Sáng sớm ngày thứ tư, tất cả cùng leo lên thuyền riêng của Hàn gia trở về. Âu Tử Tuyết, Diệp Thần, Hàn Thiên Dật, Lãnh Lăng và Tiêu Lãm nằm lăn trên giường ngủ như chết. Cuộc đặc huấn của Nguyệt Băng gần như đem sức lực của họ vắt kiệt một lần, nhưng thành quả cũng rất khả quan. Thực lực Âu Tử Tuyết đã trở lại thời kì đỉnh phong, thậm chí còn mơ hồ tiến bộ một chút. Bốn người còn lại cũng không kém, tất cả đều có bước tiến vượt bậc. Sau cuộc đặc huấn này, tốc độ, sức mạnh, mức phản xạ, kĩ năng,...của năm người đều tăng lên một cách đáng kể.
Thuyền vẫn chạy đều đều, rẽ sóng mà đi. Nguyệt Băng nhẩm tính, lấy tốc độ này thì chậm nhất là trưa mai sẽ trở về đất liền. Thực lực của năm người kia đã tăng lên không ít, nhưng với cô thì như vậy vẫn còn chưa đủ. Bọn họ không thể tưởng tượng được, kẻ thù mà bọn họ sắp phải đối đầu đáng sợ như thế nào.
Bảy giờ tối, tất cả mọi người đều có mặt tại phòng ăn, trừ Nguyệt Băng. Âu Tử Tuyết biết rõ Nguyệt Băng không thích tụ tập đông người nên bảo mọi người cứ ăn đi, sau đó ních đầy một bụng rồi về phòng lăn ra nằm, đăm chiêu suy nghĩ. Không hiểu sao cô lại cảm thấy Nguyệt Băng có gì đó rất lạ. Chẳng lẽ là có điều gì đó sắp xảy ra sao?
Bên trong đại lục, tại một căn cứ bí mật hiện đại nằm sâu dưới lòng đất, một người thanh niên khẽ đẩy cửa đi vào một căn phòng tối.
Tách!
Giữa nhà bỗng sáng lên một thứ ánh sáng đỏ như máu, khiến người ta ghê sợ. Thứ phát ra ánh sáng là một trận đồ huyền ảo, bên trong đầy rẫy những phù văn phức tạp không ngừng di chuyển. Thanh niên nhìn trận đồ hồi lâu, sau đó rút một con dao ra cứa vào tay mình, để cho máu tươi từng giọt từng giọt nhỏ xuống trận đồ. Trận đồ giống như một con quái vật khát máu, tham lam hút hết số máu kia đi. Phù văn bên trong trận đồ di chuyển càng lúc càng nhanh, sau đó đột nhiên vỡ vụn thành vô số đốm nhỏ. Những đốm nhỏ này giống như có sinh mệnh, tập hợp lại với nhau, biến thành hình một thanh niên khác. Thanh niên này có thể nói là đẹp đến mức yêu dị, khuôn mặt lạnh lùng nhìn thanh niên kia, nhàn nhạt nói:
-Thiếu gia, việc thống nhất sáu đại gia tộc đã xảy ra vấn đề. Tình hình đã bắt đầu vượt mức kiểm soát, mong thiếu gia có thể phải viện binh sang giúp đỡ.
Thanh niên yêu dị nét mặt lập tức đanh lại, hừ lạnh một tiếng:
-Đồ vô dụng!
Thanh niên kia sợ đến run người, nhưng lại không dám mở miệng ra biện minh. Hắn thừa biết người đó đáng sợ đến mức nào, chỉ cần phẩy tay một cái là có thể khiến hắn biến thành tro bụi. Thanh niên yêu dị lạnh lẽo liếc hắn một cái, sau đó ra lệnh:
-Không cần biết ngươi làm thế nào, nhưng ba ngày sau phải kiếm đủ máu của một trăm người đổ xuống đây cho ta. Khi đó ta sẽ đích thân sang đó làm việc này.
Dứt lời liền xoay người rời đi, hình ảnh của hắn cũng vỡ tan, trở lại thành những phù văn kì lạ. Thanh niên kia thở phào nhẹ nhõm, sau đó vội vã ra ngoài, sai thuộc hạ đi thu gom máu. Máu của một trăm người, thật đúng là không ít. Nếu không thể thu mua đủ từ các bệnh viện, vậy chỉ có thể kiếm ít nô lệ về lấy máu rồi.
Đêm đã khuya, Nguyệt Băng vẫn không ngủ mà một mình ngồi trên boong tàu, mắt nhìn đăm đăm vào mặt trăng ở trên cao. Đột nhiên, đồng tử Nguyệt Băng co rụt lại, cơ thể có chút run lên. Mặt trăng ở trên cao vốn đang trắng tinh bỗng nhiên bị nhuộm thành một màu huyết hồng. Mặc dù việc này chỉ xảy ra trong chớp mắt, nhưng Nguyệt Băng vẫn nhìn thấy rất rõ. Xem ra, cô đoán đúng rồi. Kẻ đó...sắp tới rồi...
Chín giờ sáng hôm sau, thuyền rốt cuộc trở về đất liền. Nguyệt Băng ném lại cho Âu Tử Tuyết một bản kế hoạch huấn luyện khiến năm người rùng mình rồi nhanh chóng đi mất. Nếu kẻ đó thực sự sắp tới, vậy cũng là lúc lấy thứ đó ra rồi.
Sau khi Nguyệt Băng rời đi, ngững người còn lại cũng lần lượt giải tán, trở về nhà mình. Kế hoạch của Nguyệt Băng bị bọn họ quẳng ra sau đầu để tập trung suy nghĩ cho việc thiết kế kế hoạch tiếp theo. Tiêu Lãm đã điều tra được, anh em Lục Sắc Vi sẽ hành động vào bốn ngày sau, mục tiêu sẽ là anh em Lưu gia. Kế hoạch của bọn họ vẫn giống như cũ. Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình đằng sau. Chỉ cần để đến lúc gai anh em nhà này sáng mắt ra thì sẽ xuất hiện cứu giúp. Đại khái thì cũng chẳng khác là bao so với kế hoạch giải cứu Hàn Thiên Dật lúc trước, nhưng lần này đám người Hắc Ưng bang khẳng định sẽ có chuẩn bị nên độ khó sẽ cao hơn rất nhiều. Cũng không loại trừ khả năng bọn chúng sẽ dùng chiêu gậy ông đập lưng ông, cho mai phục thêm một tầng nữa nên cần phải cân nhắc thật kĩ.
Cuối cùng thì kế hoạch huấn luyện của Nguyệt Băng cũng có tác dụng. Âu Tử Tuyết cùng bốn người còn lại chọn ra mười hai người xuất sắc nhất đưa vào huấn luyện. Bản thân năm người cũng không hề lười biếng, vắt kiệt sức lao vào luyện tập. Tính thêm cả Nguyệt Băng thì tổng cộng cũng chỉ có mười tám người, nhưng tất cả đều là tinh nhuệ trong tinh nhuệ. Âu Tử Tuyết quả quyết, kế hoạch lần này chắc chắn không thể thất bại.
Ba ngày sau, đêm khuya, Nguyệt Băng ngồi trên một cảnh cây lớn, tay trái cầm một thanh kiếm cổ kính, đôi mắt lạnh lùng quan sát bầu trời. Mười hai giờ đêm, ánh trăng vốn ôn hoà đột nhiên thay đổi. Trên đỉnh mặt trăng có một phần nhỏ chợt biến thành màu đỏ, sau đó nhanh chóng lan ra khắp mặt trăng, khiến ánh trăng rơi xuống biến thành một màu đỏ thẫm. Dưới ánh trăng máu đó, khung cảnh xung quanh trở nên thật yêu dị. Nguyệt Băng khẽ vuốt ve thanh kiếm trong tay, thì thào:
-Ta không thể trốn tránh mãi như vậy, đúng không? Cả ngươi nữa,chắc cũng khó chịu lâu rồi nhỉ? Yên tâm, ta sẽ cho ngươi trở lại. Sẽ nhanh thôi.
Cũng vào đêm hôm ấy, đám người Âu Tử Tuyết bắt đầu triển khai hành động, sắp xếp vị trí mai phục theo đúng kế hoạch đã định. Tiêu Lãm nhìn qua nhìn lại một hồi, vẫn không thấy Nguyệt Băng đâu, không nhịn được chau mày.
-Tử Tuyết, Nguyệt Băng đâu? Không có cô ấy thì kế hoạch lần này sẽ trở nên khó khăn hơn rất nhiều.
-Tôi đã liên lạc với cô ấy rồi, cô ấy nói sẽ đến sau. Lấy tính cách của Nguyệt Băng thì trừ phi chúng ta gặp phải nguy hiểm, bằng không thì cô ấy sẽ không ra mặt đâu. Chúng ta cứ coi cô ấy như tấm át chủ bài cuối cùng đi.
Bốn người còn lại đồng loạt gật đầu. Nguyệt Băng, chính là tấm át chủ bài của bọn họ. Chỉ cần có Nguyệt Băng thì kế hoạch lần này chắc chắn thành công.