Nữ Cầm Đồ Của Ác Hoàng Tử

Chương 13



Mười năm...... Quốc gia đều sắp không thể giữ, đương nhiên cũng không có ai nhàn rỗi chú ý đến vị hoàng tôn này như hắn.

Hắn rốt cục có thể tiêu dao tự tại rời khỏi cái nhà giam kia, đi đến một địa phương thật bình yên, thực đặc biệt.

Nhưng vì sao còn có thể thường thường nhớ tới nàng? Mơ thấy nàng? Nhớ thương nàng?

Hừ, lỗ tai nhỏ đáng giận kia, nàng khi nào thì đem tâm của hắn vụng trộm đánh cắp? Được thôi! Cứ định như vậy rồi! Hắn không dự tính đòi nàng trả lại,hắn phải làm cho nàng đem chính mình bồi cho hắn, món nợ này mới có lời!

Lạnh thấu xương, rét căm căm, giống như rơi vào hầm băng cực lạnh, từng đợt xâm nhập vào trong xương cốt , giây tiếp theo, độ ấm bắt đầu lên cao, nóng, nóng như núi lửa, nóng đến mức có thể đem người thiêu thành tro...... Vô biên vô hạn đau đớn, đây là Nguyễn Chân Chân như một thể xác còn có thể hô hấp, còn có nửa phần ý thức, coi như người còn sống, giờ này khắc này, tri giác duy nhất. Mấy ngày nay, nàng luôn luôn bị vây trong tình huống nửa tỉnh nửa mê, khi thì rét run khi thì nóng lên, nhất thời như ở băng thiên tuyết địa, nhất thời lại như ở nham thạch nóng chảy, bên trong biển lửa.

Nàng không dám mở mắt, sợ hãi sẽ nhìn thấy tay cùng chân của bản thân đã hóa thành máu loãng, nàng chỉ có thể liều mạng rên rỉ, kêu to, giãy dụa, thút thít...... Thẳng đến khi mất đi tất cả khí lực, mới có thể lẳng lặng ngất đi.

Mỗi khi như vậy, sẽ có một lồng ngực rất kiên cố dày rộng, kiên định không dời đem nàng chặt chẽ ôm vào trong ngực, không cho nàng bởi vì mất đi lý trí mà làm tổn thương chính mình, thẳng khi đến nàng ngủ.

Hắn đút thuốc, đút nước cho nàng, nghĩ cách đem thức ăn lỏng đút vào trong miệng nàng; Hắn còn luôn luôn canh giữ một bên, giúp nàng lau mồ hôi, chải đầu, thậm chí giúp nàng đổi quần áo ẩm ướt mồ hôi; Lúc hắn dùng thanh âm ôn nhu, cúi đầu ở bên tai nàng gọi tên của nàng, tựa như nàng là bảo bối trân quý nhất thế gian.

Nhưng hắn là ai vậy? Sẽ không là Cơ Dương, hắn chỉ biết cừu hận liếc nhìn mặt cùng thân thể nàng bằng nửa con mắt, châm chọc thân thể của nàng không khác gì tất cả dâm phụ trên đời này; Đương nhiên cũng sẽ không là người gọi là sư phụ, Ngột Tựu đứng đầu trong các sát thủ ở “Bách Điểu Các” hắn chỉ biết tìm nàng phiền toái, không có hảo ý khi nhìn nàng lần lượt nuốt vào “Dịch cốt tán”, làm cho nàng sống không bằng chết.

Vậy hắn là ai vậy? Chẳng lẽ là chủ nhân hiện tại của nàng, tiểu khốn kiếp Nguyên ký hiệu cầm đồ?

Không! Đối hắn mà nói, sự xuất hiện của nàng bất quá trò chơi có vẻ tươi mới, vừa tìm được trong cuộc sống nhàm chán, rất nhanh, hắn sẽ đi tìm trò chơi khác, sao có thể lo lắng cho nàng như thế?

Nhưng nàng lại không dám xác định, vòng tay này cũng không xa lạ, trừ bỏ hắn, còn sẽ có ai muốn thu lưu nàng, để cho nàng nghỉ lại như thế?

Hốt hoảng nghĩ, phút chốc, nàng cảm thấy ngực một trận oi bức, tiếp theo yết hầu một trận ngọt ngấy, “Oa” một tiếng phun ra một búng máu đen.

“Không có việc gì, phun được máu độc ra sẽ không nguy hiểm đến tánh mạng nữa.” Có người ở bên tai nàng nhẹ giọng nói.

Sao ngay cả thanh âm...... Cũng rất giống?

Nàng rất muốn mở to mắt nhìn xem, muốn nhìn một chút người kia có thể là hắn hay không? Nhưng ý thức cũng không cho phép, bắt đầu càng lúc càng xa, cuối cùng giống như mũi tên đã thoát khỏi dây cung, không thể quay đầu, cuối cùng cách nàng mà đi thật xa......

☆☆☆

Khi Nguyễn Chân Chân triệt để tỉnh táo lại, đã là chuyện của mười ngày sau, canh giữ ở bên người nàng không phải Nguyên Dắng, mà là vị nữ đại phu thanh lệ kia.

Nữ đại phu mỉm cười nhìn nàng, đáy mắt ẩn chứa quan tâm làm toàn thân cao thấp Nguyễn Chân Chân ấm áp.

“Nguyệt đại phu......” Nàng cảm kích nữ tử này không làm cho mình hóa thành máu loãng.

Nữ đại phu vẫn cứ không đáp lời, lấy qua một tấm giấy đưa cho nàng, phía trên viết những hàng chữ nhỏ nhắn thanh tú viết rằng: “Nguyễn cô nương, Nguyên công tử muốn ta nói cho cô nương , hắn cùng Bất Tam, Bất Tứ có việc phải rời khỏi nhà, nửa tháng sau sẽ về, mong cô nương cứ an tâm ở nơi này, không cần nhớ thương hắn.”

Nhớ thương hắn? Quỷ mới có thể nhớ thương cái tên vô lại kia! Tuy rằng nàng muốn biết rõ ràng người luôn luôn ở cạnh bên mình lúc hôn mê có phải là hắn hay không, cũng không đại biểu trong lòng nàng sẽ nhớ thương hắn.

Nguyễn Chân Chân bĩu môi, đột nhiên nghĩ đến khi mình độc phát một đêm kia, giữa bọn họ, thân mật khăng khít như vậy, nàng nhớ hắn hôn nàng, còn sờ soạng thân thể của nàng, nàng cũng sờ soạng hắn...... Nàng còn nhớ rất rõ!

“Nguyệt đại phu......” Nàng ngượng ngùng lẩm bẩm, khuôn mặt nhỏ nhắn không tự chủ được nổi lên nhàn nhạt đỏ ửng.

Nữ đại phu hiểu ý cười, cầm lấy bút, trên giấy lướt nhanh viết chút gì đó, lại lấy đến cho nàng xem.

Trên giấy rõ ràng viết năm chữ: “Ta sẽ không nói.”

(Sở dĩ có câu này là vì chị ko phải bị câm, mà là có ẩn tình nên ko muốn cất tiếng nói, trừ, e hèm.... Tiêu Tàn Dạ :))

Sẽ không nói? Nguyễn Chân Chân ngạc nhiên trừng lớn mắt, không thể tin được tất cả cư dân trong trấn ca công tụng đức xưng là thần y Nguyệt đại phu, lại là một người câm.

Nguyễn Chân Chân kinh ngạc nhìn chăm chú vào nữ tử xinh đẹp kia, đồng dạng thật lâu không thể nói thành lời......

Trên đời người bất hạnh vô cùng nhiều, cho dù vị nữ thần y này không thuộc nhân gian khói lửa cũng không thể may mắn thoát khỏi, cái gọi là hồng nhan bạc mệnh, là như thế này sao? Như vậy, mình chỉ suýt chút nữa là đã chết, có được cho là may mắn hay không?

Sau vài ngày, từ trong miệng những người đi vay vì bị chủ nợ Nguyên Dắng uy hiếp, cho nên bị bắt mang theo lễ vật tiến đến thăm vị cầm phẩm của Nguyên gia, Nguyễn Chân Chân biết được Nguyệt đại phu xác thực chưa bao giờ mở miệng nói chuyện nhiều.

“Từ sáu năm trước ta đi đến nơi này, đã không thấy Nguyệt đại phu nói chuyện nhiều.” Câu trần thuật đến từ Hoàng Phủ tiên sinh, mang lễ vật là những cành cỏ dại ven bờ, thuận tay quấn lại thành chú sóc có đuôi hoa xinh xắn.

“Chẳng lẽ đã chịu qua trọng thương gì? Nhưng nàng y thuật cao minh như vậy, sao ngay cả chính mình cũng trị không được?” Câu nghi vấn đến từ Hoa đạo sĩ, lễ vật là một đống giấy thật to viết chữ như gà bới, nói là có thể trừ tà trấn quỷ.

“Nếu không chính là bị thương quá nặng, ngay cả chính nàng cũng không có biện pháp?” Đoán câu là đến từ cô chủ khách sạn, đang đem gà hầm thuốc bắc, do đầu bếp Phú công công tự mình đun ba bốn canh giờ đổ vào bát.

“Không sai, nhất định là như vậy!” Câu khẳng định đến từ Tiểu Cù, trên tay còn cầm một con vịt kêu to “Cạc cạc cạc”.

“Nàng ngay cả người chết trong quan tài đều có thể trị sống, làm sao có thể trị không được chính mình?” Câu phủ định đến từ thợ săn Tiểu Kinh, hắn vừa đưa cho nữ đại phu một gùi thảo dược được hái từ trên núi.

“Cho nên, nhất định có ẩn tình khác!” Không nợ nần gì, hai tay trống không, rõ ràng là tới giúp vui Khúc trướng phòng cuối cùng tổng kết.

Nguyễn Chân Chân nghe bọn họ nói chuyện, xem biểu cảm bọn họ rất sống động, buồn cười, cười rộ lên......

Những người này trước kia nàng nhìn thấy hành động cùng cử chỉ đều thực cổ quái, nhưng lại làm cho nàng cảm thấy rất thú vị, người có nhóm, vật họp theo loài, đại khái chính là thế này đi!

Bỗng nhiên, nàng thật khát vọng gia nhập cái vòng nhỏ hẹp này của bọn họ, cùng bọn họ nói chuyện trời đất, đông kéo tây xả, giống như bọn họ, sống được vui vẻ tự tại, không quản, không lo......

Nàng chưa từng đối với bất cứ việc gì có ham muốn mãnh liệt như thế này, trước đó, cảm giác duy nhất sống trên đời chính là mệt, mệt đến mức nàng không thể thở. Từ khi đến trấn nhỏ này sống, nàng đột nhiên phát hiện, còn có rất nhiều rất nhiều chuyện thú vị ngay tại bên người. Nàng cho tới bây giờ, chưa bao giờ cảm thấy giống như hiện tại, bầu trời thì xanh mượt, hoa lại thơm như vậy, ngay cả mọi người vui cười, gương mặt cũng tràn ngập sức sống.

Nàng chưa từng nghĩ tới mình lại có thể cùng Nguyên Dắng cùng nhau quỳ rạp trên mặt đất, hưng trí bừng bừng xem một đám kiến chuyển đồ ăn, xem hai con chó nhỏ đánh nhau bên đường, nhìn xem cười ha ha.

Nàng bị hắn kéo đi thả diều, đốt đèn lồng thả trôi sông, đánh đu...... Việc này, chưa từng có ai mang nàng đi làm.

Chỉ có hắn, thì ra hắn, luôn luôn mang theo nàng tìm kiếm vui vẻ.

Bất ngờ không kịp suy nghĩ, giống như nước lũ tràn về , công khai vọt vào trong óc của nàng hóa thành nổi nhớ nhung khôn xiết, lại quanh quẩn trong lòng, thoát không đi, càng bởi vì suy nghĩ này khiếp sợ không hiểu.

Chẳng lẽ là do nàng bệnh cũng không nhẹ? Mới có thể suy nghĩ nhớ thương tên tiểu tử khốn kiếp thường đem chính mình giận đến sôi lên?

Bằng không, vì sao lại nhớ đến như vậy?

☆☆☆

Nửa tháng sau, Nguyên Dắng quả nhiên về tới trong trấn, nhưng trở về chỉ là một mình hắn, hai vị lão bộc không thấy bóng dáng.

Hắn cợt nhả nói, Bất Tam, Bất Tứ ở bên ngoài chơi vui đến quên cả trời đất, về sau trong hiệu cầm đồ Nguyên kí chỉ còn hai người bọn họ sống nương tựa lẫn nhau!

Nguyễn Chân Chân đối với nụ cười đến không có hảo ý trên khuôn mặt tuấn tú, có rất nhiều nghi vấn cũng không dám hỏi.

Bản tính người này, nàng cũng có một ít hiểu biết, dưới khuôn mặt tươi cười kia ẩn tàng vài phần thực, vài phần giả, trừ bỏ chính hắn, ai cũng không làm rõ được.

Bởi vì không hiểu, cho nên nghi hoặc; Bởi vì nghi hoặc, cho nên đoán; Bởi vì đoán, sinh ra bất an, lại sinh ra nhiều phần khiếp sợ.

Nàng không biết bản thân bắt đầu từ khi nào thì trở nên khiếp đảm, sợ hãi cùng hắn một chỗ, cũng không dám giống như dĩ vãng nhìn thẳng ánh mắt hắn.

Khi nàng nhận định hắn là cái đồ xấu xa, nàng còn có thể bình chân như vại chịu được trêu đùa của hắn, bình thản sống qua những ngày tháng của mình. Nhưng một khi làm nàng biết được, nam nhân này cũng không giống như bề ngoài mà bất hảo không chịu nổi hắn cố tình biểu hiện ra, nàng bắt đầu có chút bối rối.

Nàng không sợ người khác đối xử tà ác với nàng, nàng chỉ sợ có người đối đãi tốt với nàng, bởi vì, từ nhỏ đến lớn, không có người nào đối đãi tốt với nàng, hiện tại đột nhiên có một người có chút quan tâm đến nàng xuất hiện, nàng hoàn toàn không biết làm sao.

Tuy rằng hắn trở lại Ô Long Trấn, nhưng vẫn đem nàng ở lại y quán Nguyệt gia dưỡng thương, mỗi ngày đều đến xem nàng, bồi nàng, nhưng tựa hồ lại bề bộn nhiều việc.

Nàng không hiểu được hắn đang vội cái gì, nàng thậm chí cảm thấy đáy mắt hắn có vui sướng, đồng thời cũng có một phần mỏi mệt.

Hắn đang cao hứng cái gì? Lại vì sao mà mỏi mệt? Nàng không dám hỏi, sợ đáp án cùng đáy lòng mình hoàn toàn bất đồng.

Nhưng nàng không tự chủ được lưu ý nhất cử nhất động của hắn, nàng nghe thanh âm đùa cợt của hắn cẩn thận nghe bên trong có sự quan tâm trầm thấp dễ nghe hay không; Nàng theo dõi hai tay hắn, tưởng tượng có phải hai tay này, ở thời khắc nàng thống khổ gian nan nhất, luôn luôn ôm mình, cho mình lực lượng hay không...... Thậm chí, nàng còn muốn nhào vào trong lòng hắn, muốn hưởng lại một chút cảm giác ấm áp nơi đó.

Trời ạ, trên mặt Nguyễn Chân Chân nóng bừng lên, khó có thể tin chính mình lại sẽ chuyên chú quan sát một người nam nhân, phán đoán hắn như vậy?

Thật sự là không nhịn được, nàng mới cố lấy dũng khí, lắp bắp hỏi một câu: “Này, mấy hôm trước, ừm...... Luôn luôn chăm sóc cho ta...... Có phải ngươi hay không......”

Hắn nghe xong, vẻ mặt cười xấu xa chướng mắt, một bộ dáng đắc chí, lưu mnh, đáng đánh đòn trả lời: “Trừ công tử nhà ngươi, có tên nam nhân không sợ chết nào dám giúp ngươi thay quần áo?”

“Vì sao......” Phải đối xử tốt với nàng như vậy?

“Cái gì vì sao?” Hắn nhíu mày, dường như cảm thấy lời của nàng thực ngốc, “Chúng ta còn chưa có đi quá chu công chi lễ nha, ngươi quên rồi à? Ngày đó chúng ta mới làm đến một nửa, nếu ngươi chết mất như vậy ta chẳng phải là mệt lớn?”

Xem đi! Chính là tính tình xấu xa làm người ta chán ghét này, Nguyễn Chân Chân tức giận đến mức thầm nghĩ hung hăng đá hắn hai chân, lại cho chính mình hai bạt tay.

Làm sao có thể cảm thấy hắn không phải đồ xấu xa? Rõ ràng mười phần mười là tên vô lại, cũng có thể, chỉ là đối nàng mà thôi?

Nàng phiền muộn nhớ tới, mỗi khi vị nữ đại phu kia xuất hiện ở trong phòng Nguyên Dắng sẽ thu hồi vẻ mặt không đứng đắn, cung kính có lễ đi qua, ngữ khí biểu cảm đều đặc biệt ôn nhu cùng nàng ấy nói chuyện, kiên nhẫn chờ nàng ấy lấy giấy bút viết ra lời muốn nói, ở bên trong không khí an tĩnh mà hài hòa khoái trá “Nói chuyện với nhau”.

Ôn nhu, lại kiên nhẫn...... Hồi tưởng hắn đối với mình cũng từng ôn nhu, đó là lúc nàng bị độc phát tác sắp chết, hắn đối với mình cũng từng kiên nhẫn, là lúc hắn dụ dỗ, hấp dẫn nàng...... Trừ những lúc đó ra, còn có cái gì?

“A, để ý...... Để ta tới.” Nàng xem xét Nguyên Dắng từ trước giường đứng lên, bước nhanh ra cửa tiếp nhận chén thuốc nữ đại phu bưng tới, động tác cùng vẻ mặt dè dặt cẩn trọng, có thể nhìn ra ôn nhu cùng quan tâm hiếm thấy.

Nữ đại phu thanh lệ tú nhã, khẽ nâng hàm dưới, nhìn hắn lộ ra tươi cười xinh đẹp có thể làm bách hoa e lệ.

Nữ đại phu thật đẹp, mà hắn, thực sự rất ôn nhu, giữa bọn họ rất thân thiết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.