Nữ Bộ Thiên Hạ

Quyển 1 - Chương 12: Chính là ta đưa



Lâm Vô Du nhìn biểu tình quạnh quẽ của Xảo Nhi, trong lòng sợ hãi, ôn nhu nói: “Xảo Nhi, ta biết rõ ngươi nhất định chịu kích thích rất lớn, bất quá chuyện cũng đã qua, hãy buông tay đi, ngươi hiện tại đã là nha môn Đại tiểu thư của chúng ta, ta sẽ bảo vệ ngươi, không để ngươi chịu ủy khuất nữa, Xảo Nhi có tâm sự gì hãy nói với ta, lúc ta nhặt được ngươi, thì đã coi ngươi như là người thân, cho nên đừng để ta thương tâm được không?” Lâm Vô Du trong lời nói cơ hồ có chút khẩn cầu.

Xảo Nhi như trước vẫn không nhúc nhích, Lâm Vô Du thở dài tiếp tục nói: “Xảo Nhi, Đông Phương công tử tuy bị truy sát, nhưng ta không có chứng cớ, cho nên ngươi thả người trước đi?”

“Xảo Nhi, ngươi muốn ta phải làm thế nào, ngươi mới chịu nghe lời?” Lâm Vô Du vạn phần vô hại, đối với Xảo Nhi hắn thủy chung cảm thấy nàng là một nha đầu đáng thương, cũng đối đãi nàng như người của mình.

“Ngươi thực dong dài!” Đột nhiên Xảo Nhi mắt phượng liếc xéo hắn một cái, bước xuống giường đi ra ngoài.

“Xảo Nhi!” Lâm Vô Du lập tức giữ chặt nàng, lo lắng kêu lên.

“Ta đi thả người không được sao?” Xảo Nhi bị lão nhân này lãi nhãi làm cho phiền chết , hơn nữa, đáng chết , nàng sợ hắn làm phiền!

Lâm Vô Du sửng sốt, lập tức kéo Xảo Nhi tới, kinh hỉ nói: “Thật sao?” Khuôn mặt tuấn mỹ tươi cười như ánh sáng trong lành buổi sớm, chói mắt khiến Xảo Nhi khóe miệng rút gân.

“Không thích liền không thả.” Xảo Nhi nhìn hắn một cái, mắt phượng hạ xuống.

“Thích, thích, ta thích Xảo Nhi nhất, a ha ha.” Lâm Vô Du vui mừng đến nổi mình nói bậy mà cũng không biết, buông Xảo Nhi ra cười giống như đóa hoa Loa Kèn.

Sau khi Xảo Nhi sửng sốt, toàn thân càng thêm âm lãnh, hừ lạnh một tiếng xoay người rời khỏi.

“Ách.” Lâm Vô Du kinh ngạc, mình nói sai gì sao ? Bất quá hắn như trước rất cao hứng, liền nói Xảo Nhi không phải hư hỏng như vậy, lẩm bẩm một mình.

Xảo Nhi mặt lạnh đi đến phòng mình, Lãnh Sương Hàn đã thức dậy, ngồi trước bàn ở trong phòng suy nghĩ muốn chạy trốn, lại nghĩ nếu vậy hậu quả sẽ rất nghiêm trọng a.

“Ngươi có thể đi , nhớ kỹ, tại Hồng huyện không nên giết người!” Xảo Nhi tiến tới, lời nói băng lãnh thấu xương.

“A!” Lãnh Sương Hàn bị giật mình, nàng sao lại thả hắn đi dễ dàng như vậy?

“Đi đi, đừng để ta hối hận.” Xảo Nhi mắt phượng thâm trầm, lãnh khốc nhìn khuôn mặt tuấn tú của hắn, trong lòng than thở, xoay người ra khỏi phòng.

Lãnh Sương Hàn đứng tại chỗ rất lâu, hắn không hiểu, chẳng lẽ nàng nghe lời huyện lão gia? Người cuồng vọng như nàng căn bản là không cần sợ bất kỳ người nào, nhưng vì cái gì lại thả hắn đi dễ dàng như vậy? Lãnh Sương Hàn đột nhiên cảm thấy không thoải mái trong lòng.

Đi ra khỏi phòng, thấy thân thể nhỏ xinh của Xảo Nhi, mái tóc dài . Hắn ngẩng đầu nhìn trời đã tối, vậy mà toàn thân nàng lại phát ra quạnh quẽ khiến hắn rất ngạc nhiên, chẳng bao lâu sau, hắn chìm đắm vào trong thế giới của chính mình.

Nắm chặt trường kiếm trong tay, Lãnh Sương Hàn nhìn bóng lưng của Xảo Nhi lần nữa, điểm chân, vọt hướng tường viện, hai lần lên xuống liền không thấy bóng người.

“Xảo Nhi, dùng bữa tối !” Lưu đại nương từ hỏa phòng chạy ra, cười ha ha nói: “Hôm nay đại nhân nói có hai vị khách đến, cho nên làm thêm thức ăn, thời gian hơi lâu , Xảo Nhi không đói chết chứ, ha ha, Tiểu Mai, mau mang thức ăn lên! Đại nhân nhất định cũng đói bụng lắm rồi.”

Xảo Nhi phục hồi tinh thần, trở về phòng, tùy ý búi lại mái tóc dài, nhìn một đống hỗn độn trên giường, cắn chặt răng đi ra.

Trong phòng ăn.

“Xảo Nhi cô nương.” Đông Phương Ngọc ôn hòa tuấn mỹ thấy Xảo Nhi đã thay váy dài màu xanh đang tiến tới, trước mắt sáng ngời, lập tức đứng lên nghênh đón, thì ra nàng không phải nha hoàn nhóm lửa, mà là Đại tiểu thư của nha môn, thay đổi tân y nhìn nàng xinh xắn nhu nhược hơn, giống con gái rượu, khiến người yêu mến, nhưng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn băng lãnh của nàng, trong mắt phượng quạnh quẽ khiến người ta khó mà thân cận, nàng tới cùng một nữ tử như thế nào?

“Ân.” Xảo Nhi đáp nhẹ một tiếng, ngồi xuống, ngồi ở chủ vị là Lâm Vô Du, Chu Vô Ý ngồi ở bên phải hắn, Xảo Nhi tự nhiên ngồi ở bên trái, Đông Phương Ngọc ngồi ngồi bên cạnh Chu Vô Ý, Tiểu Thanh là hạ nhân ngồi bên phòng bên kia cùng với Tiểu Mai và các nàng khác cùng nhau dùng bữa.

“Xảo Nhi, đến đây, ăn nhiều một chút đi.” Lâm Vô Du tâm tình rất tốt, nhiệt tâm giúp Xảo Nhi gắp đồ ăn.

“Xảo Nhi, ngươi hiện tại là nha môn Đại tiểu thư của chúng ta, về sau đối tốt với chính mình một chút.” Chu Vô Ý cũng cười phụ họa nói.

“Các ngươi không cần đối tốt với ta như vậy, ta đã nói ta sẽ không làm bộ khoái, ta thích làm nha hoàn nhóm lửa, các ngươi không nên bức ta, xảy ra chuyện gì, chỉ có các ngươi đau đầu mà thôi!” Xảo Nhi căn bản không cảm kích.

“Không sao, ta hiểu rõ, về sau ngươi chính là nha môn Đại tiểu thư, ta sẽ không bức ngươi, là ta muốn ngươi được tốt hơn, không ủy khuất chính mình.” Lâm Vô Du thanh âm ôn nhu khàn và nhỏ, khiến Xảo Nhi nhịn không được mà nhìn bờ môi mỏng của hán, đôi mi thanh tú hạ xuống.

“Thì ra Xảo Nhi thực sự là nha hoàn nhóm lửa của nha môn?” Đông Phương Ngọc có chút giật mình hỏi.

“Ha ha, đúng, Xảo Nhi trước hôm nay vẫn là nha hoàn nhóm lửa, vì không muốn để nàng làm nha hoàn nhóm lửa, nên lần này mới cứu được ngươi.” Chu Vô Ý cười nói.

“Ha ha, xem ra là thiên ý an bài, thực là đa tạ Xảo Nhi cô nương.” Đông Phương Ngọc tinh mâu cảm kích nhìn Xảo Nhi.

“Ta đã nói ta chẳng hề muốn cứu ngươi, là ta không muốn tại Hồng huyện có kẻ giết người.” Xảo Nhi không cảm kích.

“Ha ha, thế nào cũng được, tại hạ quả thật bởi vì Xảo Nhi cô nương mà ta tránh được một kiếp.” Đông Phương Ngọc như trước ôn hòa cười .

“Xảo Nhi, tư tưởng của ngươi khiến ta rất cao hứng, liền nói là người một nhà, tư tưởng cũng không sai nhiều, ta vì ngươi mà cao hứng.” Lâm Vô Du vừa nghe xong, càng thêm mở cờ trong bụng, Xảo Nhi cũng vì suy nghĩ cho hắn.

Xảo Nhi mím môi không trả lời, cúi đầu yên lặng ăn cơm, trong lòng muốn cái gì nàng tự biết.

“Đại nhân, tại hạ có điều muốn thỉnh cầu.” Đông Phương Ngọc đột nhiên khó xử nói.

“Đông Phương công tử cứ nói đừng ngại.”

“Ta muốn thỉnh Xảo Nhi cô nương hộ tống tại hạ cùng Tiểu Thanh hồi phủ Thái Sư, nơi này có một ngàn lượng bạc trắng, đại nhân cùng Xảo Nhi có thể giúp việc này.” Đông Phương Ngọc từ lời nói của Xảo Nhi biết rõ chính mình rời khỏi Hồng huyện sẽ không an toàn.

“Cái này” Lâm Vô Du nhìn một ngàn lượng bạc trắng nuốt ngụm nước miếng, quay đầu nhìn Xảo Nhi, Xảo Nhi giống như không nghe thấy, như trước cúi đầu ăn cơm.

“Đại nhân, nha môn hàng tháng chi tiêu rất lớn, Lưu đại nương và các nàng muốn đại nhân tăng tiền tiêu vặt hàng tháng.” Chu Vô Ý lập tức nói.

“Ta biết, không sao, trước cứ như vậy đã, ta sẽ nghĩ biện pháp, Đông Phương công tử đừng ngại, nếu Xảo Nhi không nguyện ý, ta sẽ không làm nàng khó xử, cái này ngươi thu lại đi, ta sẽ phái mấy nha dịch hộ tống, tuy nói tác dụng không quá lớn, cũng tính là người của Hồng huyện, Ai da.” Lâm Vô Du thở dài đem bạc trắng trước mặt đẩy trở về.

Đông Phương Ngọc nhìn Xảo Nhi đang thờ ơ, biết rõ nàng không nguyện ý, bất quá hắn không có thu hồi bạc trắng nói: “Không quan hệ, nếu Xảo Nhi đã không nguyện ý, tại hạ cũng không miễn cưỡng, bạc này coi như tại hạ báo đền vì đã quấy rầy một đêm.”

“Sao lại như vậy, nha môn vốn là vì dân chúng, Đông Phương công tử như vậy tức là không xem quan huyện nho nhỏ ta đây ra cái gì đúng không.” Lâm Vô Du lập tức cự tuyệt.

“Cổ hủ!” Xảo Nhi nghe không nổi nữa.

“Xảo Nhi, đây không phải cổ hủ, làm người phải thi ân bất cầu báo, huống chi ta là quan phụ mẫu, càng phải lấy mình làm gương.” Lâm Vô Du nghiêm túc nói, thuận tiện giáo dục Xảo Nhi một chút.

“Đúng a, ngươi tiếp tục cổ hủ như vậy đi, tất cả nha môn sẽ ăn không khí mà sống !” Xảo Nhi lập tức không cho hắn chút sĩ diện nói.

“Cái, cái này, ta mấy ngày nữa sẽ vào kinh, thỉnh cầu Vương đại nhân, chúng ta bắt không được phạm nhân kiếm đâu ra tiền, bất quá Xảo Nhi yên tâm, đại nhân sẽ nghĩ ra biện pháp không để ngươi chịu ủy khuất.” Lâm Vô Du khuôn mặt tuấn tú nhăn lại một chỗ, nhìn Đông Phương Ngọc lúng túng vô cùng.

“Chờ ngươi nghĩ ra biện pháp, nha môn đã sớm đóng cửa , một ngàn lượng bạc này ngươi cất kỹ! Chính là ta đưa!” Xảo Nhi đột nhiên đồng ý , không biết vì sao nàng không muốn nghe hắn đi cầu xin người khác giúp đỡ.

“Cái này sao được, ngươi đáp ứng hộ tống Đông Phương công tử, tiền này là do ngươi kiếm, ta thế nào có thể bắt ngươi đưa tiền cứu tế nha môn, không được.” Lâm Vô Du ngoan cố khiến Xảo Nhi muốn phát điên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.