Nữ Chiến Thần Hắc Bao Đàn

Chương 22



Lòng Chu Tiểu Thảo càng lạnh lẽo hơn.

Lúc này, người chồng của cô đến con của hắn còn không bảo hộ được.

Chu Tiểu Thảo không biết, cứ tiếp tục sống với hắn như vậy, còn có ý nghĩa gì sao?

Bất quá thì!

Bất quá thì!!!

Ý niệm như vậy trong lòng Chu Tiểu Thảo lặng lẽ nảy sinh, sau đó giống như rễ cây tìm được đất vậy, nó cứ không ngừng trong lòng cô cắm rễ, nảy mầm.

Chu Tiểu Thảo cơ hồ dùng sức lực toàn thân nổi giận gầm lên:

- Tôi muốn ly hôn với anh!

Chu Tiểu Thảo không phải không có ý nghĩ đó, chỉ là không có lần nào giống như bây giờ kiên định như vậy!

Cô vừa nói ra lời này, mọi người xung quanh đều hoảng sợ.

Bà nội Lữ càng tức giận đến ngất xỉu.

Năm đó, do Lữ Nhị Căn quá trung thực, đầu óc lại không thông minh cho nên khó khăn lắm mới lấy vợ được cho hắn.

Bà nội Lữ tuy rằng chướng mắt Chu Tiểu Thảo, nhưng lại thích sự thành thật, dễ khi dễ của cô ta, hiện giờ người con dâu này đột nhiên thoát khỏi khống chế của bà.

Bà nội Lữ là người tự cao như vậy, tự nhiên chịu không nổi.

Bà ta vừa ngất thì cả Lữ gia đều rối loạn.

Lữ Nhị Căn phản ứng lại.

Hắn đột nhiên bò dậy khỏi mặt đất, túm lấy cây chổi bên cạnh chạy đến:

- Mày, con đàn bà thối tha kia, mày nói bậy cái gì đó hả, tao đánh chết mày, đánh chết mày.

Lữ Nhị Căn lên tức điên lên, hắn xông đến đánh vợ mình, Chu Tiểu Thảo chỉ biết ôm đầu chạy trốn, căn bản không phản kháng lại.

Mọi người vốn định đến khuyên can, nhưng lúc này lại có chút do dự.

Đặc biệt là các bà phụ nữ lớn tuổi, thấy Chu Tiểu Thảo như vậy, nghĩ mở miệng nói gì đó lại cứ ngạnh ở cổ không nói nên lời.

Nếu đổi thành bọn họ, ở trong một gia đình như vậy, họ đã sớm chịu không nổi mà chạy về nhà mẹ rồi, ai còn tiếp tục ở đó được cơ chứ?

Tránh được nhiều công điểm thì có ích lợi gì?

Thứ tốt kiếm được thì con của mình cũng không được hưởng.

Chu Tiểu Thảo ôm đầu chạy trốn, vừa trốn vừa khóc.

Đây là người nam nhân mà cô đã hầu hạ hết nửa đời người, cũng chính người nam nhân này đã hành hạ cô hết nửa đời.

Chu Tiểu Thảo tựa như trong giây phút ấy, mới thấy rõ hết bản chất của người đàn ông này.

Vốn trong lòng cô vẫn còn chút ấm áp, lúc này đây một chút ấy cũng tiêu tan chỉ còn lại lạnh lẽo thấu xương.

Cuối cùng cô không hề né tránh nữa, mặc kệ từng nhát chổi đánh lên người mình.

Nỗi đau trên người cô không có gì quan trọng cả, mấy năm nay cô đều bị đánh đến quen rồi, sao còn có thể lại đau nữa chứ?

Nhưng mà vẫn cứ đau lòng.

Đau lòng mấy năm nay cô đều nỗ lực làm việc như vậy, lại không được một lời nói hay cho bản thân mình.

Đau lòng mấy năm nay ba đứa con gái đáng thương của cô phải sống dưới bóng ma của tên Lữ Thụ kia.

Là con gái thì sao chứ?

Đó cũng là miếng thịt từ trên người cô rơi xuống mà, cũng là bảo bối cô mang thai mười tháng sinh ra mà.

Đều do cô quá hồ đồ, mấy năm nay cứ để mặc bọn họ hành hạ con của mình.

Cũng may, bây giờ thanh tỉnh còn chưa muộn.

Lữ Đào vừa thấy Chu Tiểu Thảo không thèm trốn tránh.

Vốn dĩ cô muốn tìm thứ gì đó, để đánh lại Lữ Nhị Căn.

Nhưng mắt cô vừa nhìn qua, lập tức nhìn thấy Đông Xu ở trong đám người bên ngoài.

Hai người, bốn mắt nhìn nhau.

Ánh mắt Đông Xu bình tĩnh lại lạnh nhạt.

Khiến trong lòng Lữ Đào bỗng hoảng hốt, không biết cảm thấy thứ gì, không đi tìm đồ nữa, cô ôm chầm lấy Chu Tiểu Thảo, chịu đựng thay mẹ mình những đòn đánh xuống ấy.

Lữ Đào biết bản thân không thông minh, bằng không đời trước cô cũng không bị cả nhà ức hiếp đến thảm như vậy, lại bị Trương Thiết Quân chơi đến không hay biết gì.

Nhưng Lữ Đào biết suy nghĩ, chịu học tập, biết sự thiếu hụt của bản thân, cô liền nỗ lực học tập từ những người khác.

Vừa rồi đối mặt với ánh mắt của Đông Xu, không biết như thế Lữ Đào đã cẩn thận suy nghĩ lại.

Một khi bản thân đánh hắn ta, như vậy sẽ khiến mọi người cảm thấy là cô sai.

Đánh cha mình, cho dù cô có muôn vàn lý do, cuối cùng về mặt đạo đức cô vẫn bị quở trách.

Cô chẳng những không thể ra tay, còn phải thay mẹ mình chịu những nỗi đau đó.

Không chỉ bởi vì đau lòng, lúc này đứng bên mình chỉ có mỗi người mẹ nhu nhược này.

Mà còn bởi vì, muốn cho mẹ mình cùng Lữ Nhị Căn hoàn toàn ly hôn, vẫn cần một cái lý do.

Lữ Nhị Căn muốn đánh chết vợ con mình, đây đã là đầy đủ lý do đi.

Chỉ cần lòng của Chu Tiểu Thảo kiên định, thì cuộc hôn nhân này ly hôn là chắc rồi!

Lúc Lữ Đào bị đánh, tuy mặt cô đều là nước mắt, nhưng đáy mắt lại sáng lấp lánh.

Cô ngẩng đầu lên nhìn Đông Xu ở bên ngoài, tín nhiệm trong lòng cô càng thêm kiên định.

Bởi vì cô đã thấy, Đông Xu đứng ở kia môi vừa cong lên một chút.

Đây chứng minh rằng, cô đã làm đúng.

Đông Xu xác thực vừa lòng với biểu hiện của Lữ Đào.

Vừa rồi nếu Lữ Đào ra tay đánh cha mình, như vậy về mặt đạo đức cô ta có thể bị người ta mắng đến bị nước miếng dìm cho chết.

Tuy rằng hiện giờ phải chịu đau đớn, nhưng lại có thể đẩy nhanh tốc độ ly hôn của cha mẹ cô ta.

Chu Tiểu Thảo vẫn yêu cầu kích thích nhiều hơn, bà ta mới có thể kiên định ly hôn!

Đông Xu kỳ thực không tán đồng với một cuộc hôn nhân như vậy, một cuộc hôn nhân mà một người trong đó phải chịu đựng, nhẫn nhịn người còn lại.

Chịu đựng đến cuối cùng người chịu ủy khuất cũng chính là bản thân, nói là vì con cái mà chịu đựng, nhưng con cái lớn lên cũng sẽ không cảm tạ vì họ đã làm vậy đâu.

Bởi vì cha mẹ mình không hề yêu nhau, con cái sẽ là người đầu tiên cảm nhận được.

Một cuộc hôn nhân bằng mặt không bằng lòng, sẽ chỉ khiến cho con cái trở nên càng lạnh nhạt, tính cách cũng trở nên càng quái dị mà thôi.

Tuy rằng ly hôn, tâm lý con cái cũng không trưởng thành bình thường.

Nhưng vẫn tốt hơn, cứ chịu đựng ủy khuất bản thân, mà không nhận được một lời tốt đẹp.

Lữ Đào ăn đánh không ít, ít nhất sau lưng cô khẳng định sẽ sưng lên.

Cuối cùng trò khôi hài này, vẫn là bởi vì Tôn đại đội trưởng đến mới được coi như kết thúc.

Tôn đại đội trưởng hôm nay đi họp trên huyện, trở về có chút trễ, kết quả lại gặp phải chuyện như vậy.

Cũng không thèm về nhà nữa, hắn uống hai ngụm nước, lại vội vàng chạy đến đây.

Đối với chuyện ly hôn của Chu Tiểu Thảo cùng Lữ Nhị Căn, Tôn đại đội trưởng tự nhiên trước tiên phải khuyên giải trước.

- Đều đã sống với nhau nửa đời người, thật sự muốn ly hôn sao?

Tôn đại đội trưởng cũng biết chuyện của nhà họ Lữ, tuy rằng đồng tình với Chu Tiểu Thảo nhưng có thể khuyên, hắn vẫn khuyên nhủ một chút.

Chu Tiểu Thảo cúi đầu không nói gì, vốn đang ôm đầu ngồi xổm dưới đất Lữ Nhị Căn lại vội vàng đứng lên nói:

- Tôi không ly hôn.

Tôn đại đội trưởng khuyên:

- Cô xem, đồng chí Nhị Căn cũng đã nhận thức được sai lầm của hắn, đồng chí Chu có thể cho hắn một cơ hội nữa không?

Lữ Đào đứng một bên không nói chuyện.

Cô đang đợi Chu Tiểu Thảo phản ứng.

Vừa rồi cô ăn đánh nhiều như vậy, sau lưng đau đến mắt đều rưng rưng nước mắt, nhưng mà Lữ Đào cứ chịu đựng mà đứng yên ở đó, chẳng sợ thân cô cứ run rẩy, cũng không ngã xuống.

- Tôi muốn ly hôn.

Chu Tiểu Thảo sau khi trầm mặc thật lâu kiên định nói.

Nhiều năm như vậy, cô khó được một lần ngẩng đầu lên, thẳng lưng mà nói chuyện. Chu Tiểu Thảo nhìn Lữ Nhị Căn, người cô đã sống cùng nửa đời người, lần đầu tiên cảm thấy người nam nhân cũng chỉ có vậy.

Lại tiếp tục nhẫn nhịn hắn ta, thì con gái cô đều bị Lữ Nhị Căn đánh chết hết.

Vừa rồi con gái thế mình chịu những đòn chổi ấy, trong lòng Chu Tiểu Thảo đã thầm cho Lữ Nhị Căn cơ hội.

Chỉ cần hắn ta chịu đau lòng con gái dừng tay, chỉ cần như vậy cô sẽ nguyện ý nhận sai quay về với hắn, tiếp tục sống cùng nhau.

Nhưng mà, không có.

Lữ Nhị Căn không hề dừng tay, còn càng đánh càng hăng say.

Loại đàn ông đối với người ngoài không dám làm gì, chỉ biết trở về nhà hành hạ người nhà lập uy như vậy, Chu Tiểu Thảo không cần.

Đã quen Chu Tiểu Thảo nhiều năm chỉ dám cúi đầu cam chịu, lúc này cô ta đầy kiên định nói như vậy.

Mọi người đều có chút sửng sốt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.