Nữ Cầm Đồ Của Ác Hoàng Tử

Chương 20



Đạo quan được xây dựng trên một sườn núi , cửa chính đề một bảng hiệu lớn “Thiên Tiên quan”, bên trong ngoại trừ có một bức họa vẽ Thái Ất chân nhân, trên bàn thờ lại không hề có cống phẩm cùng hoa quả, cùng lắm chỉ có một vài quả dại hái để lên lộn xộn, có vẻ thập phần quạnh quẽ keo kiệt.

Nhưng trong nội thất, vẻ đơn giản mộc mạc tự nhiên của đạo gia hoàn toàn không nhìn tới, sau tấm bình phong mạ vàng điểm ngọc phỉ thúy xanh mướt là chiếc giường nhỏ chạm trỗ hoa văn, bên cạnh là chiếc bàn dài bằng gỗ lê có bày chân nến chạm vàng khảm ngọc, bàn trang điểm bên cửa sổ bày rất nhiều son bột nước, trên chiếc bàn con cạnh đó đặt một chiếc lò hương quý báu, đang đốt đàn hương khói trắng lượn lờ.

Đây làm gì có vẻ ra dáng của một đạo quan chứ? Quả thực chính là khuê phòng của một thiên kim tiểu thư mà thôi! Nguyễn Chân Chân nhìn xem không hiểu.

“Mấy ngày nay ở tại đạo quan này đi?” Đang dùng cơm trưa Hoa đại sư thập phần khách khí hỏi, tươi cười niềm nở, rất có xu thế muốn gây rối.

“Hoa đại sư, ngươi...... Ngươi ngàn vạn lần đừng nói cho hắn biết ta ở trong này.” Nàng càng nghĩ, càng cảm thấy không rời khỏi thôn trấn thì không ổn làm, vạn nhất Nguyên Dắng tìm đến, vạn nhất hắn nhắc lại nợ cũ, nàng lấy cái gì trả cho còn hắn? Nhưng nhìn dự tính của Hoa đạo sĩ, hẳn là không dễ dàng để nàng rời đi như vậy.

“Biết mà, muội yên tâm đi, ta chính là thích nhìn tên bạc tình đó sốt ruột, càng sốt ruột càng thú vị, ha ha, rất thú vị a!” Hoa đạo sĩ hồi tưởng lại khi Nguyên Dắng phát hiện lão bà nhà mình không thấy, khuôn mặt kia xanh mét đến thảm thương thì rất vui vẻ.

Phải không? Hắn sẽ sốt ruột vì nàng sao? Nguyễn Chân Chân cười khổ một chút, không dám vọng tưởng.

“Muội còn không hiểu được, gần đây thôn trấn xảy ra việc lạ, ban đêm có người lén tập kích, Tiểu Kinh cùng cô chủ khách sạn bọn họ đều bị thương, xem ra lúc này đối thủ không kém a!” Hoa đạo sĩ vừa ăn uống như lang thôn hổ yết món thịt gà rừng kho tàu do nương tử của Nguyên gia làm, một bên báo cáo tình hình chiến đấu mới nhất.

“Người nào lại muốn tới nơi này gây chuyện? Có thể là cừu gia của ai trước kia hay không?” Nguyên gia nương tử cũng buồn bực.

Thôn trấn này không ít võ lâm nhân sĩ thoái ẩn giang hồ, nhưng nơi này xa xôi vắng lặng lại ngăn cách, ai lại có kiên nhẫn lớn như vậy từ thật xa chạy tới náo loạn?

“Ta không biết, muội cũng biết mà, võ công ta rất dỡ, không chỉ không thể giúp còn thường thường giúp thành càng bận, cho nên không cần sử dụng đến.” Hoa đạo sĩ cầm chân gà mập mạp vừa cắn vừa oán giận: “Cũng không biết tên bệnh thần kinh từ nơi nào đến, ăn no rảnh rỗi đến gây sự, khiến cho gà bay chó sủa, làm hại ta cũng không dám xuống núi chơi, đáng giận Khúc trướng phòng bọn họ vừa thấy đến ta liền thổi râu trừng mắt...... Hừ!”

“Vậy bọn họ không có việc gì chứ?” Nguyễn Chân Chân lo lắng hỏi.

“Sẽ không, có lão Tạ cùng họ Tiêu ở đó, trấn giữ. Muội cũng hiểu được, bọn họ, bãi hai vị lão nhân gia đó có sóng to gió lớn gì chưa thấy qua? Bất quá nói trở về, có lẽ chính là tên Tiêu đồ tể kia dẫn cừu gia của hắn đến thôn trấn gây náo loạn đó.” Hoa đạo sĩ ăn xong một cái đùi gà, ném xương cốt xuống, lại không chút khách khí lấy một cái chân khác

“Đúng rồi, nói cho muội biết, ta vụng trộm xem qua ám khí làm cho Tiểu Kinh bị thương, ám khí đó thực đặc biệt, có hình dáng như cái mỏ chim ưng, dùng bạc trắng đúc thành, Trời ạ, là bạc đó! Nghe nói rất đọc nha, phần đuôi hình như có đính lông chim gì đó......”

Không đợi nàng nói cho hết lời, trong đầu Nguyễn Chân Chân oanh một tiếng, cả người thiếu chút nữa kinh hoàng nhảy dựng lên.

Là sư phụ, hắn đến đây......

Đứng đầu sát thủ“Bách Điểu Các” Ngột Tựu, hắn tìm đến mình! Hắn nhất định biết mình còn ở Ô Long Trấn, mới có thể nghĩ cách ép nàng đi ra.

Khó trách cô chủ khách sạn, bọn họ bị thương, sư phụ âm hiểm ác độc giết người như ma, thích nhất âm thầm đánh lén người khác, như thế này thì sẽ có bao nhiêu dân vô tội trong trấn này bởi vì thế bị liên lụy đây?

Độc dịch cốt tán trên người nàng đã giải, hoàn toàn không bị bất luận kẻ nào quản chế nữa, việc cấp bách là phải nghĩ biện pháp nhanh chóng rời khỏi nơi này, chỉ cần nàng đi, sư phụ sẽ không còn lý do gì ở lại trong trấn.

“Ta ăn no rồi!” Hoa đạo sĩ cảm thấy mỹ mãn vỗ vỗ bụng, thực trịnh trọng nhìn Nguyễn Chân Chân dặn dò: “Ta vẫn chưa thể yên tâm, hay lát nữa ta len lén xuống đó xem thử tình hình, xem bọn hắn thế nào, khi về ta sẽ bắt gà rừng cho muội hầm ăn được không?”

“Được.” Nguyễn Chân Chân ra vẻ bình tĩnh gật đầu đáp ứng.

Vì thế Hoa đạo sĩ yên tâm đi xuống núi thăm dò xem tình hình chiến đấu, nào biết rằng nàng chân trước vừa vừa đi, lão bà Nguyên Dắng bị nàng bắt cóc tống tiền sau lưng liền bỏ chạy.

Đợi đến khi nàng mang theo một con gà rừng vui vui vẻ vẻ trở về đạo quan, người sớm đã đi mất chỉ còn đạo quan trống không cùng mây trắng lượn lờ......

☆☆☆

Trong khe sâu lớn tách biệt giữa Ô Long Trấn có hình tam giác, một mặt tựa sơn, một mặt đối thủy, chỉ có phía đông mới có một con đường thông ra bên ngoài.

Khoảng nửa đêm, một thân ảnh xinh đẹp lén lút ở cánh rừng chân núi phía Tây hành tẩu, trên núi mọc đầy những cành cây như Chương tử tùng, vân sam, bạch dương, rất ít có người biết, nơi này kỳ thực có một con đường nhỏ thực ẩn mật có thể thông ra được bên ngoài trấn.

Bởi vì sợ sẽ có người trong thôn trấn thủ nơi cửa ra vào của thôn, nên Nguyễn Chân Chân lựa chọn đi hướng này, biết được con đường này cũng chỉ do ngẫu nhiên, mấy ngày trước đây, có một lần nàng nhìn thấy Hoa đạo sĩ nói muốn xuống núi, cũng không đi về hướng hạ sơn đi, ngược lại đi về hướng sau chân núi, nàng liền lén lút theo ở phía sau, nên đã phát hiện trong rừng cây um tùm này có một con đường nhỏ.

Không biết qua bao lâu, Nguyễn Chân Chân đã rất thuận lợi từ con đường nhỏ ra khỏi Ô Long Trấn, quay đầu nhìn lại cửa khẩu của thôn, quyết định đi về hướng tây.

Đứng trước Ô Long Trấn có hai thôn trấn để đi, , một cái là Tang từ trấn phía bắc, lộ trình khá xa; Một cái khác là Mã gia trấn phía nam đi năm mươi dặm. Nàng không có ngựa, trong nhất thời không thể đến trấn Tang Từ được.

Nàng không dám nghỉ ngơi, cự sợ có người ở Ô Long Trấn nhìn thấy nàng, lại sợ Ngột Tựu phát hiện của nàng bóng dáng.

Cho nên càng không ngừng chạy đi, đói bụng liền hái chút trái cây dại lót dạ, cho đến buổi trưa, nàng rốt cục thuận lợi đến Mã gia trấn.

So với Ô Long Trấn phong bế hẻo lánh, Mã gia trấn cùng từng biên giới Bắc Hán quốc giáp ranh có vẻ náo nhiệt rất nhiều, trà lâu tửu quán kín người hết chỗ, các gian hàng buôn bán thịnh vượng, thương nhân lữ khách, đến từ các nơi, người buôn bán nhỏ, đầy tớ có nơi, có tiếp đón người mua, ở giữa có khi còn có thể nhìn thấy người dị quốc đến từ ngoại tộc mặc phục sức đủ loại kiểu dáng, ở trấn Mã gia nghỉ ngơi đi dạo.

Nguyễn Chân Chân lấy lụa trắng che mặt, theo một thương đội lạc đà đến từ Tây Vực vào Mã gia trấn, đang muốn tìm địa phương đặt chân, bỗng nhiên nghe được phía sau có người kêu nàng.

“Cô nương, xin dừng bước.”

Thanh âm có chút thô ráp làm Nguyễn Chân Chân trong lòng cả kinh, trên người lông tóc dựng đứng. Nàng xoay người vừa thấy, một nữ nhân trên mặt có che miếng sa mỏng màu đen, không thấy rõ dung mạo, nhưng tiếng nói thô ráp này thật sự rất giống như nam nhân.

Là một nữ nhân? Nguyễn Chân Chân hồ nghi đánh giá, cảm thấy vẫn cứ không yên bất an, thanh âm kia rất giống rất giống chủ nhân Tín Dương Hầu của nàng trước kia !

“Chuyện gì?” Nàng phòng bị hỏi.

“Cô nương là người Bắc Hán quốc?”

“Đúng thì sao, còn không phải thì như thế nào?” Mã gia trấn này vốn cùng Bắc Hán quốc liền nhau, nơi này người Bắc Hán quốc rất nhiều, không nhiều khi thêm nàng một người, cũng không thiếu nàng một cái.

“Tướng mạo của cô nương rất giống một vị cố nhân của ta, bởi vậy hỏi một tiếng mà thôi.”

“Thật có lỗi, ngươi nhận sai người.” Bởi vì chạy đi mỏi mệt, nàng cảnh giác không muốn cùng đối phương quá nhiều dây dưa, Nguyễn Chân Chân xoay người muốn chạy đi.

Mới vừa đi vài bước, phía sau phút chốc truyền đến một tiếng cười nham hiểm, nàng cả kinh, hấp một ngụm khí lạnh, hai chân như nhũn ra.

Tiếng cười. này..... Hoàn toàn chính là Cơ Dương! Nàng từ nhỏ lớn lên ở bên người hắn, tuyệt sẽ không nghe lầm. “Làm sao có thể đem ngươi nhận sai chứ? Tiểu Tước Nhi, cho dù ngươi hóa thành tro, ta cũng có thể nhận ra ngươi.”

Nguyễn Chân Chân vội vã quay đầu, chưa từng nghĩ đến vừa đến nơi này liền gặp phải người không muốn gặp nhất, vận khí thật đúng là không phải xui xẻo bình thường!

“Tiểu Tước Nhi, ngay cả chủ nhân của mình cũng không nhận? Loại nô tài như ngươi thật đúng là đáng chết!” Khóe môi tô son đỏ tươi nhếch lên ý cười âm trầm, nữ tử chậm rãi tháo hắc sa che mặt, một gương mặt trung tính nam không phải nam, nữ cũng không phải nữ ánh vào mi mắt Nguyễn Chân Chân.

Nàng kinh ngạc trừng mắt nhìn...... Quái vật trước mắt này! Nữ tử yêu diễm này, đúng là Tín Dương Hầu Cơ Dương thế lực lớn nhất Bắc Hán quốc ngày đó! Người này bởi vì tu luyện ma công mà trở nên không khác gì nữ nhân, hiện tại thực sự đem chính mình trang điểm thành nữ nhân, không giống ngày xưa ở Tín Dương Hầu phủ, hắn chỉ gần như đem chính mình trở thành nữ nhân, ngoài việc giơ đao tự thiến còn yêu thương Ngột Tựu, hiện tại, vô luận là trang điểm hay giơ tay nhấc chân, hắn hoàn toàn không khác gì nữ nhân.

Sự xuất hiện của hắn, có biểu thị Ngột Tựu ở cách đây không xa hay không? Tay chân Nguyễn Chân Chân một trận lạnh như băng.

Chỉ một mình Cơ Dương, dùng hết sức, nàng có lẽ còn có khả năng thoát thân, nếu thêm Ngột Tựu chỉ sợ là có chắp cánh cũng không thể bay!

Ánh mắt khẽ liếc qua, phía sau lại xuất hiện thêm vài sát thủ“Bách Điểu Các”, những người này sau khi Bắc Hán quốc diệt vong thế nhưng vẫn nguyện trung thành cho Cơ Dương, hay bị quản chế bởi “Dịch cốt tán” nên không thể không cúi đầu?

“Giải nàng ta đi.”

Cơ Dương đem mạng che mặt một lần nữa , kỳ quái ý bảo.

“Dạ, Hầu gia.”

“Đáng chết! Không cho phép gọi ta là Hầu gia!” Cơ Dương giận không thể át.

“Vâng, vậng, thuộc hạ đáng chết, phu nhân......” Bị lửa giận của chủ nhân làm cho sợ tới mức giống như chim sợ cành cong, mặt thủ hạ trắng bệch, những người khác cũng đối mặt nhìn nhau, không dám lên tiếng.

Phu nhân? Đây là xưng hô mới sao? Nguyễn Chân Chân cười lạnh ngạo nghễ nói: “Ta tự đi!”

Rơi xuống trong tay bọn họ, sẽ nhận đến tra tấn cùng làm khó dễ như thế nào đã có thể nghĩ. Nàng lại cảm thấy rất thản nhiên, nếu như vậy có thể đem nguy cơ mang cách xa Ô Long Trấn, mang cách xa Nguyên Dắng, cho dù nàng chết, cũng sẽ mỉm cười dưới cửu tuyền.

Nếu nàng chết, hắn có thể thỉnh thoảng nhớ tới nàng hay không? Bỗng nhiên, nàng rất muốn của biết đáp án Nguyên Dắng......

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.