Đáng thương Lãnh Sương Hàn ở trong ánh mắt đồng tình của Chu Vô Ý đi khách sạn Đắc Ý bên cạnh, trong lòng hắn thực khó chịu, hắn thật sự không có ý,chính là hắn không muốn Xảo Nhi sa đọa, bất quá cũng làm cho hắn thấy rõ tâm ý chính mình, bất tri bất giác tim bị Xảo Nhi ràng buộc, không biết rốt cuộc mình thích nàng ở điểm nào a, Lãnh Sương Hàn hai hàng lông mày đều rối rắm nhíu chặt, lúc nàng khí thế, lúc nàng lạnh lùng, lúc nàng tùy ý,lúc nàng đặc biệt, thậm chí lúc nàng phi lễ hắn đều nhớ thật rõ, hắn cho tới bây giờ đều không để ý qua nữ nhân, lúc này đây thật sự đem nàng khắc thật sâu vào trong lòng.
Sau khi Xảo Nhi nổi điên đem phòng ở phá thành cái động xong, liền ly khai thật xa ra nội thành Hồng Huyện, đến một nông thôn, một mình nằm ở trên cỏ, miệng điêu căn cẩu cái đuôi thảo (câu này không hiểu gì hết, ai giúp Pii với ),mở lớn ánh mắt tinh thuần nhìn trời xanh mây trắng, trong lòng lại không thể bình tĩnh, NND, thật muốn đem xú nam nhân kia ra đánh, đã cứu hắn cư nhiên còn dám mắng nàng!Hoàn hảo chính mình chạy đến đây, bằg không xúc động lên thật sẽ đem hắn giết chết.
Xảo Nhi nằm đây cảm thán thiên nhiên, bình phục tâm tình, lại không biết bọn nha dịch đang tìm nàng khắp nơi, càng không biết Lâm Vô Du hung ác đuổi Lãnh Sương Hàn đi.
Tịch dương vô hạn mỹ, chính là gần hoàng hôn (giúp e với ạh)
Xảo Nhi nằm một hồi liền trực tiếp tới thời gian cơm tối, trong lòng cũng bình tĩnh lại nhiều, chính mình ở cổ đại, tuy rằng mình không ngại làm cái nữ lưu manh, bất quá hiện tại nàng đại biểu cho Lâm Vô Du, xem ra chính mình sau này khi ở trước mặt người khác phải giả trang một chút, bất quá nếu không biết là nàng, kia không phải chơi rất tốt? Xảo Nhi cong môi cười, lập tức đứng dậy đi vào khu vực thị trấn, mua một chút đồ mình thích.
Chờ Xảo Nhi chở lại nha môn, Lâm Vô Du lập tức tươi cười tiến lên, hắn chỉ biết Xảo Nhi sẽ chở về, nữ nhân này cho dù như thế nào tùy hứng cũng là nói chuyện giữ lời, hắn tin tưởng nàng sẽ đối hắn phụ trách, bằng không cũng sẽ không đáp ứng làm bộ khoái.
"Xảo Nhi dùng cơm tối " Lâm Vô Du, Chu Vô Ý cùng Đông Phương Ngọc chờ Xảo Nhi chở về, mà vương đại nhân cùng vương gia dùng cơm ở khách sạn cách cách, Lâm Vô Du không muốn đi, tự nhiên không đi.
Chờ Xảo Nhi trở lại phòng, không thấy Lãnh Sương Hàn, đôi mày thanh tú nhăn lại, ngẩng đầu nhìn xem đỉnh phòng, cái động nàng phá khi trước vẫn còn, nàng buồn bực, Lâm Vô Du như thế nào còn chưa kêu người sửa đây, này không giống tính cách của hắn, Xảo Nhi nào biết Lâm Vô Du là muốn nàng đến phòng của hắn nên cố ý không cho người sửa
Xảo Nhi đi đến phòng ăn hỏi " tên nam nhân chết tiệt Lãnh Sương Hàn đâu? " Chu Vô Ý nhìn sắc mặt xấu hồ của Lâm Vô Du, hắn cũng không nghĩ tới đại nhân sẽ bão nổi.
Xảo Nhi mở to miệng kinh ngạc nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Lâm Vô Du.
"Ta,ta,hắc hắc, miễn cho Xảo Nhi thấy hắn lại tức giận "Lâm Vô Du nhìn nàng giải thích.
Xảo nhi khóe miệng co rút nhìn qua Đông Phương Ngọc, hắn lập cúi thấp đầu, hắn biết Xảo nhi muốn hỏi vì sao không khuyên, kì thật hắn cũng muốn đuổi Lãnh Sương Hàn đi.
"Tự chủ trương "Xảo Nhi băng lãnh liếc bọn họ một cái, xoay người rời đi.
"Xảo Nhi, ngươi còn chưa có dùng bữa đâu "Lâm Vô Du vội la lên.
"Không ăn, ta đi bên kia ăn "Xảo Nhi thanh âm đã thật xa.
Lâm Vô Du nhìn Chu Vô Ý rồi lại nhìn Đông Phương Ngọc cười tự giễu nói " chẳng lẽ ta lại sai lầm rồi? "