Nữ Bác Sĩ Ở Viễn Cổ

Chương 27: Thảo dược bị hủy



“Vậy sao, vậy anh nhìn kỹ một chút xem người trước mặt kia là ai vậy?” Trác Ngọc chuyển đầu Địch Á về phía trước, đó không phải là Mai Mai ư? Sau lưng cô ta còn có người thú giống đực tối qua đã gặp tên Lam Mặc đi theo.

“Địch Á, thì ra chàng ở đây.” Mai Mai thấy Địch Á nằm trong ngực Trác Ngọc thì quăng cho Trác Ngọc một ánh mắt sắc như dao.

“Này, ngươi là giống cái từ đâu tới, không được dính lấy Địch Á, chàng là của ta.” 

Trác Ngọc là ai nha, cho đến bây giờ cô vẫn là người tỉnh táo cùng bình tĩnh nhất, chỉ thấy cô cầm một khối thịt nướng lên chậm rãi ăn, ngay cả một ánh mắt cũng không nguyện bố thí cho Mai Mai.

Thật đáng giận, Mai Mai đâu chịu nổi kiểu đối xử này, ngay cả Địch Á cũng không để ý đến nàng ta: “Địch Á, chàng xem đi, giống cái này rất không lễ phép, chàng đừng ở cùng với cô ta, cùng đi chơi với ta đi.”

“A…” Địch Á cố gắng xem nhẹ cái véo đau đớn của giống cái nhà mình: “Mai Mai, cô chắc chưa ăn sáng, có đói bụng không?”

“Địch Á, anh mời ta sáng sao?” Mai Mai mong đợi nhìn Địch Á.

Lực đạo trên người nặng hơn, ánh mắt sắc như dao của Lam Mặc cũng liều mạng phóng về phía Địch Á: “Mai Mai, cô xem, thịt ta nướng dư lại cũng không nhiều lắm, không đủ ăn. Ta tin chắc Lam Mặc nhất định nguyện ý vì cô cống hiến sức lực. Đúng không, Lam Mặc?"

“Mai Mai, nàng xem Địch Á bọn họ cũng đã ăn xong rồi, không phải nàng muốn ăn thỏ ba mắt sao, ta đi bắt cho nàng. Thật ra thì ta thấy hương vị của con cò ngon hơn, nàng có muốn thử một chút hay không?"

Mai Mai vừa nghe có đồ ăn ngon, hai mắt liền tỏa sáng, cô khó xử nhìn Địch Á, cuối cùng vẫn là lôi kéo cánh tay Lam Mặc rời đi, trước khi đi còn không quên cảnh cáo Trác Ngọc một phen.

Trác Ngọc nhìn bóng lưng bọn họ rời đi, hai mắt híp lại, Lam Mặc này cũng rất có mưu lược, không lâu sau là có thể bắt được Mai Mai rồi.

Thời gian này Trác Ngọc đều chăm sóc bảo bối thảo dược của cô, rất ít khi ra ngoài đi dạo. Hôm nay, cô đã chuẩn bị thật tốt để đi dạo một vòng phía sau núi.

Địch Á nói mỗi mùa phía sau núi đều có những thực vật khác nhau, cũng sắp đến mùa nóng rồi, không biết sẽ có niềm vui gì đang chờ cô.

Địch Á nói không cần gấp, vì ở bộ lạc này vào mùa nóng sẽ không nóng như địa phương năm ngoái bọn họ ở, bất kỳ khi nào cô ra ngoài cũng sẽ không bị nóng đến ngất đi, nhưng cô đã không thể đợi nữa rồi, quyết định hôm nay sẽ đi dạo.

Địch Á thấy cô nghiêm túc, cẩn thận phân biệt thực vật trong rừng, cũng chăm chú học. khoảng thời gian trước, giống cái nhà mình đã tự nói với mình những thực vật trong sân kia đều là thảo dược, có thể chữa bệnh. Lúc đó, hắn nghe thấy đã rất kích động, về sau trong bộ lạc nếu có người ngã bệnh là có thể lấy thuốc để chữa trị, sẽ không dễ dàng chết nữa. Vì vậy, khi giống cái của hắn nghiên cứu những thứ thảo dược kia thì hắn sẽ không quấy rầy nữa, thậm chí mỗi khi hắn đi săn cũng chủ động mang về một chút thảo dược hắn chưa từng thấy cho Trác Ngọc.

Hôm nay, Trác Ngọc phát hiện một loại thực vật tương tự như đậu phộng, có điều lá cây của loại thực vật này hơi lớn. Hiện tại, nó còn chưa kết quả nên cô cũng không thể xác định có phải đậu phộng hay không, chỉ có thể đợi thêm một khoảng thời gian nữa. Mặt khác, cô còn tìm thấy hồi hương, hoa tiêu, thì là, hạt tiêu…, một chút đồ gia vị, thật là ngoài dự đoán của mọi người, không ngờ những gia vị này lại sinh trưởng vào lúc này. Hiện tại, cô có cảm giác Mê Huyễn đại lục này là một đại lục lý tưởng, thứ gì cũng có. 

Gần tối vừa vào cửa nhà, hai người đã phát hiện có gì đó không đúng. Vừa nhìn thấy thảo dược trên đất, mặt Trác Ngọc tối sầm lại. Vốn là thảo dược được chứa trong mấy cái giỏ mây đã bị người nào lật đổ trên mặt đất. Trên đất chỉ còn lộn xộn những thảo dược đã bị nghiền thành bột phấn.

Trong một khoảng thời gian dài, Trác Ngọc cảm thấy mình như một người mất đi toàn bộ tri giác, trong đầu như chỉ toàn bột nhão, vô tri vô giác, chỉ nhớ đi nhặt thảo dược.

Địch Á gọi cô, cô cũng không nghe thấy, lo lắng, bất an, hoảng hốt trong đôi mắt vàng óng của Địch Á xẹt qua. Thảo dược mà giống cái của mình phải mất một khoảng thời gian dài mới thu gom được, giờ cứ như vậy không còn, khẳng định đau lòng muốn chết, hắn nhất định phải tìm được đầu sỏ gây nên việc này, giải hận cho giống cái của hắn.

Màn đêm buông xuống, ngọn gió hơi lạnh thổi tới, trong tay chẳng biết khi nào đã cầm một bát đá đựng gà rừng, đang tỏa mùi thơm bốn phía, Trác Ngọc hoàn hồn, đầu óc cũng tỉnh táo lại.

Sau khi Địch Á quét dọn sạch sẽ những bột phấn thảo dược kia, cô mới miễn cưỡng lấy lại tinh thần, cầm chiếc muỗng từ từ ăn canh. Bát canh hơi nóng lại không mặn không nhạt, uống vào trong bụng có cảm giác ấm áp khiến thân thể căng cứng được thả lỏng không ít.

Trác Ngọc cho rằng tâm tình tồi tệ như vậy sẽ không có cảm giác đói bụng, nhưng trên thực tế cô ăn được hai chén canh lớn, lại ăn một khối lớn thịt thỏ nướng mới cảm thấy no bụng. Điều này khiến cô nhớ tới một câu nói nhiều năm về trước, hóa bi phẫn thành sức ăn. Thật đáng ghét, đừng để cô bắt được kẻ đã phá hư thảo dược của cô.

Địch Á nhìn giống cái của mình cầm bát đá ăn, tâm tình đang bất ổn cũng trở nên bình tĩnh một chút.

Chuyện thảo dược quả thật cũng dọa sợ hắn, hắn nhớ mình đã cùng người trong bộ lạc nói qua, những thứ đó là thuốc chữa bệnh không thể tùy tiện động. Xem tình hình, chỉ có thể là Mai Mai vừa trở về, Kiệt và Lam Mặc là không biết, ngày mai hắn sẽ đi hỏi.

Thấy Trác Ngọc đã ăn no, tinh thần cũng khôi phục không ít, ánh mắt cũng dần dần trong suốt trở lại, Địch Á chạy đến bên cạnh Trác Ngọc, trong đôi mắt màu vàng óng chuyển động từng tia sáng nhu hòa, hỏi: “Đã khá hơn chưa?”

Trác Ngọc gật đầu, tâm tình mặc dù vẫn còn có chút ngổn ngang, nhưng suy nghĩ cũng đã rõ ràng, có thể trả lời chính xác câu hỏi của Địch Á.

Sáng sớm ngày hôm sau, mặt trời mới mọc lên không bao lâu, Địch Á đã bị Trác Ngọc gọi dậy, hắn xoa hai mắt cho tỉnh táo, vặn eo bẻ cổ, mở cửa ra đã thấy Trác Ngọc đứng ở cạnh bàn ăn ngoắc tay với hắn, ý bảo hắn tới ăn sáng.

Địch Á khẽ sửng sốt, tối hôm qua hắn ngồi cùng Trác Ngọc cho đến khuya, cùng giống cái của hắn nói chuyện học tập trước kia của cô, nói chuyện đến khi hắn buồn ngủ mới phất tay để cho hắn đi ngủ. Hắn vốn tưởng rằng cô sẽ rời giường trễ một chút vì vậy cũng ngủ nhiều hơn, ai ngờ cô còn dậy sớm hơn hắn.

Chờ đến khi Địch Á rửa mặt xong thì phát hiện giống cái của mình đã bày xong bát đũa bàn ghế, chỉ cần bê nồi đá tới là có thể ăn cơm rồi.

Hắn xấu hổ vuốt vuốt mái tóc, vội vàng chạy qua giúp Trác Ngọc, chỉ là Địch Á cảm thấy hơi 

khó hiểu, tâm trạng giống cái của hắn ngày hôm qua còn hết sức uể oải, nhưng sáng nay hắn lại cảm thấy nét mặt của cô trở nên hết sức bình tĩnh, bình tĩnh giống như hôm qua chưa có chuyện gì xảy ra.

Nhưng càng như vậy, hắn càng hốt hoảng, không biết mạch nước ngầm giấu dưới vẻ bình tĩnh kia lúc nào sẽ bộc phát.

Hai người ngồi ăn cơm chưa được bao lâu thì có tiếng gõ cửa, Địch Á đứng dậy đi mở cửa thì thấy một nhà tộc trưởng. Tộc trưởng kéo tai Mai Mai, muốn Mai Mai đi vào xin lỗi Trác Ngọc.

Mọi người đi vào nhà, tộc trưởng gấu trúc đá vào bắp chân Mai Mai, ý bảo cô ta nói xin lỗi Trác Ngọc.

Từ khi bọn họ đi vào, Trác Ngọc liền hiểu, tối qua cô cũng đã đoán được người làm việc này trừ Mai Mai ra thì không còn ai khác, dù sao cô đi tới bộ lạc này cũng chưa phát hiện người nào có địch ý với cô.

Mai Mai đứng ở một bên nhăn nhăn nhó nhó không tình nguyện nói xin lỗi, Kiệt cũng đá cô ta một đá, cô ta mới chịu mở miệng: “Ngươi… Dược thảo là ta làm đổ, ta xin lỗi ngươi”, cô ta dừng một chút lại tiếp tục nói: “Chỉ là… Ngươi đừng nghĩ rằng ta sợ ngươi, Địch Á là của ta, ngươi đừng mong tranh với ta.”

Thấy tiểu muội mình nói lời xin lỗi mà thái độ còn không tốt, Kiệt đành xin lỗi Trác Ngọc: “Tiểu muội ta không hiểu chuyện, trở về ta cùng cha nhất định sẽ dạy dỗ thật tốt, hy vọng cô có thể tha thứ cho nó lần này, về phần thảo dược bị nó làm đổ, ta sẽ trả lại cô trong thời gian ngắn nhất.”

Địch Á thấy Trác Ngọc không nói lời nào thì kéo kéo quần áo cô, hy vọng cô mở miệng. Trác Ngọc nhìn Địch Á một cái, nói: “Được! Lần này tôi tha thứ cho cô ta, chẳng qua tôi còn thiếu vài cây đao xương nhỏ, tin rằng anh cũng sẽ không cự tuyệt.”

Mai Mai nghe thấy Trác Ngọc muốn Kiệt làm vài cây đao xương nhỏ cho cô thì nhảy dựng lên, chỉ vào Trác Ngọc: “Ngươi đừng quá đáng, cho ngươi thảo dược đã là không tệ rồi, ngươi còn muốn những thứ khác.”

“Con câm miệng cho ta, nói xin lỗi cũng không an phận.” Tộc trưởng gấu trúc giáng một móng vuốt lên đầu Mai Mai.

“Cha, sao cha có thể đánh con, con là giống cái đó.” Mai Mai che đầu chạy ra ngoài.

“Ta chính là đánh con, con có thể làm gì, cái đồ cứng đầu cứng cổ chết bầm.” Tộc trưởng cũng đuổi theo ra ngoài.

Kiệt nhìn bóng dáng bọn họ rời đi, nói với Trác Ngọc và Địch Á: “Ta sẽ nhanh chóng đưa đồ tới cho hai người, cảm ơn cô đã tha thứ cho nó.”

Sau khi Kiệt đi, Trác Ngọc lại tiếp tục bữa ăn sáng vừa bị chen ngang, nhưng lần này là tươi cười dùng bữa. Địch Á càng nhìn càng thấy quỷ dị, cũng không dám hỏi, chỉ có thể lẳng lặng ăn cơm, dù sao chỉ cần không có quan hệ với hắn là được.

Ăn xong Địch Á giành cọ nồi rửa chén, chào giống cái của mình xong liền ra ngoài đi săn.

Trác Ngọc đang mài đao xương của mình trên tảng đá lớn trong sân, đầu cũng không ngẩng lên, chỉ ừ một tiếng ra hiệu đã biết.

Vào lúc săn thú, Địch Á một mực nghĩ đến Trác Ngọc, không biết nàng mài đao xương làm gì, đao xương không phải đã rất sắc bén rồi sao, sao nàng lại mài nữa, nếu làm mình bị thương thì làm thế nào. Không được, phải nhanh chút trở về mới được.

Hắn nhắm ngay hai con bò ngũ sắc, tốn chút sức lực buộc chặt con mồi rồi vác lên chạy ngay về bộ lạc.

Về đến nhà phát hiện Trác Ngọc vẫn đang mài đao xương, hắn để con mồi xuống, đi tới trước mặt Trác Ngọc: “Ngọc nhi, nàng mài đao xương làm gì? Đao xương đã sắc như vậy rồi, nếu không cẩn thận sẽ làm nàng bị thương, như vậy không tốt, nếu nàng muốn mài thì để ta mài cho.”

Đúng lúc Trác Ngọc đã mài đến mệt, nghe Địch Á nói vậy không chút khách khí ném đao xương cho Địch Á, dặn hắn mài sắc bén chút.

Trác Ngọc xoa xoa cánh tay của mình, đấm đấm chân, đi ăn trái cây, đang ăn, cô bỗng nhiên nhớ đến bình thường Mai Mai đi đâu, Lam Mặc nhất định sẽ đi theo, hôm nay hắn lại không đi theo, có vấn đề, lại nói chuyện Mai Mai phá hủy thảo dược, có phải là hắn giựt dây không?

Trác Ngọc ăn xong trái cây thì đi ra ngoài, cô cũng chỉ định đi ra ngoài dạo, không ngờ vừa tới phía sau núi đã thấy Mai Mai đang dựa vào Lam Mặc khóc.

Lam Mặc thấy Trác Ngọc, Trác Ngọc cũng đứng dưới cây vẫy tay một cái với hắn, không biết Lam Mặc nói gì với Mai Mai, Mai Mai đã đi rồi. Chờ đến khi Mai Mai đi xa, Trác Ngọc mới từ phía sau cây đi ra, cô đi quanh Lam Mặc hai vòng rồi mới nói: “Không tệ lắm, không ngờ anh còn biết dỗ Mai Mai, xem ra không lâu sau là có thể ôm được mỹ nhân về nhà rồi.”

Lam Mặc nhíu mày, nhìn về phía Trác Ngọc: “Đáng tiếc luôn có chướng ngại xử lý không được, không biết cô sẽ xử lý như thế nào?”

Trác Ngọc biết Lam Mặc đang nói đến Địch Á, chỉ tiếc mỹ nữ có lòng, mỹ nam lại vô ý, Địch Á cũng không thích Mai Mai: “Tôi cũng vậy, cảm thấy cục diện hiện tại thật không thể làm cho người ta vừa lòng. Tôi có chủ ý, không biết anh có muốn nghe hay không, không đúng, nên hỏi là anh có nguyện ý sớm ôm Mai Mai về hay không?”

Lam Mặc nhìn chằm chằm Trác Ngọc đang cắn trái cây răng rắc, răng rắc không ngừng: “Được, ngược lại ta muốn biết cô có ý định gì.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.