Sau khi mấy mỹ nam rời khỏi nha môn. Lâm Vô Du rốt cuộc cũng nhẹ nhàng thở
ra, mau chóng đi rửa mặt chải đầu rồi nằm trên giường đợi Xảo Nhi trở
về. Miệng cười toét đến mang tai. Nhờ uống vài viên thuốc trợ lực, thân
thể hắn đã không còn đáng lo nữa. Lần trước đang kích tình mãnh liệt thì bị cắt ngang, hại hắn cả ngày thấy Xảo Nhi thì trong lòng ngưa ngứa,
hơn nữa hắn còn hỏi Cổ Thần Nhi một vài vấn đề khuê phòng, rồi dưới ánh
mắt hoảng hốt của tiểu mỹ nam, hắn sai nha dịch mua vài thứ, vừa mới
uống xong, toàn thân đều khô nóng. Đêm nay hắn muốn Xảo Nhi biết mình
rất xuất sắc, để tránh nàng ở bên người khác.
Trong phòng
Xảo Nhi, Lãnh Sương Hàn tiếp tục lải nhải cầu xin. Xảo Nhi lại thủy
chung chỉ một câu nói, mà Lãnh Sương Hàn trước sau vẫn không hề nản
lòng.
Nhìn ngoài cửa sổ, trời càng ngày càng tối. Xảo Nhi
muốn đến với Lâm Vô Du, nên nói với Lãnh Sương Hàn: “Ngươi ngủ đi, đêm
nay ta không ngủ ở đây.”, nói xong xoay người đi ra.
“Xảo Nhi! Ngươi, ngươi không ngủ ở đây...? Vậy ngủ ở đâu?” Lãnh Sương Hàn vẫn chưa biết Xảo Nhi có quan hệ với Lâm Vô Du.
“Ta đi ngủ ở chỗ đại nhân, ở đây với ngươi ta sợ nhịn không được sẽ ăn
ngươi mất. Trừ khi ngươi nguyện ý giữ ta lại.“ Xảo Nhi nháy mắt với hắn
mấy cái, liếc nhìn thân hình cường tráng của hắn, huýt sáo kiểu lưu manh rồi đi ra. Nàng biết hắn chưa nghĩ thông suốt, nhưng mà Xảo Nhi biết
nam nhân này sớm muộn gì cũng sẽ vào tay mình. Đến lúc đó, mình liền có
thể ăn hắn một cách quang minh chính đại, hơn nữa không cần phải chịu
trách nhiệm. Ha ha, nghĩ thôi đã thấy thích rồi.
Lâm Vô Du ở trong phòng vừa nghe tiếng huýt sáo của Xảo Nhi, lập tức đầu đầy hắc
tuyến, liền kéo bạch y của mình ra chút xíu, giả vờ nhắm mắt lại ngủ.
(BB: Hắc hắc, Lâm Lâm lớn rồi, biết tự quyến rũ rồi a~~~ )
Xảo Nhi đẩy cửa tiến vào, thấy Lâm Vô Du nằm trên giường. Ngọn đèn trước
giường mờ ảo, nàng sợ đánh thức hắn nên nhẹ nhàng đi đến bên giường.
Vừa nhìn thấy, hai tròng mắt của Xảo Nhi lập tức phát sáng. Dưới ánh đèn,
Lâm Vô Du lộ ra bộ ngực trắng nõn trơn bóng, hai nốt chu sa hồng nhạt
hơi run rẩy trong không khí, khiến mắt phượng của nàng tối sầm lại.
Không phải hắn đang cố ý quyến rũ mình chứ? Lại nhìn qua khuôn mặt tuấn
mỹ, dù trong bóng tối vẫn thấy hàng mi đang khẽ động. Xảo Nhi thấy buồn
cười, không ngờ nam nhân này lại dám quyến rũ nàng.
“Đại nhân…” Xảo Nhi khẽ gọi.
Lâm Vô Du nằm bất động, nhưng lông mi lại càng lúc càng run thêm. Khuôn mặt tuấn tú trắng nõn nổi lên sắc hồng. Xảo Nhi ngắm không rời mắt, vội
vàng rửa mặt chải đầu một chút, rồi nhảy lên giường. Nàng muốn cho nam
nhân này biết rõ hậu quả quyến rũ nàng là như thế nào. (BB: =)) R.I.P bé Lâm Lâm =)) )
Xảo Nhi chỉ mặc một cái yếm, thân thể nóng
bỏng quyến rũ lập tức dính lên thân thể Lâm Vô Du. Bàn tay nhỏ bé không
khách khí nhắm ngay hai nốt chu sa xinh đẹp kia mà véo cho sưng lên.
Khuôn mặt tuấn tú của Lâm Vô Du nhất thời đỏ ửng, Xảo Nhi buồn cười nói: “Còn muốn giả vờ sao?”
Lâm Vô Du chịu không nổi nữa, lập tức bắt lấy bàn tay đang giở trò xấu của
nàng. Khóe mắt ẩn tình nhàn nhạt nhìn nàng nói: “Xảo Nhi, nàng thật xấu
mà.”
“Là ngươi muốn hư sao?” Xảo Nhi nhìn nam nhân lộ ra vẻ mặt nhăn nhó bỗng nhiên tâm tình rất vui vẻ, “Thân thể đã khỏe chưa?”
“Ừm, tốt lắm, nhiễm phong hàn thôi mà, không sao đâu.” Bàn tay to của Lâm Vô Du sờ mó thân thể mượt mà như tơ của Xảo Nhi, quyến luyến không rời.
“Sao đêm nay lại chủ động như vậy?” Xảo Nhi rất hiếu kỳ, vừa cởi quần áo của hắn vừa hỏi.
“A, không, không có đâu. Chẳng phải ban ngày chúng ta chưa làm xong sao?
Ban đêm đương nhiên phải tiếp tục.” Lâm Vô Du không thể nói thật là mình sợ nàng tìm mỹ nam khác thay thế, đương nhiên hắn cũng chính là tâm
ngứa khó nhịn.
“Sao mặt ngươi hồng như vậy, thân thể lại
thật nóng, sao thế này?” Xảo Nhi cởi sạch quần áo của hắn. Vừa vòng tay
ôm hắn liền cảm thấy không đúng, vội vàng sờ tay lên trán hắn, nhíu đôi
mi thanh tú.
“Xảo Nhi, không sao mà.” Khóe miệng Lâm Vô Du
run rẩy. Xảo Nhi sẽ không cho rằng hắn bị sốt chứ, nói xong vội vàng đặt hạ thân đến gần nàng, để Xảo Nhi cảm thụ bảo bối hùng vĩ của hắn.
“Xảo Nhi, đêm nay nàng thật nhiều lời!” Lâm Vô Du khẩn trương, liền hung
hăng che lại miệng nhỏ của nàng lại, nhiệt tình khiêu khích.
Xảo Nhi trợn trắng mắt, NND, vừa mắng hắn đã bị hắn mắng lại, không phải
mình đang lo cho hắn sao? Hắn đã thích thế thì đành thành toàn hắn vậy.
Dù sao tạm thời cũng không chết người được.
Xảo Nhi lập tức nhiệt tình đáp lại. Bàn tay nhỏ bé càng không kiêng nể gì mà sờ soạng
khắp nơi trên người hắn. Đến lúc nàng định áp hắn dưới thân, Lâm Vô Du
đột nhiên dùng lực, liền lật ngược lại đè trên thân nàng.
“Xảo Nhi, đêm nay để đại nhân từ từ yêu nàng.” Hai mắt Lâm Vô Du bốc lên
ngọn lửa dục vọng, khiến Xảo Nhi kinh hãi. Từ lúc nào nam nhân này lại
ra vẻ nam nhân vậy? (BB: Làm như Lâm Lâm gay ko bằng =)) )
“Ngươi uống thuốc?” Xảo Nhi đặc biệt nhạy cảm nói.
“Làm gì có.” Lâm Vô Du áp sát người xuống, vừa hôn lên khắp toàn thân Xảo Nhi vừa chối.
“Mẹ nó, ngươi nhất định có uống!” Tay Xảo Nhi nắm lấy tóc hắn liền bắt hắn
ngửa đầu lên, hung hăng trừng hắn. Đừng cho rằng nàng nghiện vận động
trên giường đến loạn thần kinh, nàng chính là tỉnh táo hơn bất kì ai.
“Ai da, đau quá, Xảo Nhi…” Lâm Vô Du vô cùng tủi thân, khóe mắt rơm rớm.
“Nói! Có uống hay không?” Không biết vì sao Xảo Nhi lại tức giận, không ngờ
hắn vì thỏa mãn nàng mà dám uống thuốc, làm thương tổn thân thể hắn. Xảo Nhi nghĩ đến điểm này tim liền run rẩy.
“Không có mà, chỉ là, chỉ là uống chút máu hươu.” Lâm Vô Du thành thật, thẳng thắn nói.
Xảo Nhi vừa nghe liền sửng sốt, trách không được hắn làm loạn như vậy, thì ra là thuốc bổ.
“Vì sao uống? Thật tức chết mà, nếu ta không đến thì sao?” Xảo Nhi buông
hắn ra, lửa giận giảm đôi chút, giọng cũng dịu lại.
“Ta, chỉ là ta muốn ở phía trên thôi.” Lâm Vô Du làm nũng. Hắn biết Xảo Nhi thích hắn ở trên giường làm nũng.
“Phía trên thì phía trên, có cần dùng thủ đoạn như vậy không?” Khóe miệng Xảo Nhi co giật, nhưng có chút muốn cười thật to. Xem ra hắn bị mình đè cho sợ rồi, là nam nhân sẽ muốn phản kháng.
“Thần Nhi bảo dùng thứ này không sao, là ta sợ Xảo Nhi không được cấp đủ, cho nên… Chờ
thân thể ta tốt hơn, ta muốn luyện võ, cường thân kiện thể. Nương tử,
nàng nói được không?” Lâm Vô Du lại áp xuống ôm lấy nàng.
Xảo Nhi vừa nghe hai chữ nương tử, nét mặt đang ôn hòa lập tức chuyển sang lạnh lùng.
“Xảo Nhi, thực, thực xin lỗi, ta lại quên, ta đáng đánh!” Trong lòng Lâm Vô
Du vẫn xem Xảo Nhi là nương tử, tự nhiên liền bật ra khỏi miệng. Nhìn
Xảo Nhi mang vẻ mặt băng lãnh, biết là hỏng bét rồi, vội vàng đưa tay
đánh mặt mình thừa nhận sai lầm.
Xảo Nhi kéo tay hắn ra,
không biết vì sao tim lại thấy thật đau, không nói lời nào, mắt phượng
hiện lên u buồn, liền vươn tay kéo lấy cổ hắn, chủ động hôn lên môi hắn. Lâm Vô Du vui vẻ trong lòng, vội vàng dịu dàng ôm lấy thân thể lả lướt
của Xảo Nhi, nhiệt liệt đáp lại. Giờ khắc này, Lâm Vô Du tin Xảo Nhi
tuyệt đối là có tình ý với hắn, phát hiện này khiến hắn phấn chấn đến
nỗi thân thể mơ hồ run lên!