Nữ Bác Sĩ Ở Viễn Cổ

Chương 36: Chuyện vụn vặt



Tộc trưởng gấu trúc cũng thường xuyên đến nhìn Trác Ngọc, ông cảm thấy vì mình nên Trác Ngọc mới phải ở lại mảnh đại lục này. Nhưng bây giờ Trác Ngọc đang mang thai nên ông cũng không thể nói cho cô biết phương pháp rời khỏi đây. Ngộ nhỡ trở về sinh ra một quái vật, vậy cuộc sống ở Thế kỷ 21 của cô sẽ trở nên như nào, hay là chờ cô sinh đứa bé xong rồi hãy nói.

Mai Mai cùng Lam Mặc cũng cử hành nghi thức, An Ny thì vẫn theo đuổi Đan Chu không tha, mỗi ngày đều có thể thấy một con báo đuổi theo một con cáo hồng, rất là náo nhiệt.

Mỗi ngày Địch Á đều ôm Trác Ngọc đến nằm trên mảnh đất đã được trải sẵn da thú trong sân. Sau khi sắp xếp tốt, Địch Á mới đi săn thú. Thời gian kế tiếp, Trác Ngọc hoặc là cùng bảo bảo trong bụng nói chuyện, không thì sẽ nhìn các giống cái khác nói chuyện với nhau. Trò chuyện một lát không khỏi nghĩ đến tên của đứa bé, các người thú khuyên cô nhờ tộc trưởng nghĩ tên, con của các nàng đều được tộc trưởng đặt.

Trác Ngọc nhớ đến ông lão ngay cả ngũ cốc cũng không phân biệt được thì rùng mình. Nếu để cho ông ta đặt tên, đoán chừng ông ta sẽ đặt là cọc gỗ linh tinh gì đó, tên vẫn là để tự cô nghĩ thôi.

Địch Á trở lại nấu cơm, hai người ăn xong Địch Á liền ôm Trác Ngọc vào ngực phơi nắng. Trác Ngọc nhắc đến tên của đứa bé với hắn.

Địch Á suy nghĩ hồi lâu, thận trọng nói: “Vậy gọi là La Tác.”

“Phụt…” Một miếng trái cây Trác Ngọc chưa kịp nuốt xuống liền phun ra ngoài: “Đừng gọi La Tác, La Tác có ý nghĩa không hay.”

“Vì sao La Tác không được?” Địch Á cảm thấy cái tên mà hắn nghĩ ra rất hay, sao Trác Ngọc lại cảm thấy không tốt?

“La Tác*, chính là nói làm việc phức tạp, có ý vụn vặt phiền toái.” 

Vậy tên La Tác này không được, Địch Á vừa vuốt bụng Trác Ngọc vừa suy tư.

“Nếu không, gọi Hán Bảo?” Địch Á thử dò xét hỏi.

Hán Bảo**, Hamburg hay là khờ khạo? Mệt hắn có thể nghĩ ra được. 

“Đổi tên khác.”

“Tên này cũng không được ư?” Địch Á mới nói một câu, nhìn gương mặt của giống cái đen lại cũng biết là nàng không hài lòng. Nhưng hắn nghĩ nửa ngày cũng không nghĩ ra cái tên gì hay.

“Nếu không Ngọc nhi nàng đặt tên đi, thật sự ta không nghĩ ra được cái tên nào tốt.”

“Để cho em đặt tên ư, vậy bé trai gọi là Tá La, còn bé gái gọi là Hương Hương.” Thật ra thì Trác Ngọc hy vọng đứa bé đầu tiên này sẽ là bé gái. Không phải nói con gái là áo ấm nhỏ ư, mặc dù chính cô cũng không biết sẽ sinh ra cái gì.

Địch Á là bộ dạng có con vạn sự sung túc, Trác Ngọc đặt tên gì hắn cũng không có ý kiến: “Nàng quyết định là tốt rồi.”

Lần này Trác Ngọc lại mất hứng. Cái gì mà nàng quyết định là tốt rồi, đứa bé là do hai người bọn họ mà không phải một mình cô tạo ra.

Địch Á nhìn sắc mặt giống cái của mình không tốt, hắn rất thông minh không lên tiếng, những điều ba dạy hắn vẫn còn nhớ rất rõ ràng.

Thời điểm Trác Ngọc mang thai cũng không nhàn rỗi, cô muốn làm rất nhiều việc, ví như làm lò đốt, gạch xây phòng, trồng trọt lương thực, đào ao nuôi cá. Cô cùng tộc trưởng gấu trúc thường thường bàn bạc kế hoạch khiến Địch Á ghen tuông không dứt.

Đầu tiên là xây nhà, nguyên bản Trác Ngọc muốn để người thú thu thập những tảng đá mềm tạo thành những viên gạch hình chữ nhật đơn giản mang đi đốt. Nhưng xây nhà cần một lượng gạch quá lớn, mà tảng đá mềm thì lại không có nhiều như vậy, cô chỉ có thể lui một bước tìm bùn mà thôi.

Thật ra thì cô cũng không hiểu rõ lắm về việc nung gạch, chỉ là khi còn bé nhà bà ngoại cô có một nhà máy, bà ngoại đã nói một cách đơn giản với cô, hiện tại cô vẫn nhớ.

Gấu trúc rất đồng ý xây phòng gạch, bởi vì nhà gỗ sau khi trải qua một mùa mưa một mùa tuyết bị tàn sát bừa bãi trở nên ướt không chịu nổi, bọn họ phải phơi hơn một ngày mới đi vào ở được. Đây cũng là nguyên nhân lớn một số người thú mặc dù có nhà gỗ cũng không vào ở, vì vậy hiện tại ông cầu nguyện Trác Ngọc nhanh xây nhà thành công.

Tộc trưởng gấu trúc dẫn theo người tìm được một ngọn núi hài lòng, chỉ huy những người thú trẻ tuổi đào một cái động thật lớn, sau đó mang những viên gạch được làm bằng bùn đất đã chuẩn bị từ trước vào trong động, sau đó đốt lửa nung.

Tộc trưởng để cho đống gạch đầu tiên có nguyên liệu không cùng tỷ lệ vào nung, ông hy vọng có thể tìm được tỷ lệ cao nhất, nung ra gạch tốt nhất.

Trác Ngọc cảm thấy rất xấu hổ, cô chỉ nói ra những điểm quan trọng, còn hình dáng gì đó đều là tộc trưởng gấu trúc thí nghiệm tìm tòi.

Trải qua mấy ngày cố gắng cuối cùng bọn họ cũng đã nung ra đống gạch đầu tiên, rốt cuộc cũng tìm ra những viên gạch phù hợp nhất với điều kiện của họ, vì vậy bọn họ tiếp tục đốt gạch. Đất dùng để làm gạch đều lấy ở xung quanh bộ lạc, lại theo đề nghị của Trác Ngọc đào một cái hố bắt tôm cá từ những dòng suối nhỏ ở nơi khác thả vào.

Hiện tại người thú đều tụ tập tại mảnh đất trống trong bộ lạc để ăn cơm, mỗi ngày có những người thú cố định đi săn, những người thú còn lại thì được phân công làm việc.

Đất xung quanh bộ lạc đã được khai khẩn thành nhiều mảnh lớn, có hai mảnh đã trồng lúa mì. Lại nói đến lúa mì, muội muội của Lam Mặc là An Ny không cẩn thận mang về bị Trác Ngọc nhìn thấy. Theo như An Ny nói thì nàng ta nhìn thấy những hạt lúa mì như này, nhưng không biết có ăn được không, vì vậy mang về cho cô xem một chút.

Thời điểm Trác Ngọc nhìn thấy lúa mì thì hai mắt trợn trắng, có lúa mì, cô sẽ không phải buồn vì không có bột mì nữa. Chỉ tiếc không có ai tìm đươc lúa, nếu không bọn họ có thể có gạo ăn rồi.

Sau khi nung ra được một ít gạch, tộc trưởng gấu trúc không thể chờ đợi được nữa muốn xây nhà. Ngày đó người thú cũng không nung gạch nữa, cùng nhau xây nhà. Ngày tiếp theo đã xây được ba căn nhà gạch lớn. Mặc dù đơn giản, nhưng cũng coi như hài lòng. Sau hôm ấy, các người thú nung gạch cũng hưng phấn hơn, Trác Ngọc nhân tiện để bọn họ nung ra rất nhiều bát đĩa.

Mỗi ngày Địch Á đều lo lắng giống cái của mình chạy nhảy như vậy có thể tổn thương đến đứa bé hay không. Tộc trưởng đã nói với hắn giống cái rất yếu ớt, thời điểm mang thai chỉ cần không chú ý một chút có thể sẽ không còn đứa bé nữa. Điều này khiến hắn nghĩ tới đứa con đầu tiên của mình. Lúc trước nếu hắn bảo vệ Trác Ngọc thật tốt, như vậy hiện tại đứa bé của hắn cũng đã có thể nhảy nhót khắp nơi rồi.

Nghĩ vậy Địch Á càng thêm cẩn thận, ngày ngày khuyên giống cái của mình không nên chạy ra ngoài quá nhiều, nếu muốn ra ngoài nhất định phải có hắn đi cùng. Mỗi ngày Trác Ngọc đều trợn mắt với Địch Á, Địch Á quá mức cẩn thận rồi. Cô sớm đã phát hiện thân thể của mình càng ngày càng tốt, đã không còn mảnh mai như trước nữa, nhưng cũng không thể thay đổi được sự che chở gia tăng gấp bội của Địch Á đối với cô. Nói thì nói vậy, nhưng Trác Ngọc vẫn rất hưởng thụ loại che chở này, nhất là chứng kiến những giống cái biểu đạt rõ ràng sự hâm mộ với mình thì trong lòng lại càng ngọt ngào.

Sau khi bụng lại lớn thêm, mỗi ngày Trác Ngọc trừ tản bộ như thường lệ cùng đi xem xét xung quanh, thời gian còn lại cô đều ở nhà. Địch Á bắt cho cô một con chó nhỏ để nó chơi cùng cô. Con chó kia cũng không cắn người, mỗi ngày đều làm nũng với Trác Ngọc, dần dần bất luận cô đi đến đâu cũng sẽ mang theo nó. Cuối cùng thì Địch Á cũng phải ghen tị với con chó này. Có lúc nó chạy đến bên chân Trác Ngọc làm nũng, Địch Á sẽ cố ý đá nó đi chỗ khác không để đến gần giống cái của mình. Con chó này chung đụng với giống cái của hắn còn nhiều hơn so với hắn, trong lòng hắn suy nghĩ muốn giết nó cũng đã có. Mỗi lần như vậy con chó nhỏ chỉ có thể run rẩy nhìn Địch Á, cuối cùng vùi ở một góc hẻo lánh rơi nước mắt, tại sao nam chủ nhân lại hư hỏng như vậy?

Mùa ấm đã qua, xung quanh bộ lạc có không ít đất đai được khai khẩn. Gần đây thành quả săn thú cũng ngày càng phong phú, không phải có thể săn được nhiều loại thú hơn, mà là có nhiều ngũ cốc hơn. Cũng không biết những người thú này tìm được ở nơi nào, nhưng những thứ đó đều là thứ mà Trác Ngọc muốn.

Thật ra những thứ này đều là Địch Á căn cứ từ những gì giống cái của hắn miêu tả cùng với sự hiểu biết của giống cái về những thứ đó hắn liền đi tìm ở những nơi có nhiều thực vật. Thật ra Địch Á cũng không biết thứ mà giống cái của hắn muốn tìm cụ thể là cái gì, nhưng cái mà hắn có chính là kiên nhẫn. Chỉ cần giống cái xác định có thể trồng trọt, hắn sẽ tụ tập 350 người thú đi thu thập, thường thì nhổ tận gốc mang về.

Trác Ngọc thấy một lần thì kinh hãi một lần, lực chiến đấu của những người thú này thật mạnh mẽ, cũng không sợ những loại ngũ cốc này không có đất sẽ không sống được ư? Trong lòng cô nghĩ vậy, miệng lại vội vàng chỉ huy người thú trồng những loại ngũ cốc này vào trong đất. Mặc kệ có thể sống được hay không cũng không thể để người thú mất công một chuyến cực khổ.

Mùa ấm này Trác Ngọc dạy cho những người thú ở đây không ít món ăn, mỗi người thú đều khen Trác Ngọc không dứt miệng, dĩ nhiên lại càng hy vọng Trác Ngọc có thể dạy bọn họ nấu được nhiều món ăn hơn.

Trác Ngọc cũng muốn vậy, cô không biết bao giờ mới có thể được ăn bột mì. Mỗi ngày cô đều nhìn chằm chằm ruộng lúa mì nuốt nước miếng, có lúc Địch Á không tìm được cô sẽ chạy thẳng tới ruộng lúa, nghĩ nhất định có thể tìm được giống cái của mình.

Mỗi lần Địch Á nhìn ánh mắt như sói của giống cái thì trong lòng cảm thấy run sợ. Một ngày nào đó giống cái của mình sẽ không tức giận đến mức ăn cả cây lúa mì non đi. Mỗi lần lôi kéo Trác Ngọc về nhà, Trác Ngọc đi được ba bước sẽ quay đầu lại nhìn một lần, dáng vẻ đó khiến hắn càng thêm khẳng định hoài nghi của mình.

Sau đó bất kể là lúc nào khi người thú đi qua nhà Địch Á đều ngửi được mùi thơm bay ra từ trong sân. Các người thú đều nói Địch Á là một giống đực tố, còn Địch Á thì lại sợ giống cái nhà mình sẽ đi gặm cây lúa mì non nên mỗi ngày đều làm đồ ăn ngon để hấp dẫn Trác Ngọc, không để cho cô nhớ đến lúa mì non nữa.

Vì Địch Á tỉ mỉ làm thức ăn cho Trác Ngọc nên sắc mặt Trác Ngọc hồng nhuận, cả người phơn phớt, lại thường xuyên trao đổi cùng bảo bảo của mình, dần dần hào quang của người mẹ trên người càng sáng, cả người nhìn qua không phải nhu hòa bình thường.

Lúc này, trong bộ lạc lại có một giống cái mang thai sắp đến thời gian sinh rồi, Trác Ngọc muốn đi xem người thú sinh con như thế nào. Lần trước Vân Đóa sinh con Trác Ngọc không xem, lần này cô không muốn bỏ qua. Cô xin Địch Á mang cô đi xem giống cái đó sinh con như nào, nói không chừng cô có thể tham khảo một chút.

Thời điểm bọn họ đến nhà của giống cái kia thì đã sinh rồi, Trác Ngọc tiếc nuối mình không thể tận mắt nhìn thấy quá trình sinh con. Cô hỏi giống cái đó khi sinh thì có cảm giác gì. Kết quả giống cái đó lại nói không có cảm giác gì, đến ngày sinh thì nằm trên giường một lát liền sinh ra, giống như gãi ngứa, nói như ăn một bữa cơm.

Trác Ngọc nóng nảy, nơi này sinh con không giống với địa cầu, không có kinh nghiệm gì để học hỏi, lại không có người giúp cô, vậy cô sinh con như thế nào đây, cô muốn trợn tròn mắt lên rồi.

Sau khi biết được lo âu của Trác Ngọc, Địch Á an ủi nói mình sẽ giúp cô đỡ đẻ, không để cho cô phải lo lắng, Trác Ngọc nghĩ thầm sao cô có thể không lo lắng.

Trên đường về nhà, Địch Á cũng có chút lo lắng. Trác Ngọc nhỏ như vậy sao có thể sinh được đứa bé lớn như thế. Trác Ngọc cũng rất rầu rĩ, đứa trẻ lớn như vậy cô sẽ khó sinh, không biết từ giờ cô ăn uống điều độ, đứa bé trong bụng có nguyện ý hay không.

[*]: La Tác đọc là “luósuõ”, vụn vặt đọc là “suõsuì”, hai từ này đọc gần giống nhau.

[**]: Hán Bảo, Hamburg, khờ khạo đều có chung 1 chữ “hàn” có nghĩa là khờ khạo, ngu ngốc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.