Xảo Nhi tức giận đi ra ngoài nha môn, đối với Lâm Vô Du thật sự không còn
gì để nói, cư nhiên muốn lấy nàng, thực là đầu óc có vấn đề! Nhưng mà
cũng khiến nàng nghĩ đến một vấn đề quan trọng khác, đó chính là tránh
thai, nàng không muốn mang thai hài tử của hắn, đến lúc đó hắn nhất định sẽ oanh tạc tai nàng đến chết, hài tử này không thể không có cha, càng
không thể không có mẹ, cho nên nhất định phải gả cho hắn.
Xảo Nhi tưởng tượng Lâm Vô Du kia sẽ giống như Đường Tăng cứ mở miệng là
lải nha lải nhải, nàng bắt đầu đau đầu, tại sao mình lại không nhịn được mà cường bức hắn, đều trách bộ dạng của hắn thật là chêu người, tưởng
tượng đến nam nhân ở trên giường Lưu Mai từ trước giờ đều là đại soái ca hạng nhất hạng nhì, nàng phát hiện yêu cầu của mình thật cao, cho nên
lần này tại sao là Lâm Vô Du mà không phải là Chu Vô Ý, là ta không nghĩ đến hắn là xử nam, mới bị ép đồng ý làm bộ khoái, nam sắc hại người
chưa.
Lúc Xảo Nhi tâm tình ngột ngạt trở lại nha môn, Chu Vô Ý đang tìm nàng khắp nơi.
“Xảo Nhi, ngươi đi đâu, nhanh về phòng thay quần áo, nếu đã là nha môn bộ
khoái, thì phải có bộ dạng của bộ khoái, cũng có thể uy hiếp tội phạm,
ha ha, Đông Phương công tử đang đợi, ngươi chuẩn bị xuất phát, đi sớm về sớm, đại nhân đang chỉnh lý tư liệu để bắt tội phạm, chờ ngươi trở về
.”
Xảo Nhi mắt phượng liếc hắn một cái, thầm nghĩ hắn sao
lại biết rõ? Xem ra thánh nhân là nhịn không được mà tán dương công đức
của hắn.
“Xảo Nhi, ngươi về sau sẽ là huyện nha phu nhân
của chúng ta, phải vì đại nhân mà làm vẻ vang a.” Trong lòng Chu Vô Ý
thật sự là bội phục tiểu nữ nhân này, nữ nhân cường hãn như vậy trên thế gian chỉ có một cư nhiện lại xuất hiện ở Hồng huyện của bọn hắn, kỳ
tích!
“Cái rắm!” Xảo Nhi tức giận mắng một tiếng, “Đừng để
ta nghe đến hai chữ đó nữa, bằng không cẩn thận ta cũng cường ngươi!”
Nói xong lập tức đi vào.
Chu Vô Ý đờ người ra, uy hiếp này
rất có phong cách, thật cường, Chu Vô Ý toàn thân rùng mình một cái,
nhìn bốn phía xung quanh nhanh chóng rời khỏi, vì sao hắn cảm thấy toàn
thân đều lạnh buốt .
Xảo Nhi nhìn đồng phục bộ khoái trong
phòng, khuôn mặt nhỏ nhắn biến thành màu xanh, đây rõ ràng là quần áo
nhỏ nhất của nha dịch, bên trong trường bào màu đỏ tía, cộng thêm vạt áo trước màu đen, cổ tay áo, thắt lưng, quần lót bên trong đều là màu
trắng, phía dưới kết hợp với đôi giày vải màu đen, chẳng lẽ nữ nhân cũng mặc như vậy? lại nhìn vỏ trường đao màu đen bên cạnh, Xảo Nhi thật muốn kích động rống to.
“Xảo Nhi.” Lúc này, Lâm Vô Du đang ở thư phòng nhận được tin của Chu Vô Ý đã chạy đến.
“Đây là y phục của ta?” Giọng nói của Xảo Nhi lạnh như băng, còn muốn kích
động mà bóp chết hắn, mình đồng ý làm bộ khoái, nhưng không đồng ý mặc
bộ quần áo này.
“Ha ha, Xảo Nhi, trong khoảng thời gian
ngắn không có y phục thích hợp với ngươi, bộ này là y phục của một tiểu
nha dịch trước đây, ngươi dùng tạm mấy ngày, ta đã gọi Cố đại thẩm đi
may mấy bộ đồ nữ tử xinh đẹp, uy phong, để Xảo Nhi của chúng ta về sau
có thể làm một nữ bộ khoái uy phong lẫm liệt, uy chấn Hồng huyện.” Lâm
Vô Du nhìn Xảo Nhi tủm tỉm cười, nghĩ đến rất đẹp.
“Ngươi là đang nằm mơ sao?” Xảo Nhi rất muốn xoá sạch khuôn mặt tươi tắn của hắn, cảm giác đặc biệt chói mắt.
“Xảo Nhi, ngươi đồng ý với đại nhân đi.” Lâm Vô Du nhất thời lộ ra vẻ mặt ủy khuất.
Xảo Nhi nhìn khuôn mặt tuấn tú muốn ăn đòn của hắn cắn chặt răng, hung tợn nói: “Đi ra!”
“A, vì cái gì a, Xảo Nhi không phải muốn thay quần áo sao?” Lâm Vô Du lại cười.
“Xảo Nhi, ngươi là nương tử của ta a.” Lâm Vô Du theo thói quen nói ra.
“Bốp!” Trên khuôn mặt tuấn tú của Lâm Vô Du vang lên một tiếng tát thanh thúy: “Đừng để ta nghe đến hai chữ này lần nữa, bằng không ta nghe một lần
đánh ngươi một lần!”
Sau khi Lâm Vô Du sửng sốt, lập tức
che khuôn mặt bị đánh của mình, ánh mắt ủy khuất xuất hiện sương mù,
nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn vô cùng băng lãnh của nàng, không nói lời nào,
nhưng đôi mắt xinh đẹp lóe ra vài giọt thủy tinh làm cho Xảo Nhi sắp
chết đuối.
Xảo Nhi không nhìn hắn nữa, thu lại ánh mắt hàn
lãnh, nhanh chóng thay quần áo, bộ quần áo này cư nhiên còn rất thích
hợp với nàng, màu đỏ tía làm tôn lên da thịt tuyết trắng của nàng, trang phục nam tử khiến nhìn nàng có điểm soái khí, nàng cột mái tóc dài bằng đoạn vải cũng màu đỏ tía thành đuôi ngựa, cả người lập tức có vẻ vô
cùng nhẹ nhàng khoan khoái, nhìn trong gương đồng, Xảo Nhi phát hiện
cũng không tệ lắm, khóe miệng không khỏi giật giật.
Cầm lấy đại đao uy vũ, rút đao ra khỏi vỏ, khóe mắt Xảo Nhi phát run, chói lọi
quả thực rất uy phong, chỉ thấy nàng duỗi một ngón tay, ở trên mặt đao
nhẹ nhàng bắn ra, đại đao lập tức một chia làm hai, đây chính là đại đao của nha môn!
Quay đầu nhìn Lâm Vô Du vẫn đang bụm mặt như
trước, hai mắt thương tâm nhìn nàng, Xảo Nhi hừ lạnh một tiếng, không có đồng tình đi ra ngoài.
“Xảo Nhi.” Lâm Vô Du giữ chặt nàng, Xảo Nhi nghiêng đầu mắt phượng liếc hắn một cái.
“Xảo Nhi, nếu ngươi không thích nghe hai chữ kia, đại nhân về sau sẽ không
nói đến, nhưng trong lòng ngươi phải nhớ kỹ, ta là nghiêm túc, còn có
ngươi về sau không thể đánh vào mặt ta, ta là đại nhân, bị thuộc hạ thấy sẽ mất đi uy nghiêm, ngươi đánh địa phương khác sẽ tốt hơn.” Lâm Vô Du
ủy khuất mím môi.
Xảo Nhi không nghĩ đến hắn không phát cáu ngược lại còn để nàng đánh địa phương khác, NND, lại là một Jesus.
“Xảo Nhi, ngươi là người, đừng quạnh quẽ như vậy được không? Chúng ta là người một nhà a.” Lâm Vô Du ôm lấy nàng.
“Ngươi lại muốn bị đánh có không phải?” Xảo Nhi giãy dụa thoát ra.
“Xảo Nhi muốn đánh, ta đồng ý, chỉ hi vọng Xảo Nhi vui vẻ.” Lâm Vô Du hai
mắt sủng ái đã bắt đầu buồn bực bất an, rất muốn đè bẹp Xảo Nhi.
“Nói xong chưa?” Xảo Nhi càng lạnh, hắn thực cho rằng mình không đánh hắn sao?
“Nói xong , ha ha.” Lâm Vô Du ngoan ngoãn buông nàng ra, đối với nàng lộ ra
nụ cười ấm áp, giống như một cái tát vừa rồi chưa có xảy ra.
Xảo Nhi lập tức “Vèo” Một tiếng không thấy bóng người, nàng sợ mình đối với nam nhân sẽ điên mất.
Đi đến phòng bếp lấy gạo bỏ vào trong túi áo, đi tới cửa lớn, gặp Đông
Phương Ngọc anh tuấn với Tiểu Thanh đã lên ngựa, bên cạnh còn có một con ngựa mà nâu, hiển nhiên là chuẩn bị cho nàng.
Xảo Nhi xuất hiện làm cho mọi người hai mắt sáng ngời, bộ khoái trang của nàng tuy
rằng nhìn liền biết rõ là nữ tử, nhưng nhìn qua sạch sẽ gọn gàng, tư thế oai hùng hiên ngang, có vẻ đẹp kiên cường khác thường, khiến mọi người
nhất thời đều không nở dời tầm mắt.
“Xảo Nhi, thực uy
phong, ha ha, đi sớm về sớm! Nhất định phải bảo hộ Đông Phương công tử
an toàn.” Chu sư gia quay đầu nhìn vào bên trong, không thấy Lâm Vô Du,
nên giao phó trước.
“Ta sẽ không cỡi ngựa!” Xảo Nhi nhíu mi nhìn hắn một cái.
“A, vậy, vậy?” Chu Vô Ý cả kinh, “Vậy xử lý thế nào? Ngồi xe ngựa?”
Xảo Nhi khinh bỉ nhìn hắn bằng một mắt, cả người bay lên trời, bay vọt ngồi phía sau Đông Phương Ngọc, Đông Phương Ngọc lập túc bị dọa nhảy dựng
lên, con ngựa cũng kinh hãi bắt đầu chạy trốn, Xảo Nhi lập tức giang hai tay ra, ôm lấy tinh eo của hắn.
Khuôn mặt tuấn tú Đông Phương Ngọc đỏ lên, nhưng vội vàng trấn định lại, quay đầu ngựa đang chạy lại.
“Tại sao trở về?” Xảo Nhi không hiểu.
“Đường tại nơi đầu!” Đông Phương Ngọc buồn cười trả lời, con ngựa dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người mà đi qua đi lại ở đại môn huyện nha.
“Lâm đại nhân, sư gia, sau này gặp lại!” Đông Phương Ngọc vừa vặn thấy Lâm Vô Du chạy ra, kêu to cáo từ.
“Xảo Nhi, nhớ kỹ! Muốn phát tiết trở về tìm đại nhân!” Lâm Vô Du giậm chân
kêu to, thấy Xảo Nhi ôm Đông Phương Ngọc, trong lòng nôn nóng.
Xảo Nhi vừa nghe, thiếu chút nữa ngã từ trên lưng ngựa xuống đất.