Nữ Cầm Đồ Của Ác Hoàng Tử

Chương 7



Nguyễn Chân Chân theo dõi hắn, bỗng nhiên có chút hoảng thần, mình dường như đã từng nhìn qua khuôn mặt này, hai mắt này ở nơi nào? Nhưng, ở nơi nào vậy nhỉ?

“Sao lại không nói lời nào?” Hắn cũng nhìn chằm chằm nàng, xem một hồi lâu mới mở miệng thúc giục.

“Ta......” Trầm mặc một hồi, nàng cẩn thận trả lời: “Ta muốn ở lại chỗ này.”

Nàng vẫn muốn lưu lại, ở lại chỗ này chờ sư phụ tìm đến nàng, cho nàng giải dược. Sau đó giống như một người bình thường, sống một cuộc sống yên tĩnh thẳng đến khi nhắm mắt xuôi tay , đây là nguyện vọng duy nhất của nàng.

“Ha ha......” Hắn nở nụ cười, biểu cảm như trút được gánh nặng, ngữ khí cũng có vẻ thập phần thoải mái: “Vậy ngươi cứ lưu lại thì được rồi.”

“Nhưng những người bên ngoài không muốn để cho ta lưu lại.” Nàng ủy khuất oán giận.

Bọn họ không chỉ có không cho nàng lưu lại, còn muốn nàng bồi thường một ngàn lượng bạc, thật sự là đủ! Nói trắng ra địa phương này cũng không có gì tốt, người ở đây cũng vậy.

“Cũng không phải không cho ở, mà là...... Ngươi biết làm cái gì?” Hắn lại vòng trở về đề tài trọng tâm nguyên thủy nhất.

“Ta không rõ ý tứ của các ngươi, vì sao phải biết làm gì đó mới có thể lưu lại.” Nàng trả lời giống như đang giận dỗi: “Nếu nhất định phải có đáp án, ta đây...... Biết giết người.”

Khá lắm, nha đầu thành thật! Nguyên Dắng không nhịn được bật cười, đưa tới một trận mãnh liệt ho khan, ho xong mới hỏi lại: “Nếu ta nói cho ngươi biết, thiên hạ đệ nhất sát thủ hiện tại đang ở trong trấn giúp giết heo, ngươi sẽ có cảm tưởng thế nào?”

“Cái gì?” Thiên hạ đệ nhất sát thủ Tiêu Tàn Dạ? Gã Tiêu Tàn Dạ đã hủy toàn bộ “Kim Phong Tế Vũ lâu” ở nơi này?

“Hắn tinh thông cũng là giết người, ta nghĩ ngươi hẳn là cũng không hơn gì hắn?”

“......” Nàng một trận á khẩu không trả lời được.

“Cho nên, nếu ngươi muốn lưu lại, lại không cần bồi thường tiền, chỉ có một biện pháp.”

“Cái gì biện pháp?”

“Cầm cho ta.”

“Cầm...... Cái gì?” Nàng hoài nghi lỗ tai mình.

“Ngươi đả thương ta, phải bồi tiền cho ta. Bất quá, nhìn ngươi toàn thân cao thấp cũng không có gì đáng giá có thể bồi thường , ta mở hiệu cầm đồ, ở trong cửa hàng của ta, bất cứ thứ gì cũng có thể cầm, ngươi có thể suy nghĩ đem bản thân ngươi cầm để trả nợ. Sau này có ta bảo bọc cho ngươi, ngươi vừa không cần rời đi, cũng không cần bồi thường tiền, càng không ai đến làm khó ngươi, ngươi nói biện pháp này được không?” Hắn giải thích tường tận, nói vô cùng êm tai.

“Ta không có nghe sai chứ?”

“Không sai.”

“Cầm cho ngươi?”

“Ừm, hừ!”

“Ta đem chính mình cầm cho ngươi làm gì?” Hắn sẽ không bị nàng một chưởng chém thành thần kinh thác loạn chứ? Nàng nhớ rõ ràng vừa rồi cũng không đánh vào đầu của hắn a.

“Làm nha đầu, làm thiếp.” Hắn cười rực rỡ, “Bất Tam, Bất Tứ tuổi lớn, ta thiếu người hầu hạ, nhìn ngươi rất thích hợp, thế nào? Đề nghị vừa rồi của ta, ngươi cảm thấy như thế nào?”

“Dựa vào cái gì?” Nàng giận dữ, tay nắm thành quyền, nắm thật chặt, cố nén không tiến lên một chưởng đánh chết hắn.

“Dựa vào cái gì? Ha ha......” Tựa lưng vào ghế ngồi, mặt hắn tái nhợt nhìn nàng chăm chú, đôi mắt đen giống như tấm màn đen tập trung những ngôi sao sáng nhất, rạng rỡ lấp lánh.

“Đúng, dựa vào cái gì?” Nguyễn Chân Chân cười lạnh đứng lên, một đôi mắt long lanh với hàn ý bức người.

Không sai, nàng xuất thân là nha hoàn, nhưng nàng thật vất vả mới thoát khỏi ác mộng của Tín Dương Hầu kia, còn có thể ngốc đến mức lại nghe một nam nhân khác sai khiến Hắn cho rằng hắn là ai vậy? Thật sự là quá đủ rồi! Vừa rồi còn tưởng rằng hắn là người có thể thương lượng, nàng từng nghĩ rằng mình áy náy vì vết thương của hắn, hối hận, cầu nguyện cho hắn ...... Tất cả đều là chó má! Nam nhân này không chỉ không phải người tốt, mà còn là một tên xấu xa đáng ghê tởm!

“Bằng ngươi không có lựa chọn nào khác, ngươi có sao?” Nguyên Dắng cười đến càng vui vẻ, bộ ngực chấn động khẽ động nội thương, làm cho hắn cảm thấy đau, nhưng vẫn là cười đến rất vui, điều này làm cho biểu cảm trên mặt hắn có chút cổ quái.

“Ngươi làm sao mà biết ta không có?” Nàng hỏi lại.

“Không ngại nói ta nghe thử một chút?” Hắn thưởng thức nàng tức giận đến mặt mày xanh mét, miệng nhẹ nhàng phun ra ba chữ: “Tiểu Tước Nhi!” Oanh một tiếng! Đầu óc Nguyễn Chân Chân trống rỗng, khiếp sợ cùng kinh hoàng, quả thực bị hắn dọa đến choáng váng. Người nọ là từ chỗ nào biết được nàng chính là Kì hạ sát thủ “Toàn Mộc Tước” của “Bách Điểu Các”?

“Ngươi nói cái gì? Ai là Tiểu Tước Nhi? Ngươi nhận sai người rồi?” Nàng không thừa nhận, ôm tâm lý cho rằng hắn bất quá may mắn mèo mù gặp chuột chết mà thôi.

“Còn muốn lừa ai vậy? Toàn Mộc Tước.” Hắn vạch trần nàng, ung dung xem người nào đó vì quá kinh hoàng mà trợn to đôi mắt hắc bạch phân minh, một chữ cũng nói không nên lời.

“Ngươi nên biết, nếu ta thả ra tin tức, sẽ có bao nhiêu cừu gia ở bên ngoài thôn trấn chờ muốn cái mạng nhỏ này của ngươi?”

“Ngươi...... Ngươi còn biết gì nữa?” Nàng thật vất vả phục hồi tinh thần lại.

“Hẳn là so với trong tưởng tượng của ngươi nhiều một chút.”

“Nói đến nói đi, không phải chỉ là cái mạng sao?” Nàng cả giận nói: “Ta cho dù chết, cũng tuyệt không chịu ngươi uy hiếp!”

“Đúng, chết cũng không có gì hay để dọa người, đối với người như các ngươi mà nói, chết có lẽ là một giải thoát.” Hắn hừ nhẹ một tiếng “Chỉ sợ không dễ dàng chết như vậy, cảm giác 『 dịch cốt tán 』...... Hẳn là rất khổ sở đúng không?”

“Ngươi...... Làm sao có thể biết?” Nguyễn Chân Chân triệt để hoang mang lo sợ.

Cũng không phải không từng nghĩ tới việc tự sát, bất đắc dĩ từ nhỏ nàng đã bị bức dùng “Dịch cốt tán” , sớm có nghe thấy những thống khổ của người bị trúng “Dịch cốt tán” trước khi chết, phải kêu rên bảy ngày bảy đêm, thẳng đến khi toàn thân thối rữa hóa thành một bãi máu loãng, sinh mệnh mới chân chính kết thúc.

Trước khi chết còn phải xem chính tay, chân, đùi của mình hóa thành máu loãng sau đó mới tắt thở, nhớ tới cái loại tình hình khủng bố này, nàng đã không nhịn được nữa, buồn nôn một trận.

“Ta có biện pháp giải 『 dịch cốt tán 』, chẳng lẽ ngươi không muốn thử xem?” Hắn nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn không hề có chút huyết sắc, khẽ dụ dỗ: “『 dịch cốt tán 』trong ba tháng, trên người ngươi còn có thuốc có thể ăn sao?”

Nàng quả thực đã đem viên thuốc giải cuối cùng uống vào luôn rồi Nguyễn Chân Chân không chịu nổi kích thích cùng kinh hách hơn nữa, hai tay chống đỡ mép bàn, hai chân như nhũn ra run giọng hỏi: “Ngươi, ngươi rốt cuộc là ai?”

“Tuổi còn nhỏ, trí nhớ đã kém như vậy, cư nhiên đã quên ta là ai.” Trong lời nói của hắn tiện thể nhắn, có lòng tốt nhắc nhở nàng: “Đại danh của công tử nhà ngươi là Nguyên Dắng, nhớ kĩ chưa!”

“Vì sao...... Lại làm khó ta?” Nàng không hiểu hắn sao lại coi trọng nàng?

Nếu so với những nữ nhân mà nàng đã từng gặp qua mà nói, trừ bỏ cô chủ khách sạn trang điểm quá lòe loẹt không thể thấy rõ dung mạo, nữ đạo sĩ hành vi cùng ngôn ngữ cổ quái, không phải còn có một vị nữ đại phu bộ dạng xinh đẹp như hoa, thanh lệ thoát tục sao? Sao cố tình lại là nàng rơi vào pháp nhãn của hắn?

“Bởi vì nhàm chán.”

“Bởi vì...... Nhàm chán?” Nàng không dự đoán được hắn lại sẽ nói ra một nguyên nhân làm người ta hộc máu như vậy.

“Thôn trấn này quá buồn, nhàm chán đến chết được, hơn nữa những tên xấu xa hư hỏng kia lại không thú vị chút nào. Thật vất vả mới có người mới đến đây, không tận tình chơi đùa không phải quá mức làm thất vọng chính mình sao? Ngươi nói có phải hay không? Chân Chân......” Hắn cố ý kéo dài tên nàng, nàng chán ghét thầm nghĩ muốn một phen bóp chết hắn.

“Nói sao đi nữa ngươi làm ta bị thương, làm cho ta đau thành như vậy, còn kém một chút sẽ chết. Ta là một người có thù tất báo, nếu chỉ giết ngươi như vậy, lại giống như quá dễ dãi cho ngươi rồi, không bằng làm cho ta, tra tấn ngươi cả đời, ngươi cảm thấy ý tưởng này thế nào? Rất tuyệt đúng không?”

Nguyễn Chân Chân không bao giờ nữa muốn nghe những lời hàm hồ độc ác của hắn nữa. Nhắm chặt mắt, tâm quyết định dứt khoáy, đã nghĩ cắn lưỡi tự sát, đột nhiên lại nghe hắn vội vàng kêu lên: “Uy uy uy, muốn chết cũng phải nghe ta nói hết......”

“Nói cái gì?” Nàng mở to mắt trợn tròn nhìn hắn.

“Quên nói, nữ đại phu cứu ta lại là thần y có thể khởi tử hồi sinh, nếu ai muốn tự sát, cho dù chỉ còn nửa cái mạng nàng ấy vẫn có thể cứu trở về đến...... Muốn chết kỳ thực cũng không dễ dàng, tục ngữ nói chết tử tế không bằng nhẫn nại sống, cần gì phải lãng phí thời gian quý giá của mọi người?”

“......” Như thế rất tốt, ngay cả chết cũng chết không được.

“Ta đếm tới mười, ngươi suy nghĩ cho kĩ có muốn làm hay không!” Hắn nắm phần thắng, hứng thú dạt dào xem nàng giãy dụa lần cuối cùng.

Nàng không nói lời nào, đôi mắt to xinh đẹp gắt gao nhìn trừng trừng vào mắt hắn, hận không thể hy vọng hắn đột nhiên thương thế phát tác mà chết, đỡ phải còn sống nơi nơi gây tai họa hại người. “Một, hai, ba.....” Hắn chậm rãi đếm, đột nhiên tăng tốc nhanh hơn: “Bốn năm sáu bảy bát chín mươi! Đã đến giờ!”

Họ Nguyên khốn này tuyệt đối là cố ý chỉnh nàng! Nguyễn Chân Chân tức giận đến sôi lên, bỗng nhiên lĩnh ngộ được mình càng tức giận, thì tên khốn kiếp kia lại càng vui vẻ, nàng làm sao cho hắn toại nguyện chứ?

“Nói mau đi! Mùa xuân chỉ có một lần, kế hoạch thì mỗi ngày mỗi thay đổi...... Thời gian quý giá nha!” Nguyên Dắng dang hai tay ra, nở nụ cười gian xảo.

Hắn biết nàng không phục, tiếc rằng đường thoát cao thấp trái phải không chỉ bị hắn tuyệt đối cắt đứt, ngay cả cửa sau hắn cũng đã bịt kín, chỉ duy nhất một cái cầu độc mộc cho nàng đi. “Ta...... Chỉ làm nha hoàn không làm thiếp!” Hít sâu một hơi, Nguyễn Chân Chân cuối cùng cũng khôi phục bình tĩnh ngày xưa.

“Úi chà chà, thà rằng làm nha đầu cũng không làm thiếp? Ái mộ công tử ta như thế, cho dù không danh không phận cũng nguyện ý sao?” Hắn ngạc nhiên nói.

Nàng trừng mắt nhìn hắn, tựa hồ muốn biết người này có liêm sỉ hay không.

“Nhưng ta rất cần một người để làm ấm giường nha!”

Hắn lại tự nhủ giảng ra lý do phi thường quang minh chính đại

“Ấm cái đầu ngươi! Nói thật cho ngươi biết, cô nãi nãi ta cái gì đều không biết, chỉ biết giết người! Ngươi có muốn thử xem không?” Nàng lại dễ dàng bị hắn chọc giận, trong ngày thường hiếm khi nổi giận, từ khi cùng tiểu tử này dây dưa không rõ, nói chưa được ba đâu thì sẽ nhất định phát hỏa, thật đúng là việc lạ! Bất quá nàng nói những lời này đều là lời nói thật, bởi vì nàng không biết làm gì hết , làm ruộng dạy học săn thú thêu hoa cho nên mới lưu lạc đến kết cục không thể không đem chính mình cầm cho hắn, hắn không phải thấy thế mới bức nàng sao?

“Ai nha! Ngàn vạn đừng chống đối trưởng bối, cô nãi nãi có thể lợi hại hơn ngươi rất nhiều, không có việc gì thì nhưng đừng chọc nàng ấy!” Hắn cười ha ha nói những lời nàng hoàn toàn không hiểu.

Cách vài trăm thước bên ngoài Như Ý khách sạn, vừa bước vào đại môn cô chủ khách sạn đột nhiên đánh cái hắt xì vang dội, xoay người hồ nghi nhìn về phía chân trời......

“Dù sao ngươi về sau chỉ có thể nghe ta, ta gọi ngươi làm sao thì ngươi phỉa làm vậy, do ta quyết định!” Chính hắn là chủ nhân.

“Nếu ta không nghe lời ngươi thì sao?” Nàng khiêu khích liếc hắn.

“Một, đến tiền; Hai, giam kín thẳng đến khi độc phát bỏ mình; Ba, kéo ra bên ngoài thôn trấn, trên cổ treo một tấm bảng đề năm chữ thật to『 Toàn Mộc Tước tại đây 』, chờ đợi cừu gia đến...... Ngươi chọn cái nào?” Hắn đắc ý.

Sau một lúc lâu...... “Làm thì làm! Ai sợ ai?” Nguyễn Chân Chân hổn hển rống giận với Nguyên Dắng: “Ta nói cho ngươi......”

Ai biết hắn không đợi nàng nói xong, mày buông lỏng, thần kinh run lên, cả người giống như đạt được ý nguyện, nhìn ra ngoài cửa hét to: “Bất Tam, Bất Tứ, mau vào nâng ta về nhà......”

Cửa gỗ “Chi nha” Một tiếng mở hẳn ra, hai mái đầu ló ra, tất cả đều là một mặt không thể hiểu nổi cùng...... Vui mừng quá đỗi.

“Công tử, khi nào thì ngài học được bụng dạ đen tối của Khúc phòng thu chi thế? Còn có một nửa gian trá của Hoàng Phủ tiên sinh? Lại có thể dễ dàng đem người áp chế tới tay như vậy, lão nô thật sự là rất rất rất bội phục ngài......”

“Ô...... Công tử cuối cùng có thể bảo hộ chính mình rồi, thật sự là...... A di đà phật, bồ tát phù hộ a!” Hai người thay phiên nhau nói làm Nguyễn Chân Chân thiếu chút tức hộc máu, chủ nhân nhà mình làm ra loại uy hiếp lợi dụng, thiếu đạo đức vừa đấm vừa xoa này, thân là người hầu lại còn cảm thấy vui mừng thay phiên nhau cảm tạ Phật tổ?

Trong phút chốc, nàng rất hối hận, không nên bởi vì muốn giải dược mà nghe lời sư phụ đi đến địa phương quỷ quái này.

Nàng ngây thơ cho rằng mình có thể sống qua những ngày tháng bình yên, lại không biết bốn chữ “Bắt đầu từ đầu” này, đối với tay đầy máu tanh như nàng mà nói, căn bản chính là một ước nguyện không bao giờ có thể thành hiện thực được.

Thiên hạ quạ vốn dĩ màu đen hắc, chưa từng có cái gọi là cõi Cực Lạc? Sớm biết như thế mình hẳn là tìm một địa phương không có người, an tĩnh chết đi, mà không phải giống hiện tại, ngay cả chết cũng chết không được. Trời ạ! Nàng rốt cuộc đã gặp phải ma đầu sát tinh nào?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.