NPC Phản Diện Là Bạn Trai Tôi!

Chương 46: 46: Bẫy




- Minh Hạ, vậy là em chọn phim chứ không chọn anh?
Khát vọng sống của Minh Hạ đi chơi cả ngày cuối cùng cũng về, cô dứt khoát tắt tivi rồi quay sang dỗ anh.

Người nào đó vẫn còn giận dỗi, Minh Hạ lập tức nhích lại gần anh, cô nhớ lại cách nữ chính làm nũng nam chính.

- Hoàng Đông, em sai rồi, anh đừng giận em nữa nhaaaaaa....!
Vừa nói cô vừa lén lút giơ tay lên sờ tóc anh, trong lòng cảm thán tóc anh mềm thật, màu tóc hạt dẻ tự nhiên của anh cũng rất đẹp.

- ...!
Mặc dù giọng nói của cô không chút cảm xúc, lúc nói chuyện vẻ mặt cô gượng gạo nhưng Hoàng Đông vẫn cảm thấy cô rất đáng yêu, tim anh như tan ra cũng không còn sức dỗi cô nữa.

- Em hôn anh đi anh mới hết dỗi.

- Được.

Minh Hạ rất vui vẻ nhận lời, hôn xong còn xoa đầu anh với vẻ mặt ngưỡng mộ.

- Hoàng Đông, tóc của anh mềm quá.

- Thế sờ thêm mấy cái nữa đi.

Anh chủ động cúi đầu xuống cho cô sờ, nhưng cô lại nhào lên ôm cổ anh.

- Không sờ nữa, em thích ôm anh hơn.

Nói xong còn hôn lên mặt anh một cái thật kêu.

Hôn xong cô hỏi anh, vẻ mặt đầy mong chờ.

- Bây giờ em xem phim tiếp được chưa?
- ...!
Khổ công làm nũng, lấy lòng cô từ nãy đến giờ cũng không bằng một bộ phim máu chó.

Hoàng Đông có cảm giác tim mình vừa trúng một tên!
Cô gái bên cạnh mặt vô cảm nắm lấy cánh tay anh lắc lắc.

- Cho em xem nha nha nhaaaaa....!
- ....!
Mười lăm phút sau.

Minh Hạ cuối cùng cũng xem được đến đoạn nữ chính vả mặt tra nam tiện nữ mà cô mong chờ, Hoàng Đông ở một bên chống cằm ngồi ngắm cô, vẻ mặt bất lực.

Ai bảo anh thích cô quá chứ, anh không chiều cô thì chiều ai đây.

Lúc này điện thoại của anh vang lên.


- Cộng sự, có tin cậu cần, mua không?
Ờ, Hoàng Đông không có bạn, anh chỉ có một người cộng sự dùng tiền để duy trì quan hệ.

- Bao nhiêu?
- Giá rẻ thôi, năm trăm nghìn đô.

- ...!
Hoàng Đông trầm mặc chuyển tiền.

- Tôi vừa gửi thông tin vào mail cậu rồi.

Nể tình là khách quen, tôi báo cho cậu một tin miễn phí nữa, ngoại trừ đôi vợ chồng Lâm Triều, hẹn Mạnh Đạt còn có người họ Mạc, nhân cơ hội này cậu đi xác nhận xem ai giở trò quỷ đi.

Nhà họ Mạc cũng liên quan à?
Triệu Kiệt vừa xem màn hình máy tính vừa nói.

- Mạnh Đạt bí mật hẹn riêng ba người kia ở ba địa điểm khác nhau trong cùng một tối, tên này cũng biết làm ăn lắm.

- Có biết thời gian cụ thể là bao nhiêu giờ không?
- Tám giờ tối, dưới chân cầu A1.

Triệu Kiệt nói xong, trên màn hình hiện lên thông báo có email gửi đến, anh ta mở ra xem xong nói tiếp.

- Có tin mới, người họ Mạc kia lấy danh nghĩa của Lâm Triều hẹn gặp Mạnh Đạt.

Có cần tôi báo tin này với Lâm Triều không?
Triệu Kiệt thích nhất dùng chiêu này, vừa khiến kẻ thù tự đánh nhau mà bản thân vẫn được lợi.

Hoàng Đông cảm thấy anh ta sống rất chó, nhưng lần này anh lại đồng ý.

- Báo đi.

- Ok.

Triệu Kiệt nói rồi tắt máy, Hoàng Đông quay sang nói với Minh Hạ.

- Em xem phim rồi ăn cơm trước nhé, tối nay anh có việc rồi.

Lúc anh quay sang Minh Hạ đang nhìn điện thoại, sau đó cô đưa cho anh xem.

- Trùng hợp thật, hôm nay em cũng có việc.

Nhiệm vụ của cô là lấy một gói tài liệu ở đường Minh Khai đến chân cầu A1, trùng với địa điểm mà Hoàng Đông sẽ đi.


...!
Bảy giờ tối.

Phòng cảnh sát hình sự đột nhiên nhận được tin báo có người vận chuyển hàng cấm vào tám giờ, địa điểm là chân cầu A1, vài phút sau đó tình báo bọn họ cài vào tổ chức buôn bán ma túy kia cũng gọi đến báo tin tương tự.

Có sự xác nhận của người này, tổ trinh sát hình sự lập tức đi tới điểm hẹn.

Bảy giờ rưỡi.

Còn nửa tiếng nữa là đến thời gian giao hàng, cả phòng tình báo căng như dây đàn.

Bọn họ đã theo dõi tổ chức buôn ma túy này mấy năm nhưng chưa lần nào bắt được tên cầm đầu, còn bị hắn lừa để mất năm người đồng nghiệp, chỉ còn người thứ sáu là trụ được đến bây giờ.

Đội trưởng đội hình sự họ Phạm, năm nay năm mươi tuổi, đã có kinh nghiệm bắt tội phạm hơn chục năm nhưng vẫn không tránh khỏi căng thẳng, sau khi quan sát sơ đồ cầu A1 xong, ông nói với người bên cạnh.

- Mở camera giám sát đi.

- Vâng, đội trưởng.

Bảo Cường vừa gật đầu, toàn bộ màn hình máy tính vụt tắt.

Sau đó khắp màn hình tràn đầy hình đầu lâu đang nhảy nhót.

Đội trưởng Phạm nhìn hình đầu lâu đang nhảy nhót trên màn hình máy tính mà đau cả dạ dày.

Bảo Cường cũng nhận ra biểu tượng này.

- Là Cổ Đoá, sao cô ta lại xuất hiện ở đây?
Cổ Đoá là cộng sự của người chạy việc vặt M.

Người của cục cảnh sát cực kỳ quen thuộc với cái tên này, cứ cách hai ba ngày kho dữ liệu của bọn họ lại bị người này ghé thăm, có đôi lúc lấy đi thứ gì đó, có đôi lúc lại để lại manh mối giúp bọn họ triệt phá được nhiều đường dây buôn bán trẻ em bất hợp pháp.

Nhưng một năm trước người này cùng M đột nhiên mất tích khỏi giới chạy việc vặt, không ngờ tới vừa "tái xuất giang hồ" lại đi làm việc cho bọn buôn ma túy, đúng là uổng một nhân tài.

- Gọi tổ kỹ thuật đến đây, chúng ta tóm tên này trước.

Cùng lúc này Hoàng Đông cũng nhận được tin tức từ Triệu Kiệt.

- Chân cầu A1 đang có cảnh sát bao vây, cậu đừng đến đó nữa tránh rước hoạ vào thân.

Hoàng Đông tuy không đụng đến chất cấm hay mạng người, nhưng lần nào anh cũng khiến cục cảnh sát mất ăn mất ngủ vì mình.

Nếu lần này để bọn họ nắm thóp, e là không dễ rửa sạch hiềm nghi.


Quan trọng nhất là Minh Hạ cũng đang vận chuyển một gói hàng đến đó.

Sắc mặt Hoàng Đông đột nhiên trầm xuống, anh lập tức gọi cho cô.

Không ai bắt máy.

Phải rồi, khi cô thực hiện nhiệm vụ sẽ không bật điện thoại.

Khỉ gió!
Hoàng Đông mắng một câu rồi quay sang nói với trợ lý kiêm lái xe của mình.

- Quay xe lại.

Bảy giờ năm mươi phút.

Ngoại trừ tiếng gõ bàn phím, phòng tình báo cục cảnh sát cực kỳ yên lặng, bỗng nhiên Bảo Cường nói.

- Đội trưởng Phạm, anh mau lại đây nhìn xem.

Trên màn hình máy tính hiện lên một chấm đỏ đang di chuyển đến chân cầu A1.

- Ai gửi đến?
Địa điểm cách nơi giao hàng vẻn vẹn hai trăm mét.

- Tôi không tra được.

Đội trưởng Phạm suy nghĩ giây lát mới nói.

- Cử một đội trinh sát đến đó kiểm tra đi.

- Vâng.

Tầng cao nhất của trụ sở chính của E.M.

Khắp phòng đều được bố trí máy tính xếp song song với nhau, trong phòng không bật đèn, ngoại trừ ánh sáng hắt ra máy tính thì chỉ còn lại máy chiếu trên tường là nổi bật nhất.

- Đại ca, đã gửi định vị cho cảnh sát rồi.

Tử Tuấn ngồi ở bàn làm việc bên cạnh máy tính.

Hơn một tháng dưỡng bệnh, vết thương trên người hắn đã lành hẳn, duy vết sẹo dài trên trán là không tài nào lành lại được.

Đây là vết sẹo do cây gậy sắt sượt qua đầu hắn để lại, người gây ra vết sẹo này chính là Hoàng Đông.

- Không để lại dấu vết gì chứ?
Tuy nôn nóng trả thù nhưng hắn cũng là người cẩn thận, tên đàn em gật đầu xác nhận lại hắn mới yên tâm gọi điện thoại, bên kia truyền đến một giọng nam trầm.

- Xử lý xong chưa?
Mặc dù người kia không nhìn thấy mình nhưng Tử Tuấn vẫn cực kỳ cung kính.

- Định vị trên gói hàng của Mạnh Đạt đã được kích hoạt, lần này chắc chắn sẽ bắt bắt được Hoàng Đông.


- Bắt được hay không là chuyện của cảnh sát, thứ tôi cần là tin báo tử của tên đó và M.

Một nhân vật nguy hiểm như Mạc Hoàng Đông sớm xử lý ngày nào hắn yên tâm ngày đó.

Kể cả M cũng vậy, liên tục làm hỏng chuyện của hắn, hắn để cô ta sống lâu vậy cũng đủ rồi.

- Vâng, xin ngài yên tâm.

...!
Bảy giờ năm mươi năm phút, chân cầu A1.

Nơi này buổi tối thường bày rất nhiều sạp hàng, còn có một vài hộ kinh doanh nhỏ.

Tuy đông đúc là thế nhưng vẫn có một đoạn đường cực kỳ vắng người qua lại, đó là con đường nhỏ dẫn ra vùng ngoại ô thành phố.

Nơi đó nửa năm trước là một trang trại, vì làm ăn thua lỗ nên bỏ hoang đến giờ, nghe nói chỗ đó còn có người chết nên rất ít người bén mảng đến.

- Anh trai, anh mới đến à? Sao trước đây tôi chưa từng thấy anh ở đây thế?
Một bà thím bán bánh rán vừa bày hàng xong liền quay sang trò chuyện với "đồng nghiệp" của mình.

Người "đồng nghiệp" kia vừa bày hàng vừa trả lời.

- Trước đây tôi bày hàng ở bên dưới, hôm nay tới muộn nên bị người ta giành mất rồi.

Có thể vì trời tối nên bà thím kia không nhìn rõ dáng dấp người bên cạnh mình, cũng không nhìn thấy chiếc tai nghe nhỏ trên tai người đàn ông kia, lúc này ông ta đang đặt tay lên tai, thấp giọng báo cáo.

"Số một đã vào vị trí."
"Số hai đã vào vị trí."
"..."
"Số mười đã vào vị trí."
Từng người lần lượt lên tiếng báo cáo tình hình của mình.

Tám giờ.

Cuối con đường nhỏ xuất hiện một dáng người cao gầy toàn thân mặc đồ đen, người đó đội mũ lưỡi trai đen có thêu hình cỏ bốn lá, đeo khẩu trang và kính màu đen nốt, trên tay hắn cầm một túi đồ đang đi về điểm hẹn.

Ông chú bán hàng sờ vào khẩu súng bên hông đồng thời nói qua tai nghe.

"Mọi người chú ý, mục tiêu xuất hiện."
Mục tiêu cầm gói hàng đứng ở vị trí chỉ định, có thể vì đợi lâu không thấy ai đến nên hắn bắt đầu mất kiên nhẫn và có ý bỏ đi, đúng lúc này rất nhiều người từ bốn phương tám hướng ùa tới bao vây hắn lại.

- Đứng im, không được nhúc nhích.

Mục tiêu lập tức dừng lại mọi động tác.

- Thả gói đồ trên tay xuống, ngồi xổm, giơ hai tay lên.

Mục tiêu ngoan ngoãn làm theo, hai người cảnh sát lập tức tiến lên khống chế hắn, khi nhận ra hắn là tên là một tên chạy việc vặt đang bị lực lượng cảnh sát truy nã, đội trưởng cảm thấy hoài nghi cuộc sống.

Hết M đến Cổ Đoá, giờ lại thêm tên này, giới chạy việc vặt dạo này làm ăn khó khăn quá hay sao nên ai cũng chuyển sang buôn ma túy hết vậy?.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.