Nữ Bộ Thiên Hạ

Quyển 1 - Chương 7: Kỹ thuật sống



Tiểu Thanh lập tức giành nói: “Tiểu tỷ tỷ, ngươi không biết Đông Phương Thế Gia sao? Là kinh thành thủ phủ a.” Tiểu Thanh rất kiêu ngạo nói.

“Không biết, Xảo Nhi chẳng qua chỉ là nha hoàn nhóm lửa.” Xảo Nhi không muốn đả kích hắn, nhưng là nàng thực không biết.

“A, nha hoàn nhóm lửa?” Tiểu Thanh giật mình nhìn bộ dạng thiếu gia cũng một phen giống mình, khóe miệng co quắp.

“Không thể sao?” Xảo Nhi mắt phượng lãnh câu liếc hắn một cái.

“Không, không phải, chính là, chính là ta không biết Xảo Nhi tỷ tỷ võ công lợi hại vậy, cư nhiên lại là nha hoàn nhóm lửa a?” Tiểu Thanh vội vàng cà lăm giải thích.

“Không có nha hoàn nhóm lửa, ai nấu cơm cho ngươi ăn ?” Xảo Nhi không thấy có cái gì khó xử, nàng muốn làm còn không được làm đây.

“A ha ha, Xảo Nhi nói hay, người không phân biệt quý tiện, nghề nào cũng có trạng nguyên, nhóm lửa cũng có thể thiêu ra một cái thiên hạ đệ nhất.” Đông Phương Ngọc lập tức mỉm cười tiếp nối.

Xảo Nhi đôi mắt xinh đẹp vừa chuyển nói: “Không cần nịnh nọt ta, các ngươi muốn trở lại kinh thành sợ rằng rất khó, tên kia vẫn còn theo phía sau.” Xảo Nhi khóe miệng cười lạnh nâng lên, so với hai chủ tớ bọn hắn, nàng đối với khốc nam kia càng cảm thấy có điểm hứng thú, đây là bản năng của nàng, thật sự Lãnh Sương Hàn thân hình rất là kình bạo a, khiến nàng mơ tưởng hão huyền, xem ra đêm nay lại là một đêm cuồng nhiệt a.

“A?” Hai người lập tức xoay người, quả nhiên gặp Lãnh Sương Hàn vẻ mặt xanh mét, tay cầm trường kiếm xa xa theo sát ở phía sau.

“Thiếu gia, nên xử lý thế nào a?” Tiểu Thanh lập tức dậm chân, trên tay hắn vết thương vẫn còn đau.

“Hắn hẳn là sát thủ, không đạt mục đích không bỏ qua, Xảo Nhi, chúng ta có thể hay không ở lại nhà ngươi tá túc một đêm?” Đông Phương Ngọc khẩn cầu hỏi, trời vừa tối, bọn hắn liền càng nguy hiểm.

“Taị sao?” Xảo Nhi nhướng mắt.

“Xảo Nhi tỷ tỷ, thiếu gia nhà ta là người tốt a , ngươi liền giúp chúng ta có được không? Chúng ta có thể cấp ngươi tiền thuê nhà.” Tiểu Thanh kéo ống tay áo Xảo Nhi vẻ mặt đáng thương, tội nghiệp.

Xảo Nhi kỳ thật rất sợ người khác đeo bám, Tiểu Thanh giống như tiểu hài tử vậy, trách mắng tựa hồ có chút quá đáng, nhưng lại sợ bị cuốn lấy, cho nên nàng chỉ có thể đẩy hắn ra nói: “Ta không gia, bất quá các ngươi có thể đi Hồng huyện nha môn, Huyện thái gia chính nghĩa thiện lương, nhất định sẽ thu lưu các ngươi , huống chi nha môn dạo này cũng rất tốt.” Xảo Nhi nói duỗi tay gãi gãi búi tóc nha hoàn của mình.

“A” Tiểu Thanh nghe không hiểu.

“Đa tạ Xảo Nhi cô nương chỉ điểm, chúng ta đây liền đi.” Đông Phương Ngọc nghe ra, Xảo Nhi này không gia, rõ ràng là nha hoàn nhóm lửa của nha môn, nàng nói như vậy ám chỉ là bọn hắn cấp tiền cho nha môn, ý tứ là để bọn hắn cấp nha môn tiền, nếu nàng lấy tiền cư nhiên tánh mạng của bọn họ sẽ được đảm bảo.

“Các ngươi đi trước đi, Xảo Nhi còn có chút việc.” Xảo Nhi đối với Đông Phương Ngọc cười lạnh, nhu mỹ tuấn nam này rất là thông minh.

“Đa tạ Xảo Nhi cô nương, Tiểu Thanh, chúng ta đi nhanh đi.” Đông Phương Ngọc hướng Xảo Nhi mỉm cười, kéo Tiểu Thanh hoàn toàn không hiểu rõ tình huống vội vàng ra khỏi bìa rừng.

Lúc này ba người đã ra khỏi bìa rừng, còn cách đường lớn một đoạn cự ly ngắn nữa, Xảo Nhi đứng tại chỗ hướng ngọn cây nhìn mặt trời chậm rãi xuống núi, tất cả chân trời biến thành một mảnh đỏ bừng, rất đẹp, đẹp đến nổi khiến Xảo Nhi nội tâm cao hứng, chẳng bao lâu sau, hắn cùng nàng sẽ ngồi tại đỉnh núi nhìn mặt trời chiều ngã về tây, tình thâm ý trọng, thề non hẹn biển a.

Sát khí tới gần, Xảo Nhi đau lòng, trường kiếm bổ tới, lôi kéo một chút, vĩ ngạn thân thể ngã xuống bãi cỏ, bị nàng áp ở dưới thân không thể động đậy, miệng nhỏ điên cuồng hút lấy môi mỏng hoàn mỹ của Lãnh Sương Hàn, bàn tay nhỏ bé trực tiếp thô bạo thăm dò trong vạt áo màu đen, từ trên xuống, thẳng đến trọng yếu.

“Nga.” Một trận kêu rên, Lãnh Sương Hàn hoảng sợ mở to con ngươi đen, cái nha đầu chết tiệt này muốn làm gì a?

‘Tê’ một tiếng, vạt áo đen trước ngực mở ra một nửa, lộ ra da thịt loáng bóng màu mật ong của Lãnh Sương Hàn, trực tiếp bắt đầu tại trước ngực hắn mà gặm cắn chà đạp, phía dưới bàn tay nhỏ tà ác vô cùng, Lãnh Sương Hàn nội tâm nổi giận, thân thể rất thành thật phản ứng.

Tinh mâu oán hận nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn băng lãnh trước mặt, hắn không biết nữ nhân này đến tận cùng là muốn làm gì, vì sao lại như vậy đối với hắn, nhìn nàng đôi mắt băng lãnh thấu xương không có một điểm kích tình, hiển nhiên nàng là phát tiết, có ai có thể nói cho hắn biết, vì cái gì người gặp xui xẻo lại là hắn a.

Thời điểm bàn tay nhỏ bé muốn xé rách quần hắn, bên ngoài con đường vang lên một chuỗi tiếng vó ngựa, hù dọa một bầy chim chóc trong rừng, chính là Xảo Nhi đang thi bạo đối với mỹ nam cũng bừng tỉnh.

Đột nhiên đứng thẳng, mắt phượng nheo lại nhìn khuôn mặt đỏ bừng tuấn tú của Lãnh Sương Hàn, trên mặt dấu năm ngón tay càng thêm tuyệt vọng biểu tình, nàng có chút kinh ngạc, quay đầu nhìn bàn tay nhỏ bé của mình đang để trong quần hắn, khóe mắt giật giật, lui lại, nhưng lại nhìn thấy hắn lều trại cao ngất khiến nàng lại nhịn không được thò tay hạ xuống, huýt sáo một cái, lưu manh đùa giỡn, đồng thời cũng khiến nàng nhớ đến chính mình với các huynh đệ nửa đêm trên đường lớn giở trò lưu manh.

“Ân.” Lãnh Sương Hàn lần nữa kêu rên, khuôn mặt tuấn tú đỏ bừng, vừa tức vừa thẹn, cái nha đầu chết tiệt này thế nào còn có thể trêu chọc hắn như vậy.

“Thật ngại a, bệnh cũ tái phát, ngươi tốt nhất cách ta xa một chút, bằng không ta không cam đoan sẽ không xuống tay với ngươi.” Xảo Nhi giải huyệt cho hắn, Lãnh Sương Hàn lập tức vồ đến, kết quả đương nhiên là lần nữa bị Xảo Nhi áp ở dưới thân, tiếp theo Xảo Nhi lại một lần nữa phi lễ huynh đệ phía dưới của hắn.

“Còn muốn tiếp tục lần nữa?” Xảo Nhi vuốt vuốt đôi mi thanh tú.

“Ngươi, ngươi, ngươi vô sỉ, ngươi là ma nữ dâm đãng!” Lãnh Sương Hàn đã vô pháp dùng ngôn ngữ để diễn tả sự phẫn nộ cùng thẹn thùng của hắn.

“Ha ha, ma nữ dâm đãng? Không sai, bất quá ngươi mà gọi một lần nữa, ta liền ở chỗ này của ngươi! Để ngươi biết thế nào gọi là nữ nhân dâm đãng!” Xảo Nhi nữa cười nữa uy hiếp, khẩu khí chuyển hoán, biểu tình chuyển hoán, nhanh đến nổi khiến Lãnh Sương Hàn nội tâm rét run.

Xảo Nhi nhìn hắn bị dọa đến không nhúc nhích mới vừa lòng đứng lên phủi phủi bàn tay của mình nói: “Ngươi thân hình không tệ, nếu như cảm thấy động tình lưu luyến, có thể làm bạn trên giường của ta, bất quá lên giương là một kỹ thuật sống, nếu như quá kém, ta đối với ngươi sẽ mất đi hứng thú a.”

“Ngươi, ngươi, ngươi!” Lãnh Sương Hàn trừng lớn hai tròng mắt, khuôn mặt tuấn tú bạo hồng, nhìn biểu tình nghiêm túc của Xảo Nhi, một ngụm khi dâng lên, trong miệng đột nhiên máu tươi phun ra, con ngươi vừa lật, cư nhiên hoa hoa lệ lệ ngất đi, Xảo nhi đôi mắt trợn to, cảm thấy thần kỳ vô cùng, không phải nghiêm trọng như vậy chứ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.