Văn án:
Vừa mở mắt ra Phong Kỳ Kỳ liền phát hiện mình đã trở thành một bộ xương sống. Tình cờ biết được bản thân có thể hấp thụ dinh dưỡng trong lòng đất để trưởng thành, mỗi ngày cô đều tự đào hố chôn mình.
Trong một ngày đẹp trời Phong Kỳ Kỳ đang tận hưởng giấc ngủ ngon, Lục Dã từ trên trời rơi xuống đập choáng cô tỉnh lại.
Xương sọ của cô! Đầu gối của cô!
Chờ một chút…
Cô cực khổ hấp thụ dinh dưỡng thân thể mới cao được 1m, sao đột nhiên cảm giác mình chỉ bằng bàn tay người đàn ông?
*
Lục Dã biết Phong Kỳ Kỳ cứu hắn, để báo đáp hắn liền dẫn cô về căn cứ.
Lục Dã đổi vật tư thành sữa bò đắt nhất cho cô uống, còn hắn thì uống dinh dưỡng tề đắng chát.
Phong Kỳ Kỳ hào phóng đem xương cốt của chính mình trộn lẫn với dinh dưỡng tề, ở trước mặt hắn khoe khoang: “Có phải ăn ngon hơn không?”
“…”
Lục Dã uống được một nửa bình dinh dưỡng tề nghe vậy đột nhiên rơi vào trầm mặc.
*
Gặp được yêu thú dị chủng quần cư, đội Thập Hoang gian nan chống đỡ. Phong Kỳ Kỳ thấy vậy liền đem xương cốt nửa người dưới của mình đưa cho mọi người, hào phóng nói: “Không cần khách khí, cứ dùng thoải mái.”
Lục Dã: …
Những người khác:?
Để cho bọn họ trợn mắt há hốc mồm chính là đám yêu thú biến dị kia lại sợ hãi bỏ chạy.
Thấy đội Thập Hoang bị thương, Phong Kỳ Kỳ liền hầm canh xương bồi bổ cho bọn họ ăn.
“…”
Đội Thập Hoang nhìn xương cốt trong nồi nổi bọt khí, lại nhìn Phong Kỳ Kỳ thiếu mất xương đùi, tất cả liền trầm mặc.
Phong Kỳ Kỳ:?
Lại dám ghét bỏ tay nghề nấu nướng của tôi?
Bình luận truyện