Nữ Bộ Thiên Hạ

Quyển 2 - Chương 19



Xảo Nhi lặng lẽ đi vào " Tế thế đường" , nàng hiện tại chỉ cần nhìn động tĩnh của Thần y

Trên nóc nhà, Xảo Nhi giống lần trước nhìn trộm , nhìn thấy Cổ Thần Nhi đang tự luyện công trong phòng mình, làm cho nàng có chút ngoài ý muốn ( chị theo dõi Cổ Bằng mà cứ nhìn Cổ Thần Nhi là sao

Tiếng đập cửa vang lên, Cổ Thần Nhi ra mở cửa

- Cha

Cổ Bằng tiến vào phòng

- Thần Nhi , cha có chút việc muốn đi ra ngoài , ngươi đừng đi ra ngoài chạy loạn , biết không?

Cổ Bằng thoạt nhìn giống như một phụ thân tốt

- Cha đi nơi nào? Đã trễ thế này? Tiếu đại ca và Tiếu nhị ca có đi cùng người không?

Cổ Thần Nhi hiếu kì hỏi

- Ha ha, bọn họ đã sớm về nhà, vừa có người đến nói có bệnh nhân đau đầu rất nghiêm trọng, cha đi xem, nương của ngươi đã ngủ, ngươi đừng đánh thức nàng, biết không?

- Nga , được, cha đi cẩn thận , đêm nay chưa có ánh trăng

Cổ Thần Nhi cũng thật hiếu thuận

- Được

Cổ Bằng giúp Cổ Thần Nhi đóng cửa, sau đó đi ra " Tế thế đường" , khóe miệng nở nụ cười lạnh của Xảo Nhi càng lúc càng lớn , vừa định theo dõi, phát hiện Cổ Thần Nhi cư nhiên cũng đi ra, hơn nữa là đi theo sau cha hắn, điều này làm cho nàng kinh hãi, tiểu tử này muốn làm gì? Chẳng lẽ cũng hoài nghi cha hắn?

Chỉ thấy Cổ Thần Nhi lén lút theo sau cha hắn, hướng quán trọ của Tử Nguyệt Nhi mà đi, Xảo Nhi vô thần vô tức ( ai dịch giúp ta chỗ này với ) theo sau hai người

Quán trọ ở bên cạnh ngõ nhỏ, Cổ Bằng đứng dưới bức tường bên ngoài, nhìn bốn phía, Cổ Thần Nhi thực thông minh, cũng không lại gần đấy, nhưng lập tức thấy một màn mà đánh chết hắn cũng không tin được, chỉ thấy cả người cha hắn nhảy lên bức tường , lập tức biến mất ở trong viện

Cổ Thần Nhi vội vàng che miệng chạy đến, hai mắt tràn đầy vẻ không thể tin tưởng, cha của hắn cư nhiên có võ công, mà mười lăm năm qua hắn lại không biết

Cổ Thần Nhi kinh hoàng lập tức tìm được cửa quán trọ để chạy vào, Xảo Nhi cũng rất nhanh đi tới phòng của Tử Nguyệt Nhi, mở mái ngói trên nóc nhà

Cổ Bằng nhẹ nhàng gõ cửa, nhỏ giọng kêu lên

- Nguyệt Nhi cô nương......

Tử Nguyệt Nhi không uống dược nhưng cũng đang mơ mơ màng màng ngủ, nghe được tiếng của Cổ Bằng, sợ tới mức lập tức mở mắt ra, nhìn thấy bàn tay Xảo Nhi hướng tới nàng chào hỏi ( má ơi giống ma quá vậy Xảo tỷ ) , đây là động tác ám hiệu của hai người, lòng nàng mới bình tĩnh lại

- Nguyệt Nhi cô nương....

Cổ Bằng kêu hai tiếng , thấy Tử Nguyệt Nhi không có ra mở cửa, trong tay liền xuất hiện một chủy thủ, làm cửa phòng mở ra, đi vào rồi đóng cửa lại, mà lúc này Cổ Thần Nhi vẻ mặt tái nhợt nhìn người cha kính yêu của hắn giống như ăn trộm đi vào phòng Tử Nguyệt Nhi, hắn biết Tử Nguyệt Nhi là đến xem bệnh, cho nên cũng biết cha hắn thực sự là cầm thú

Cổ Thần Nhi với vẻ mặt sợ hãi cùng thống khổ , vẫn là vụng trộm đến gần phòng Tử Nguyệt Nhi, đi đến bên cửa sổ mở ra một cái khe nhỏ

Xảo Nhi ở trên, Cổ Thần Nhi ở bên cạnh, bên ngoài một mảnh tối đen, quán trọ không nhiều người lắm, cũng đều sớm đi ngủ, thật sự là thời cơ tốt để làm chuyện xấu

- Nguyệt Nhi cô nương?

Thanh âm Cổ Bằng lộ ra hưng phấn

Lưng Nguyệt Nhi hướng ra ngoài, trong lòng khẩn trương , chính là không phát ra tiếng

- Hắc hắc, Nguyệt Nhi cô nương, ngươi, cũng thật đẹp

Cổ Bằng phát ra tiếng cười gian tà, làm cho Cổ Thần Nhi ở bên ngoài tâm lạnh vô cùng

- Tiện nhân Âu Dương Vân Nương kia, lão phu thỏa mãn nàng ta, nàng ta lại dám đi cáo trạng lão tử, Nguyệt Nhi hẳn là không thể nào, ngươi so với nàng đẹp hơn, tối hôm qua lão phu suy nghĩ cả một đêm không ngủ được , mỹ nhân, đến đây, để lão phu hảo hảo yêu thương ngươi ( đồ dê cụ

Cổ Bằng hiển nhiên thích lầm bầm lầu bầu, một đôi tay đem cả người Tử Nguyệt Nhi lại gần, hai tay bắt đầu giúp Tử Nguyệt Nhi cởi áo

Cổ Thần Nhi lập tức chịu không nổi, khẽ cắn môi đẩy cửa phòng ra

- Cha, ngươi, ngươi làm gì!

Cả người Cổ Thần Nhi phát run, cặp mắt tinh thần kia mở to tràn đầy đau lòng cùng mịt mờ

- Thần Nhi, ngươi như thế nào theo tới đây?

Cổ Bằng lập tức sợ tới mức nhảy dựng lên, vừa rồi thiếu chút nữa Tử Nguyệt Nhi đã kêu lên

- Ngươi không phải cha ta! Ngươi không phải! Cha ta không phải cầm thú, không phải!

Nước mắt Cổ Thần Nhi rơi xuống, Xảo Nhi ở trên nhìn mà lòng chua xót

Sắc mặt Cổ Bằng tái nhợt, không nghĩ tới bí mật của mình bị con biết

- Thần Nhi, ngươi nghe cha giải thích

Cổ Bằng lập tức giữ chặt Cổ Thần Nhi đang khóc

- Ngươi còn có thể giải thích cái gì! Ngươi không làm nương ta thất vọng sao? Ngươi không làm Vân Nương, Chân ca ca thất vọng sao? Xảo Nhi tỷ tỷ nói rất đúng, ngươi chính là cầm thú, cầm thú! Ta muốn đi tố cáo ngươi

Cổ Thần Nhi xúc động đứng lên

- Ba

Một cái tát vang dội làm Cổ Thần Nhi ngơ ngác

- Xú tiểu tử, ta là cha của ngươi, chẳng lẽ ngươi nghĩ đem cha ngươi vào nhà giam? Đây là trả ơn cho ta?

- Cha quả thật không phải người tốt, bất quá mười mấy năm qua ta ở đây xem bệnh, nói như thế nào cũng có công lao, chẳng qua chỉ là mấy phụ nhân, có chuyện gì được

Cổ Bằng khí thế hung ác nói

- Ngươi, ngươi, ngươi không phải cha ta, ta không có người cha như vậy

Cổ Thần Nhi sợ tới mức lùi hai bước, nghe lời nói của cha hắn, cha hắn không chỉ cường bạo một người là Vân Nương

- Ba

Lại một tát nữa, hai bên mặt Cổ Thần Nhi sưng lên

- Ta chính là cha ngươi, nương ngươi không thỏa mãn được ta, ta tự nhiên sẽ tìm người khác phát tiết, ngươi đã biết thì nên vì cha mà giữ bí mật, nếu dám bán đứng cha, cũng đừng trách cha không khách khí! Hiện tại cha không thể dong dài cùng ngươi

Cổ Bằng uy hiếp xong, điểm huyệt đạo của Cổ Thần Nhi, chính mình đi đến bên giường Tử Nguyệt Nhi bắt đầu cởi quần, vừa cởi vừa cười nói

- Thần Nhi, kì thật hương vị nữ nhân không tệ, chờ cha xong, cho ngươi khai bao, như thế nào?

Cổ Bằng không biết liêm sỉ nói, còn cởi quần áo của Tử Nguyệt Nhi, lộ ra cái yếm màu đỏ bên trong

- Người đàn bà này thật đẹp, xú tiểu tử, nhìn xem cha làm nàng như thế nào để có kinh nghiệm, ngươi sẽ biết cái gì là mỹ vị , hắc hắc

Bàn tay to của Cổ Bằng không chút do dự kéo rớt cái yếm của Tử Nguyệt Nhi

- A!

Tử Nguyệt Nhi nghĩ rằng đã đến lúc, lập tức mở lớn mắt, kêu lớn lên

- Thần y, ngươi muốn làm gì?

Nguyệt Nhi vội vàng đem quần áo kéo lên, lùi đến góc giừơng, mà Cổ Thần Nhi đang đau xót muốn chết vừa sợ vừa mở mắt ra, bởi vì một màn kia làm cho hắn nhắm hai tròng mắt lại

- Ngươi chưa ăn dược?

Cổ Bằng chấn động, dường như ý thức được cái gì, lập tức xoay người nhìn về phía cửa phòng, chỉ thấy cửa phòng bị đẩy ra, khóe miệng Xảo Nhi cười lạnh tiến vào

- Cổ Bằng, lúc này đã có chứng cớ vô cùng xác thực đi

Ý cười trên mặt Xảo Nhi có lẫn hương vị huyết tinh tàn nhẫn

- Hóa ra, hóa ra là các ngươi sắp đặt cạm bẫy

Cổ Bằng tức giận, khuôn mặt trở nên khủng bố dữ tợn

- Loại người giảo hoạt như ngươi chỉ có bắt lấy tận tay, mới không có lời nào để nói, không phải sao? Thần Nhi, ngươi hiện tại hãy nhìn rõ ràng đi! Hắn chính là cha ngươi

Xảo Nhi nhìn về phía khuôn mặt đã rơi đầy lệ của Cổ Thần Nhi

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.