Xảo Nhi quay về phòng, đã thấy Cổ Thần Nhi không còn ở đó nữa, trong đầu
không khỏi khinh bỉ, tiểu khốn khiếp này chút kiên nhẫn cũng không có,
lại muốn học võ công, chỉ sợ là tiểu hài tử thích giở trò.
Giờ Thìn, nha dịch Vương Hán đi vào báo cáo thần y Cổ Bằng đã tới, Xảo Nhi thở dài nhìn Lâm Vô Du đang nằm trên giường.
“Sư gia, đại nhân như vậy làm sao thăng đường đây?” Xảo Nhi thiếu kiên nhẫn hỏi Chu Vô Ý.
“Xem ra chỉ có thể lùi lại vài ngày, dù sao thân thể của Vân nương cũng
không tốt, vậy ba ngày sau khai thẩm đi, ta đi nói với bọn họ.” Chu Vô Ý lắc lắc đầu đi ra.
“Đoán chừng hắn sẽ muốn gặp, Xảo Nhi cùng đi coi xem sao! Đại nhân dù sao
cũng chưa tỉnh, ngươi phụ ta đưa ra ý kiến.” Chu Vô Ý nhìn nàng nói.
“Đi thôi! Kỳ thật ta cũng muốn nhìn xem khi hắn đối mặt với Vân nương sẽ có loại biểu tình gì? Hài tử mà Vân nương đẻ non có thể là của hắn!” Xảo
Nhi cảm giác ghê tởm.
“Vậy thì đi xem sao, cái gì gọi là
giả dối!” Từ sau khi Chu Vô Ý được Xảo Nhi đưa vật chứng là túi nước,
trong tiềm thức của hắn cũng đã cho là Cổ Bằng có tội.
Sau
khi Cổ Bằng và Chu Vô Ý chào hỏi một hồi, quả nhiên hắn muốn gặp Âu
Dương Vân nương, mà tiểu khốn khiếp kia cũng không biết đã đứng phía sau cha hắn từ lúc nào, còn cười tít mắt nhìn Xảo Nhi, khiến cả người Xảo
Nhi không được tự nhiên, không phải chỉ ăn chút đậu hủ sao? Có cần phải
dùng bóng đèn 1 kW để chiếu nàng không?
Trong phòng Vân
nương, hai người vừa nhìn thấy nhau, lửa giận của Vân nương đã ngút
trời. Từ trên giường đứng lên, cả người đều đang phát run, nếu không
phải Xảo Nhi đè thị lại khuyên thị phải bình tĩnh, thì đoán chừng thị đã xông lên giết chết Cổ Bằng.
“Vân nương, lão phu có lòng
tốt chữa bệnh cho phu quân ngươi, tại sao các ngươi lại vu cáo hãm hại
ta?” Cổ Bằng mang vẻ mặt đau lòng.
“Kẻ đạo đức giả kia!
Ngươi đừng cho rằng ngươi giả bộ như vậy thì sẽ không có ai biết, tiếng
cười của ngươi vào ngày ấy, Vân nương ta có chết cũng nhớ kỹ! Lâm đại
nhân nhất định sẽ trừng trị kẻ mặt người dạ thú như ngươi.”
“Vân nương, ngươi đừng kích động, thế nào chỉ bằng tiếng cười đã vu tội cho
lão phu, trên đời này, tiếng cười tương tự nhau rất nhiều, tại sao ngươi lại khẳng định như vậy?” Cổ Bằng không có tức giận, tựa hồ đang khuyên
bảo Vân nương.
“Hừ! Ngươi cho rằng không ai biết sao? Túi
nước mà ngươi đưa cho ta đã được tìm thấy, đợi bệnh tình của Lâm đại
nhân tốt hơn, ta xem ngươi định ngụỵ biện thế nào!” Vân nương lộ ra tia
cười lạnh.
Cổ Bằng sửng sốt, Chu Vô Ý với Xảo Nhi cả kinh.
Không ngờ Vân nương lại nói ra manh mối quan trọng đó, đây là vật chứng
mà bọn hắn chuẩn bị để khi thăng đường sẽ bất thình lình đả kích Cổ
Bằng.
“Ha ha, sư gia, vật chứng quan trọng như vậy , tại
sao không cho lão phu biết chứ?” Cổ bằng nói sang chuyện khác, nhưng
trong lòng lại vô cũng kinh ngạc.
“À, bởi vì còn chưa điều
tra rõ ràng, cho nên tạm thời chưa thông báo cho Cổ đại phu. Lời Vân
nương nói chỉ là từ một phía, bọn nha dịch còn đang nghiên cứu xem túi
nước kia có phải của Cổ đại phu hay không.” Chu sư gia nhìn Vân nương,
khuôn mặt tuấn tú nở nụ cười.
“Chu sư gia, các ngươi nói
sai rồi, lão phu không phải tội phạm, đối với vật chứng bất lợi với lão
phu, lão phu có quyền được biết chứ? Chẳng lẽ sư gia cũng nghi ngờ lão
phu?” Vẻ mặt Cổ Bằng hơi giận
“Ha ha, Cổ đại phu đừng hiểu
lầm, đương nhiên không phải. Đại nhân bị bệnh, án kiện còn chưa kịp xem
qua, xin Cổ đại phu thông cảm!” Chu sư gia đành phải ôm quyền xuống
nước.
“Cổ đại phu, nếu không phải ngươi làm, ngươi cần gì
lo lắng. Dù sao cũng chỉ là một túi nước, cũng chưa chứng minh được cái
gì không phải sao?” Xảo Nhi phụ họa nói.
“Tuy nói như vậy,
nhưng hiện tại lão phu đã trở thành bị cáo, đương nhiên muốn biết tất
cả, hy vọng quý nha không giấu giếm sự thật nữa, lão phu xin cáo biệt!”
Cổ Bằng tức giận, phất tay áo bỏ đi.
Cổ Thần Nhi nhìn nhìn
Xảo Nhi, lại nhìn nhìn Vân nương, tức giận lớn tiếng nói: “Cha ta không
phải loại người đó!” Nói xong cũng bỏ đi.
Chu Vô Ý với Xảo
Nhi nhìn nhau, cũng không thể trách cứ Vân nương, Vân nương căn bản
không hiểu cách thẩm án. Hai người trở lại phía sau nha môn.
“Xem ra việc này càng khó giải quyết rồi!” Chu Vô Ý thở dài.
“Thuyền đến cầu tự nhiên thẳng!” Xảo Nhi không hề gì chỉ nhún nhún vai, đi vào
phòng Lâm Vô Du, để Lưu đại thẩm đi nghỉ ngơi, đổi lại nàng chăm sóc.
Kết quả Xảo Nhi ở bên cạnh hắn ngáy ngủ, thẳng đến khi Lâm Vô Du tỉnh
lại kêu “Nước”, nàng mới nhảy dựng lên đi rót nước.
Lâm Vô Du mở mắt ra, thấy Xảo Nhi chăm sóc hắn, nhất thời lộ ra nụ cười
trấn an, yếu ớt nói: “Tốt hơn nhiều rồi, cám ơn Xảo Nhi.”
Xảo Nhi vừa nghe đến câu cám ơn của hắn, cổ họng lại bị chẹn lại , khuôn
mặt nhỏ nhắn vốn định lạnh nhạt, lại từ từ thả lỏng, thở dài nói: “Ta
giúp ngươi chăm bệnh, phải nhanh khỏe lên nha.” Xảo Nhi nghĩ đến lời nói của Cổ Thần Nhi.
“Ta không sao, Xảo Nhi ngủ đi, hiện tại là canh ba sao?” Lâm Vô Du đối với Xảo Nhi cười yếu ớt.
“Ta tỉnh rồi!” Xảo Nhi không để hắn có cơ hội cự tuyệt, lập tức kéo hắn
lên, tay nhỏ đỡ lưng hắn. Lúc này đây Xảo Nhi vô cùng cẩn thận, Lâm Vô
Du chỉ cảm thấy trong lòng ấm áp dễ chịu rất thoải mái.
Xảo Nhi chăm bệnh cho hắn mới nằm ngủ được một canh giờ, tinh thần của Lâm
Vô Du quả nhiên tốt hơn nhiều, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Xảo Nhi, nhịn không được hôn lên trán nàng một cái, rồi yên tâm nhắm mắt lại. Hắn
biết Xảo Nhi tuy mở miệng đều nói lời vô tình, nhưng trong lòng nàng vẫn là có hắn.
“Xảo Nhi, không tốt, túi nước bị trộm rồi!” Chu Vô Ý sốt ruột nói.
Xảo Nhi bật dậy, NND, không để nàng vào mắt, dám trộm túi nước, muốn nàng giết chết sao.
“Sự việc thế nào?” Lâm Vô Du thật vất vả mới nói ra câu, sắc mặt lại chuyển hồng.
Xảo Nhi nhanh như gió xuống giường, mở cửa, nói với Chu Vô Ý: “Ta đi tìm! ! Việc này không phải càng chứng minh hắn có tật giật mình sao?”
“Có người đi tìm rồi nhưng không thấy, chúng ta đã thiếu mất bằng chứng có
lợi, lại không thể nói là hắn trộm! Như vậy không có cách nào trị tội
hắn sao? Hơn nữa, đoán chừng túi nước kia đã bị tiêu hủy.”
“Vậy tìm người trộm túi nước!” Mắt phượng của Xảo Nhi nhíu lại, trong lòng
thật sự khó chịu, tuy rằng nàng không để ý đến án kiện, nhưng tốt xấu gì nàng hiện tại cũng là bộ khoái, dám tới địa bàn của nàng trộm đồ, thì
chứng tỏ có can đảm khiêu khích, không cớ gì mà Thượng Quan Xảo Nhi nàng lại không tiếp.