Nữ Chính Đều Cùng Nam Phụ

Quyển 2 - Chương 48: Ta là Đường Lê, không lừa chàng



Mọi người trong bữa tiệc, bao gồm lấy Vũ Văn Kim là đại diện của Đông Thành, và lấy Cừu Đồ là đại diện Nam Thành, đồng thời lâm vào trong một loại không khí vi diệu.

Đầu tiên là Nam Cung Cầm thất thố, kêu to đuổi theo Tốn chạy ra ngoài, nếu chỉ xem một đoạn này, ước chừng là truyền thuyết lang vô tình thiếp cố ý ít ai biết đến, nhưng hai người chợt như là người yêunhau đã lâu, cầm tay ôm nhau, thế này làm người ta không hiểu được.

Ngay cả Vũ Văn Kim đứng dậy đuổi theo ra, nhìn thấy Tốn huynh ôm mỹ nhân vào trong ngực, cũng nhịn không được lộ ra biểu tình như trời sụp đất nứt.

Tốn huynh, người lạnh nhạt đến mức không cho bất kì kẻ nào tới gần? Huynh đang làm gì? Huynh ở trước mặt đông đảo người Nam Thành ôm tiểu thư chưa lấy chồng nhà người ta không buông, còn càng ôm càng chặt!

Từ từ, Nam Cung tiểu thư hình như có hôn ước? Vũ Văn Kim rút rút khóe miệng, nghĩ thầm, thế này không ổn.

Cừu Đồ và Vũ Văn Kim cùng liếc mắt nhìn nhau một cái, hai người đều cảm thấy mạc danh xấu hổ. Cừu Đồ so với Vũ Văn Kim càng thêm mộng bức, vẫn nghĩ tiểu thư trước nay băng thanh ngọc khiết, trong mắt không chấp nhận được nửa hạt cát, tuổi còn nhỏ đã như tuyết liên băng sơn, hiện giờ ngủ say tỉnh lại, so với trước đây ôn hòa hơn, cũng đoan trang biết lễ, nhưng ai ngờ được, chỉ chớp mắt nàng dường như trúng tà, không còn chút rụt rè nào, kêu to đuổi theo một người nam nhân.

hắn chỉ nghe thấy tiểu thư nhà mình hô to một câu “Tốn Nô huynh đứng lại, là ta, là Đường Lê! Ta đãtrở về!” Những lời này làm hắn vừa nghe rồi nghĩ trăm lần cũng không nghĩ ra, tinh tế suy ngẫm lại ẩnẩn cảm giác được một cỗ cảm tình gút mắt hỗn loạn—— mặc kệ thế nào, người khác không rõ lắm, người Nam Thành bọn họ còn không rõ ràng sao, tiểu thư nhà mình cùng thành chủ Bắc Thành Hạ Hầu Huyền Ngự có hôn ước trong người, nghe nói năm đó hai người bọn họ có tình với nhau, bằng khônglúc trước tiểu thư cũng sẽ không vì Hạ Hầu Huyền Ngự chắn một lần làm cho trúng độc hôn mê mấy năm.

Nhưng hôm nay xem ra, vị tiểu thư này năm đó không chỉ trêu chọc một Hạ Hầu thành chủ, chỉ sợ còn cùng sát thủ Tốn nổi tiếng này cũng có tư tình, tựa hồ lúc đó nàng dùng tên giả. Trong đó, tuyệt đối có một ít nội tình không thể nói cho người ngoài.

Cừu Đồ biểu tình phức tạp, thầm nghĩ, tiểu thư đến tột cùng là thích ai? Ai cũng đều không dễ chọc a, mặt khác, hắn còn cảm giác Hạ Hầu thành chủ cả người tản mát ra ánh sáng xanh.

Con người hắn nghĩ tương đối nhiều, thực nhanh liên tưởng đến năm đó Tốn và Hạ Hầu Huyền Ngự có một lần đại chiến, lúc trước mọi người đều không hiểu nguyên nhân, bây giờ xem ra, đều là bởi vì cảm tình gút mắt. Cảm giác mình tìm ra nguyên nhân rồi, Cừu Đồ biểu tình càng thêm phức tạp, thậm chí có chút lo lắng Hạ Hầu Huyền Ngự nếu thật sự cùng thành chủ nhà mình tới nơi này, nhìn thấy vị hôn thê cùng một nam nhân khác dây dưa không rõ, có thể dưới sự giận dữ ra tay làm cái gì hay không.

Nam Cung Cầm tiểu thư của Nam Thành bọn họ, vừa không cẩn thận sẽ phải lật thuyền. Mà nguyện vọng của bọn họ muốn cùng Bắc Thành liên hợp cũng phải tan biến, vậy không được!

Cừu Đồ kiên cường đứng dậy, đầu tiên tiến lên có ý định đoạt người, “Tiểu thư, tối nay người say quá mức, vẫn nên đi xuống nghỉ ngơi trước đi. Người tới, mau đỡ tiểu thư đi xuống!”

Mưu toan đoạt người từ trong tay Tốn, Cừu Đồ còn chưa tới gần mười bước, đã bị một ánh mắt sắc bén của Tốn cố định tại chỗ.

Đường Lê lúc trước vì giữ lại Tốn Nô mà bất chấp nhiều như vậy, bây giờ Tốn cũng có tâm tình tương tự, hắn bức thiết muốn biết rõ ràng, đến tột cùng là xảy ra chuyện gì, cũng bất chấp những người đứng xem tâm tình phức tạp thế nào, trực tiếp bế Đường Lê lên đi ra ngoài.

Bị áp bách bởi khí thế của hắn, không ai dám đuổi theo, mấy võ sĩ Nam Thành dưới áp lực của Cừu Đồ miễn cưỡng đuổi theo ra ngoài hai bước, liền cảm thấy một trận đau đớn ở trên mặt và trên đùi, mấy người giơ tay sờ, chạm đến đầy tay máu tươi, tức khắc sợ hãi dừng bước chân.

Bọn họ đều rất rõ ràng, đây là một cái cảnh cáo, nếu còn dám đi lên phía trước, kết cục tuyệt đối là cái chết.

Cừu Đồ trơ mắt nhìn Tốn đem người đi, mặt đều xanh rồi, Vũ Văn Kim sờ sờ cái mũi, tiến lên lôi kéo hắnngồi xuống, giống như cái gì cũng chưa phát sinh, thong dong nói: “Cừu tiên sinh không cần lo lắng, Tốn huynh và Nam Cung tiểu thư nhìn dáng vẻ là người quen biết cũ, hai người còn như có tình có nghĩa, ôn chuyện cũng không có gì, tiên sinh hà tất chọc đến hai người không vui, tới tới, mặc kệ bọn họ, tiên sinh uống rượu!”

Cừu Đồ:…… Rượu vào càng đắng, tâm sầu càng sầu, muốn nói nước mắt chảy trước. Bắc Thành và Nam Thành liên hôn làm sao bây giờ! đại kế của thành chủ bọn họ làm sao bây giờ!

Tốn một lời không hợp muốn giết người, khí thế quá đáng sợ, bọn họ có thể tạm thời thoát thân, tìm nơi thanh tĩnh, tránh đi mọi người để nói chuyện. Đường Lê ôm cổ Tốn, lúc trước còn vạn phần nôn nóng, giờ phút này nỗi lòng chậm rãi bình tĩnh hơn, ngược lại không vội mở miệng, chỉ lẳng lặng dựa vào ngực hắn, nghe tiếng tim đập bên trong có vẻ hơi dồn dập.

Nàng từ lúc ở trong thân thể này tỉnh lại cũng chưa bao giờ thả lỏng, mà dựa vào Tốn Nô, tự nhiên cứ như vậy lơi lỏng xuống dưới, giống như lúc trước vừa mở mắt phát hiện mình trở thành nữ chủ Sở Li, chỉ có ở bên người này, mới có cảm giác an tâm.

Nàng không biết Tốn đưa mình tới nơi nào, lúc bị buông ra, nàng lập tức duỗi tay về phía trước bắt được cổ tay Tốn, “Tốn Nô, huynh tin tưởng ta, ta là Đường Lê, không có lừa huynh.”

Tốn trong hoảng hốt, đột nhiên nhớ tới tình hình trước khi Đường Lê chết, cuối cùng phảng phất nàng cũng nói một câu như vậy. Đồng tử của hắn co rụt lại, theo bản năng cầm tay Đường Lê.

Đường Lê có thể cảm nhận được tâm tình hắn giờ phút này, bởi vì nàng cũng giống thế, không thể nào bình tĩnh, nàng chậm rãi nói: “không sai biệt lắm khoảng ba tháng trước ta từ thân thể này thức tỉnh, ký ức cuối cùng là bị Hạ Hầu Huyền Ngự giết chết, thân thể này gọi là Nam Cung Cầm, là chất nữ của Nam Cung thành chủ, ta không có ký ức của nàng ấy, tỉnh lại rồi tìm hiểu mới biết được, từ lúc ta chết đã qua 5 năm.”

“Chết mà sống lại, huynh có thể không tin, nhưng đây đúng là sự thật.”

Tốn nhìn khuôn mặt nàng ở dưới ánh trăng, thanh âm khàn khàn đến cực điểm, “Việc hoang đường như thế, ta không thể tin được, nhưng ta muốn tin tưởng.”

Đường Lê không nhìn thấy vẻ mặt của hắn, chỉ có thể từ trong thanh âm nghe ra cảm xúc của hắn, thế này làm cho nàng thấp thỏm mà đau lòng, nàng nhịn không được chậm lại âm điệu, tinh tế ôn nhu nói: “Mỗi một sự kiện lúc chúng ta ở bên nhau ta đều nhớ rõ, ta nói cho huynh nghe được không?”

“Ban đầu gặp huynh là ở Quỷ Khốc Nguyên, huynh trọng thương trong người, cơ hồ đã không còn hơi thở, ta cảm thấy huynh lớn lên rất đẹp, cho nên quyết định ở lại nơi đó chiếu cố huynh ……” không phải bởi vì hắn đẹp, là bởi vì nàng sớm từ thời thiếu nữ đã biết cả cuộc đời người này, vào độ tuổi nàng vừa mới biết cái gì gọi là thích, lúc ban đầu tâm động, bởi vì phần tình tiết đặc thù này, thích hắn hình như là chuyện vô cùng đơn giản.

“…… Sau đó chúng ta được hồ ly đỏ mang ra khỏi Quỷ Khốc Lâm, đi đến một khách điếm, ngay từ đầu ta không phát hiện đó là một hắc điếm, kết quả nửa đường mượn phòng bếp, ở dưới đống củi thấy mộtkhối thi thể, hoảng sợ……”

“Chúng ta ở lại Bạch Lộc thành, khi đó ta nghĩ rất đơn giản, chỉ muốn tìm một chỗ ở lại, có thể có mộtcách nào đó nuôi sống mình, cũng có thể cho huynh một nơi có thể nghỉ ngơi.” Đường Lê nói, bỗng nhiên cười một chút, “Huynh bồi ta ra cửa mua đồ, những người khác đều ngộ nhận chúng ta là phu thê, lúc ấy ta nghĩ, nếu là thật thì tốt rồi, nếu huynh cũng nguyện ý thích ta, quãng đời còn lại của ta nhất định sẽ đối đãi thật tốt với huynh.”

Tựa như lúc ban đầu nàng ở trong quyển tiểu thuyết kia biết một người tên là Tốn Nô, khi đó nàng cảm thấy nếu mình may mắn có thể được một người yêu yên lặng bảo hộ như vậy, nhất định sẽ không giống nữ chính vứt đi như giày rách, nàng sẽ thật quý trọng hồi báo.

“…… Trừ hai cái trâm bạc và hoa lụa ban đầu, sau đó huynh lại mua cho ta cây trâm gỗ và hoa tai, ta thích nhất đôi hoa tai trân châu nho nhỏ dó, đáng tiếc có một hôm bị rơi mất một chiếc, không biết rớt ở chỗ nào, ta ngượng ngùng nói với huynhh, tự mình trộm tìm, kết quả một ngày tỉnh lại thấy ở trang trên đài, lúc ấy ta liền đoán là huynh tìm về cho ta ……” Đường Lê tinh tế kể rõ.

Đối với Tốn mà nói, đã là chuyện mấy năm trước, nhưng hắn không hề quên, Đường Lê nói đến, hắnliền rõ ràng nhớ lại đoạn thời gian làm bạn ngắn ngủi đó. hắn gắt gao ôm Đường Lê ở trong ngực, rốt cuộc lần thứ hai mở miệng, nói giọng khàn khàn: “Kỳ thật, một cái hoa tai đó là ta mua cái khác, cũng không phải tìm được.”

Tuy rằng Đường Lê chưa nói, nhưng hắn phát hiện nàng không đeo hoa tai trân châu nàng thích nhất, trên trang đài còn lại có một cái hoa tai, nàng lại luôn tìm kiếm gì đó ở trong góc, liền đoán được nàng làm rơi một cái, vì thế cũng yên lặng hỗ trợ tìm kiếm, đáng tiếc hắn cũng không tìm được, thấy Đường Lê rất không cao hứng, hắn liền đi tìm được người bán hoa tai lúc trước. Người bán hàng rong lúc đầu cũng không muốn bán lẻ một cái cho hắn, nhưng thê tử của người bán hàng rong nghe hắn nói việc này rồi, làm chủ bán cho hắn.

Đường Lê: “Kỳ thật, ta biết đó là huynh mua cái khác, bởi vì sau đó, ta tìm được ở trong một góc lu nước to cái ta làm mất kia.” Nàng vì thế hiểu ra, liền đem cái hoa tai trân châu mất mà tìm lại được đó giấu ở phía dưới hộp trang sức, coi như cái gì cũng chưa phát hiện.

Đây chỉ là một việc rất rất nhỏ mà thôi, dù là mất đi, hay là tìm về, hai người đều không nói ra, đó vốn dĩ không phải là một đôi hoa tai trân châu, sau đó vẫn luôn đeo ở trên lỗ tai nàng, cho đến lúc nàng chết.

“Nàng đã trở lại, là thật sự.” Tốn cơ hồ thở dài nói.

Đường Lê đau xót trong lòng, giơ tay sờ soạng gương mặt Tốn. Nàng dùng ngón tay phác hoạ ra khuôn mặt hắn hiện tại, phảng phất là gầy đi một ít, độ cong sắc bén có một chút xa lạ. Nàng chậm rãi sờ soạng một lần, lại sờ sờ đôi tay Tốn, vẫn cứ là đôi tay dày rộng, nhưng đốt ngón tay thô cứng dường như còn lưu lại vài vết sẹo nhỏ, nàng vuốt ve, hỏi: “Đây là vết sẹo sao?”

“Chỉ là vết thương nhỏ, đã sớm khép lại.” Tốn vẫn không nhúc nhích mà tùy ý để nàng sờ soạng, hai mắt nhìn chằm chằm nàng không muốn dời đi một lát.

“Ta nhớ rõ trước kia tay huynh nơi này không có thương tổn.” Đường Lê dùng ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve, động tác và trong giọng nói đều là thương tiếc cùng áy náy, “Thực xin lỗi, ta để huynh một mình lâu như vậy.”

Biểu tình trên mặt Tốn vẫn thường lạnh nhạt đã sụp đổ, hắn lại nghĩ tới Đường Lê chết đi, tay khôngkhỏi run rẩy, “không, là ta để nàng chịu đựng thống khổ như vậy, ta không thể làm được hứa hẹn lúc trước.”

Đường Lê: “Nhưng huynh sống sót, đó chính là kỳ vọng của ta lúc ấy, cảm ơn huynh hiện còn sống tốt.” Nàng nói, lại thử sờ soạng đầu Tốn, ôm đầu hắn vào trong ngực khẽ hôn.

Tốn: “……” hắn không rõ, vì sao thê tử âu yếm của mình, rõ ràng nhỏ tuổi hơn mình, lại luôn thích ôm mình ý vị tràn ngập thương tiếc như vậy.

Nhưng bởi vì đó là Đường Lê, hắn không giãy giụa, để nàng ôm. hắn muốn nói, về sau sẽ không, hắn sẽkhông để nàng thừa nhận thống khổ như vậy, sẽ không làm nàng xuất hiện ngoài ý muốn như vậy, nhưng hắn còn chưa nói ra miệng, đã nghe thấy Đường Lê nói: “Tốn Nô huynh yên tâm, ta sẽ không để huynh chịu loại khổ sở này, cũng sẽ không có ngoài ý muốn như vậy.”

Tốn: “…… Ừ.” Bị đoạt mất lời muốn nói, hắn nhất thời không biết nói gì, chỉ có thể ừ một tiếng.

hắn trầm mặc một lát, lại muốn nói Hạ Hầu Huyền Ngự bên kia cũng không cần lo lắng, kết quả mới vừa mở miệng, lại nghe Đường Lê nói: “Còn có Hạ Hầu Huyền Ngự kia, cũng không cần lo lắng, ta đã nghĩ ra biện pháp đối phó hắn, ta tuyệt sẽ không để hắn sống yên.”

Tốn: “…… Ừ.” Sớm từ 5 năm trước, tận mắt nhìn thấy Đường Lê chết ở trước mặt, hắn liền quyết định sẽ tự tay giết Hạ Hầu Huyền Ngự.

“Đôi mắt của nàng.” Tốn vuốt khóe mắt Đường Lê, “sẽ chữa khỏi.”

“Được.” Đường Lê dán mặt lên bàn tay hắn, biểu tình ôn nhu yên tĩnh, giống một đóa hoa mềm mại, “Chỉ cần huynh ở bên ta, ta sẽ không sợ.”

Hai người ngồi ở nhà thuỷ tạ bên hồ, cách mặt hồ, phía trước ẩn ẩn truyền đến tiếng ca vũ trong yến hội, Đường Lê dựa vào trên người Tốn, trong chốc lát nghe xong tiếng nhạc mờ ảo kia, “Chúng ta phải đi về sao?”

“không, ta đưa nàng đi nghỉ ngơi, nàng cần nghỉ ngơi thật tốt.” Tốn đã nhận thấy được hiện giờ thân thể nàng suy yếu, đỡ nàng đứng lên.

Đường Lê đứng lên, bỗng nhiên tê một tiếng nâng chân phải lên. Tốn Nô nhìn về phía chân nàng, lúc này mới phát hiện nàng mới vừa rồi chỗ nàng dẫm lên có vài vết máu.

“Nàng bị thương?” Tốn đỡ nàng ngồi trở lại, nâng chân nàng lên xem xét, lúc này mới phát hiện đế giày của nàng bị cắt, toàn bộ đế giày đều là máu, vừa rồi lòng hắn đại loạn, thế nhưng không hề phát hiệnra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.