước chân qua ngưỡng cửa.

Cảnh vật trước mắt khiến họ phải ngạc nhiên, phòng chứa phòng đây sao, trong đây lại là một nơi có ko gian tách biệt hoàn toàn với bên ngoài, 1 căn phòng nghỉ ngơi- theo hắn đoán là vậy, nằm ở phía góc, cảnh vật trong nhà khiến người ta ko khỏi liên tưởng đến quầy bar thượng hạng, chắc chỉ cần về đêm thì một thế giới khác sẽ sống dậy tại đây quá!

- Nơi này mà giấu hàng sao? Có lầm ko vậy? – Ken nhíu mày hỏi, cứ tưởng nơi giấu hàng sẽ được bảo mật rất kĩ chứ, một nơi ăn chơi như vậy thật ko giống.

Đối với câu hỏi của Ken, hắn ko đáp, chỉ nhướng mày rồi cười với vẻ bí ẩn, hắn nghĩ là mình đã đến đúng nơi rồi, vì là nơi ăn chơi nên số hàng được cất giữ ở đây cũng được xem như là hợp lý, chủ sỡ hữu nó đã phạm lỗi trong giao dịch và được lời rất to vì khoản đã ăn chặn được, số hàng đó bỏ vào việc ăn chơi là đúng thôi, còn số phần mua bán kia hẳn hắn cũng mang đi trao đổi giao dịch như bình thường.

Việc thiêu hủy số hàng nếu ko xử lý kịp thời hẳn đám cháy hắn mang lại có thể dễ dàng thiêu ruội căn biệt thự này, nhưng theo hắn như thế sẽ tốt hơn, diệt cỏ thì phải diệt tận gốc, cũng coi như đó là lời cảnh cáo với những kẻ chuyên giở trò trong giao dịch, sẽ là một bài giao hưởng tuyệt vời nhỉ? Hắn là nhạc trưởng trong bản nhạc này!

- Hoan nghênh đã đến đây Hoan nghênh đã đến đây!

Tiếng nói vang lên sau lưng kèm với giọng cười quỷ di khiến cả bọn bất giác xoay người lại, Nan và Pj cơ hồ cũng trở nên bất động vào lúc đó!

Phức tạp rồi đây!

Từ phía trong căn phòng, 1 toán người bước ra, đứng đầu là tên ăn mặc bảnh tỏn, râu ria xồm xoàng đang cười hả hê thoải mái, do đã nhìn thấy gương mặt kia trong tấm hình trước đó nên dễ dàng nhận ra đây là tên đứng đầu.

Chỉ 1 động tác nhỏ như chỉnh lại tư thế đứng của bọn nó cũng khiến cả đám người man rợ kia manh động, nếu chẳng có tên đại ca kia ngăn lại thì chắc hẳn bọn người đó đã xông lên rồi. Đến cả giờ phút này mà bọn nó cũng ko hề hoảng sợ, ngược lại là chưa bao giờ họ cảm thấy tỉnh táo đến như thế! Có thể sẽ rất nguy hiểm, mạng sống có thể ko còn nữa, bất kể điều gì cũng có thể xảy ra khi mọi thứ chẳng còn theo đúng kế hoạch đã vạch ra... Nhưng nếu tin rằng mọi thứ sẽ ổn thì nhất định sẽ ổn thôi phải ko?

Tên đại ca tiến lại gần bọn nó, bọn nó vẫn đứng yên và cẩn thận quan sát từng động tác của kẻ đó vì cách đối phó khôn ngoan nhất trong tình huống này là nên bất động, kéo thời gian càng dài thì càng tốt, ít ra thì sức lực phải bỏ ra sẽ ko nhiều cũng như an toàn cũng được đảm bảo hơn khi có sự xuất hiện của quân cứu viện!

Cả Nan và Pj cũng trở nên im lặng, tiếng đánh máy cũng chẳng còn, hẳn là nhìn từ phía màn hình, 2 người đó cũng đang nín thở dõi theo tình hình đang chuyển biến phía bên này như thế nào. Theo như những gì hắn đã nghĩ và trong dự đoán của tất cả mọi người, tên đại ca đó hiện đang phải xuất hiện trong bữa tiệc hoặc ở đâu đó chứ ko phải là trong căn phòng này. Mọi chuyện vốn đã ko đơn giản nay lại càng phức tạp hơn nữa. Mạng sống của tất cả giờ như chỉ mình treo chuông, ko phải chỉ riêng hắn, Ken và nó mới nguy hiểm, lỡ như chuyện này thất bại, thì những người phụ trợ như Nan, Pj, Mon... đều ko thể đảm bảo được tính mạng của mình, mà không đúng, kể cả người thân của họ cũng sẽ bị vạ lây!

Tất cả bọn họ đều đã nhúng tràm, cách tốt nhất là phải thành công như những gì đã đưa ra trước đó!

- Tao có cô nhân tình bé nhỏ xinh đẹp như vậy bao giờ nhỉ? – tên đại ca đưa tay vuốt nhẹ lên má nó.

Jun căm phẫn nhìn bàn tay dơ bẩn đang đặt trang má người con gái mình yêu, thật muốn gạt nó xuống nhưng hắn tự dặn lòng phải ghìm lại vì chỉ cần 1 chút sơ suất nhỏ cũng ảnh hưởng lớn đến sự sống còn của cả nhóm. Ko chỉ riêng hắn, nó cũng cảm thấy ghê tởm vì thế đã gạt mạnh tay kẻ đó ra, bọn đàn em trừng mắt nhìn chăm chăm vào nó, tất cả đều đã thủ thế chỉ chờ hiệu lệnh từ đại ca của mình, chưa từng có kẻ nào dám có hành động như thế đối với tên đại ca đó, ngoài kia có cả trăm đứa con gái còn muốn được lên giường với gã nữa là đằng khác! Bọn đàn em trơ mắt ra khi kẻ đó chỉ nhìn nó với ánh nhìn thích thú, nếu là bình thường hẳn đã bị cho 1 bạt tay vào mặt vì dám chống đối rồi, chưa kể đến các hệ lụy ảnh hưởng tới người xung quanh!

- Em đẹp thì em kiêu! – gã vẫn ngoan cố đưa tay lên miết lấy bờ môi mịn màng và nhỏ nhắn của nó, rất nhanh nắm chặt lấy khuôn cằm của nó kéo lại gần sát mặt mình – Nhưng chống đối lại tao thì chỉ có con đường đến Quỷ Môn Quan thôi! – bàn tay theo ngữ điệu nói cũng ngày càng siết lấy khuôn cằm nó bằng lực ngày càng mạnh.

Mà tên đại ca đã bảo ‘nhân tình’, làm thế nào gã biết được điều đó trong khi cuộc đối thoại ban nãy ngoại trừ 3 người bọn hắn ra thì chỉ có 5 tên đã bị giết chết kia, nếu như gã có mặt tại đó ban nãy thì tại sao bọn nó lại ko hề nhận ra và nếu như thế thật thì tại sao ko ra mặt luôn khi đó mà lại để vào đây?

- Nếu đã phát hiện từ bên ngoài sao ko giải quyết luôn? – Ken tiến lên 1 bước đồng thời giật tay gã ra khỏi cằm nó, bóp chặt như thế định khiến nó vỡ xương chắc.

Ken đẩy nó ra phía sau mình, hắn cũng tiến lên ngang hàng cùng Ken, cả 2 cùng che chắn cho nó cũng như tránh cho nó khỏi những động chạm thô lỗ của tên đại ca!

Tên đại ca quay người đi trở về chỗ đứng ban đầu, tiếng cười vang vọng khắp căn phòng kín.

- Mấy ngày trước có người báo với tao rằng có kẻ xâm nhập vào bộ máy hệ thống! Tao thấy cũng vui vì lâu lắm rồi mới có những đứa ngu tự đâm đầu tìm cái chết nên cũng có chút tò mò muốn biết mặt! Quanh đi quẩn lại thì chỉ có hôm nay là xác suất tụi bây ra tay cao nhất nên tao đợi sẵn! – giọng điệu vô cùng kiêu ngạo và tự đắc.

- Nói vậy là số hàng đã bị chuyển đi? Cố tình ‘săn’ bọn này tại đây sao?- hắn cảm thấy mình như bị xỏ mũi, mẹ kiếp, rõ ràng là ông ta đã đi trước 1 bước, kế hoạch của hắn coi như bị đảo lộn hoàn toàn, từ giờ phút này trở đi xem như phải tự lực cánh sinh rồi, hắn ghét nhất là bị sắp đặt, chỉ có hắn mới có quyền sắp đặt và buộc mọi người tuân lệnh mình thôi! Hắn giờ phút này vô cùng căm phẫn, có cảm giác như bị sỉ nhục, cũng dễ hiểu thôi, với kẻ có cái tôi cao như hắn thì khi bị người khác phá hỏng mọi thứ như vậy thật là một chuyện rất khó để chấp nhận! ***** chết!

- Tao có lấp 1 camera nhỏ ngoài kia, vô cùng kín đáo, bọn bây hẳn ko biết đến sự tồn tại của nó! – nói với vẻ khiêu khích – Màn ra mắt ấn tượng đấy, tao có lời khen! – tiếng vỗ tay đứt quãng vang khắp phòng, nghe thế nào cũng ko cảm nhận được nó mang ý khen ngợi, đúng hơn là mang ý khinh thường, trong mắt gã 3 người họ chỉ như những đứa thích thể hiện, bên trong thật ra ko có gì ngoài sự rỗng tuếch!

Giờ thì cả bọn đã hiểu tại sao gã lại biết đến cuộc đối thoại kia. Đột nhập cái khỉ gì chứ, hóa ra là mọi thứ đều đã nằm trong kiểm soát của ông ta. Nếu thế thì những gì bọn hắn đã làm, trong mắt ông ta chẳng khác gì một vở hài kịch. Đã biết rõ mục đích của bọn hắn khi đến đây vậy mà vẫn để bọn hắn đến được nơi cần đến, ngoại trừ 5 tên đụng mặt ở ngoài ra thì hầu như ko có bất kì khó khăn nào khác, thái độ coi thường đó chẳng phải quá rõ ràng rồi sao? Như vậy càng hiểu rõ hơn 1 điều là trong mắt ông ta, bọn hắn chẳng là cái đinh gì cả!

Nếu đã xem thường hắn như thế thì hãy xem hắn làm được những gì! Nếu hắn có chết thì ông ta và cả những thứ có trong căn phòng này, cũng sẽ ko còn điều gì tồn tại đâu!

- Hàng thì vẫn nằm im trong đây! Ko dời đi đâu cả, bởi lẽ nhưng con chuột nhắt tụi bây, vĩnh viễn ko bước ra được khỏi cửa! – gã nhấn mạnh từng câu chữ.

Sau lời nói mang đầy sự đe dọa kia là cả tràng súng vang lên, vì lúc nào cũng trong trạng thái phòng thủ nên bọn hắn đã kịp thời ẩn nấp sau những vật dụng lớn gần đó, do vậy mà thoát được cơn mưa đạn nguy hiểm kia, vì đạn ko trúng người nên trúng vào đồ vật tạo nên những tiếng đổ vỡ âm vang đến chát chúa.

‘ Khốn kiếp! Nổ súng rồi! Bọn em sẽ đến ngay! ‘

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.