Sau khi hai người chuẩn bị đầy đủ đồ đạc thì lên đường. Vì đã có lá cây chuối tây tròn nên bọn họ cũng không sợ ánh mặt trời nữa.
Có những tối không tìm được sơn động để nghỉ ngơi, Địch Á sẽ tùy tiện đào một cái sơn động nhỏ có thể chứa được hai người, hoặc là hóa thành hình thú ôm Trác Ngọc lên cây tìm một chỗ tương đối ổn thỏa để nghỉ ngơi.
Tuy Trác Ngọc nóng lòng nhưng cũng hiểu nếu quá mức vui mừng thì Địch Á sẽ hoài nghi lần nữa, hậu quả sẽ khó mà dự liệu. Hôm qua, đôi mắt vàng lạnh lẽo của Địch Á khiến cho cô đến bây giờ vẫn còn cảm thấy sợ hãi. Cô chỉ có thể cố gắng không thể hiện sự nôn nóng của mình ra ngoài.
Ngày hôm nay đi đường thật sự mệt mỏi, Trác Ngọc ngồi trên một tảng đá lại không ngờ hòn đá kia trở nên mềm nhũn. Cô tò mò cầm hòn đá đó lên thì thấy xúc cảm mềm mại giống như đất sét, có thể tạo thành nhiều hình dạng khác nhau. Cô suy nghĩ một chút cảm thấy nếu dùng loại đất này để làm nồi, rồi dùng lửa nung lên có thể hay không giống như gốm sứ, có thể nung thành hình.
Dù sao đi cũng đã lâu, ăn bữa cơm cho đỡ mệt cũng tốt.
Hôm nay là lần đầu tiên Trác Ngọc ở khoảng cách gần nhìn Địch Á săn thú. Thường ngày Địch Á đều để cô ở xa, hôm nay, cô không kìm chế được tò mò nên vội vàng len lén theo sau.
Cô còn chưa đến gần, mặt đất đã truyền đến từng đợt chấn động, những cây cổ thụ cao chọc trời trước mặt cũng rung theo, phía trước có tiếng dã thú gầm rống.
Cô vạch một bụi cỏ đang che ở phía trước thì thấy được Địch Á trong hình thú đang giằng co cùng một con sói.
Chỉ thấy con sói đó ngửa mặt lên trời gào thét một tiếng sau đó tấn công về phía Địch Á. Không ngờ Địch Á né được, còn làm bị thương chân trước của con sói. Hàm răng sắc bén dính máu dưới ánh mắt trời tản ra ánh sáng âm lãnh, trong đôi mắt vàng là ánh sáng lạnh lẽo khát máu điên cuồng khiến Trác Ngọc không nhịn được cả người run rẩy.
Đây mới là bản tính của Địch Á đi, hắn ở trước mặt mình một bộ người thú tốt tính là giả, quả nhiên, đại lục này không phải nơi để cho người ở.
Chân trước bị cắn mất một miếng thịt khiến con sói tru lên đau đớn. Nó không cam lòng vọt về phía Địch Á lại bị hắn dùng một tảng đá lớn ném trúng, khiến nó bị văng ngược lại đụng vào cái cây bên cạnh.
Thân cây bị con sói va phải liền nứt ra, rung rung thật lâu, một số lượng lớn nhánh cây rơi xuống. Những nơi bị thương trên người con sói máu trào ra như suối, văng ra bốn phía.
Cho dù bình tĩnh như Trác Ngọc cũng không nhịn được mà hoảng sợ. Cô nuốt một ngụm nước miếng, hô hấp trở nên dồn dập. Đây là hình ảnh tàn khốc mà Trác Ngọc chưa từng thấy qua trong quá khứ.
Đây là cuộc sống của những người thú như Địch Á, cô thậm chí còn cảm thấy Địch Á là đang cố ý. Người thú có cảm giác rất nhạy bén, Địch Á sớm đã biết cô đi theo hắn nhưng lại không ngăn cản mà để cho cô thấy một màn tàn khốc này.
Địch Á muốn làm cái gì, chẳng lẽ là để cho cô biết khó mà lui, để cho cô biết cô vĩnh viễn không thể chống lại hắn? Lâm vào sợ hãi, Trác Ngọc không thể ức chế được tất cả những suy nghĩ ác độc về Địch Á.
Thật ra thì cô đã nghĩ sai cho Địch Á rồi, Địch Á chỉ muốn chứng minh cho cô thấy hắn rất mạnh, hắn có năng lực bảo vệ cô mà thôi.
Một hồi lâu sau Trác Ngọc mới hoàn toàn bình tĩnh, Địch Á ở phía bên kia đã xử lý xong đầu của con sói, hắn đốt lửa chuẩn bị nướng thịt thì cô mới đi qua.
Địch Á thấy Trác Ngọc ngồi ở một phía lẳng lặng ngẩn người, cho rằng cô vẫn sợ cái đầu sói kia thì nhẹ giọng an ủi: “Không cần sợ, nàng xem, nó đã bị ta đánh bại trở thành thức ăn của chúng ta rồi. Yên tâm! Ta có thể bảo vệ nàng.”
Trác Ngọc khẽ nhếch khóe miệng nhưng không tiếp tục nói chuyện này. Cô lấy tảng đá mềm từ túi ở sau lưng ra nặn thành hình cái nồi rồi đặt ở mép lửa nướng.
Chờ đến khi Địch Á nướng chín toàn bộ chỗ thịt sói thì cô cầm lấy kiểm tra, phát hiện nó đã thành hình, sờ thấy thô sáp, cũng không biết có thể xem như nồi để dùng hay không.
Cô để cho Địch Á dùng cái nồi đi múc nước, mình lại dùng tảng đá xếp lên để có thể đỡ được cái nồi, dời chút củi đốt, chờ Địch Á để cái nồi đã chứa nước lên, bọn họ vừa ăn cơm vừa quan sát.
Đợi đến khi ăn xong, Trác Ngọc vui mừng phát hiện nước đã sôi rồi, vật này đã có thể gọi là nồi rồi. Không bị nứt, không bị rỉ nước, dường như càng đốt càng rắn chắc.
Cô nói phát hiện này cho Địch Á biết lại được Địch Á khen ngợi. Nếu có thể làm thành nồi, vậy bát, muỗng, muốn gì đều sẽ có, như vậy sau này thức ăn sẽ phong phú hơn.
Buổi tối hôm đó, bọn họ lại được hưởng thụ một phen. Trác Ngọc dùng thịt heo núi mà Địch Á săn được xào với khoai tây làm một bàn thức ăn, lại nấu một nồi canh cải trắng với thịt, tuy chỉ có muối nhưng cũng khiến cho Trác Ngọc hạnh phúc đến rơi lệ.
Địch Á thì càng không cần phải nói. Từ trước cho đến giờ hắn chỉ biết đến mùi vị thịt nướng, kể từ khi Trác Ngọc đến, hắn cảm thấy cuộc sống của mình càng ngày càng có tư vị, hiện tại lại được ăn mỹ vị chưa từng có, trong lòng cũng vui sướng không thôi.
Giống cái mà mình chọn quả là bảo bối trong bảo bối, nhất định phải bảo vệ nàng thật tốt để cho nàng vĩnh viễn ở cùng mình.
Nếu Trác Ngọc biết được suy nghĩ của Địch Á, nhất định sẽ hung hăng tát mình mấy cái, tự trách bản thân nhiều chuyện khi không lại làm ra nhiều đồ như vậy.
Sáng sớm hôm sau, sau khi ăn qua điểm tâm hai người lại bắt đầu cuộc hành trình. Đồ hôm nay tương đối nhiều cho nên Địch Á biến thành hình thú cõng Trác Ngọc đi.
Không khí buổi sáng có chút ẩm ướt mang theo mùi vị vắng lặng đặc hữu của rừng rậm cổ xưa.
Trác Ngọc ngồi trên lưng Địch Á hát ca khúc đang thịnh hành của Thế kỷ 21. Địch Á cũng không có chạy mà nhàn nhã cất bước, đắm chìm trong không khí tốt đẹp khó có được này.
Đi được một đoạn Trác Ngọc liền phát hiện con đường mà Địch Á đưa cô đi không giống với hai ngày trước. Địch Á nói cho cô biết, nếu cô muốn đi đến đó còn phải vòng qua một ngọn núi nhỏ mới đến nơi.
Dần dần chim chóc trong rừng bắt đầu nhiều lên, thỉnh thoảng còn thấy một vài động vật nhỏ chạy tới chạy lui, khi nhìn thấy bọn họ liền tránh ra xa. Tất cả đều có vẻ tốt đẹp, nhưng Trác Ngọc biết đây chỉ là giả, trong tối không biết còn cất giấu bao nhiêu nguy hiểm.
Lại qua ba ngày, Trác Ngọc đang ngâm nga hát thì bỗng nhiên phát hiện ở phía trước không xa có một ngọn núi nhỏ, chắc ngọn núi mà Địch Á nhắc đến là ngọn núi này. Trước ngọn núi có một mảng lớn thực vật thấp bé sinh trưởng trong rừng cây thưa thớt. Đi tới gần nhìn một cái, ánh mắt Trác Ngọc cũng muốn trợn trắng rồi.
“Trời ạ, thật không thể tưởng tượng nổi, giống như đang nằm mơ vậy.”
Trác Ngọc sợ hãi than, thực vật sinh trưởng trong mảnh đất này đều là thảo dược, nhiều đến nỗi Trác Ngọc hoa cả mắt. Cho dù là ở Thế kỷ 21 cô cũng không có cơ hội nhìn thấy vườn thảo dược lớn như vậy, huống chi đây lại là tự nhiên. Mảnh đại lục này thật quá thần kỳ! Từng mảng từng mảng thảo dược đủ màu sắc, sinh trưởng hỗn tạp ở một chỗ. Chắc có rất ít người hái nên sinh trưởng rất tươi tốt.
Mặc dù đa số là dược liệu bình thường, nhưng Trác Ngọc phát hiện trong đó cũng không thiếu dược liệu trân quý. Trác Ngọc bĩu môi, những thảo dược này không ngờ lại có dễ như trở bàn tay.
Cô hăng hái nhổ những cây thảo dược này lên, thậm chí còn gọi Địch Á đến giúp. Sau đó lại sợ chân tay Địch Á vụng về lại đuổi hắn ra một bên.
Tất cả những người cố chấp, tình cảm của họ đều đặc biệt tập trung trên những đồ vật mà họ yêu thích. Trác Ngọc chính là một ví dụ điển hình, mặc dù cô học tây y, nhưng chịu ảnh hưởng từ ba Trác nên khi thi nghiên cứu sinh lại là trung y.
Ba Trác là một lão bác sĩ trung y, Trác Ngọc từ nhỏ mưa dầm thấm đất cũng đặc biệt yêu thích trung y, cô thường cùng ba leo núi hoặc đi đến ruộng hoang để hái thuốc.
Kể từ khi có công việc đến nay, cô chưa từng được tận hứng hái thuốc như bây giờ. Hôm nay, để cho cô thấy một mảng dược thảo thiên nhiên này, cô đã vui muốn chết rồi, mặc dù cô vẫn nhớ chuyện mình cần làm, nhưng cô vẫn ở trong vườn dược thảo thật lâu cho đến khi mặt trời xuống núi, cô mới thỏa mãn đứng dậy.
Địch Á mặc dù không muốn giống cái của mình mệt mỏi nhưng cũng biết tính cố chấp của Trác Ngọc. Một khi cô đã muốn làm gì thì cho dù khuyên can như nào cô cũng sẽ không từ bỏ, hắn cũng chỉ có thể thỉnh thoảng đưa cô chút nước, hoặc cầm lá cây chuối tây tròn che nắng cho Trác Ngọc, để cho Trác Ngọc có thể vui vẻ hái.