Nữ Chính Không Định Dọa Người

Chương 3



Dịch: Lãnh Nhân Môn

***

Nam Sơn giật mạnh túi xách, em gái này nhìn thì hung hăng thế thôi chứ yếu xìu.

Cố Tiểu Liên nhìn cô chằm chằm, cái kiểu cười mà không cười trên mặt Nam Sơn ở trong mắt cô ả chẳng khác nào đang cười nhạo.

Cô ta cắn răng, giơ tay lên định giáng xuống mặt Nam Sơn một cái tát.

Nhưng Nam Sơn đã sớm đoán được động tác tiếp theo của cô ta nên dễ dàng tránh được.

Trở tay tương cho một cái bình gas.

À, nhầm rồi.

Là trở tay ụp một chén soup hải sản mới đúng.

Nước soup đủ màu sền sệt nhễu nhão chảy xuống từ đầu của Cố Tiểu Liên trông rất đáng yêu.

Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, Tiêu Nhiên cũng không kịp ngăn cản.

Cố Tiểu Liên thì đờ ra tại chỗ.

Từ nhỏ đến lớn cô ta đã quen được người khác nâng niu trong lòng bàn tay.

Kiêu căng quen thói rồi, nào đã phải chịu uất ức thế này bao giờ đâu.

Cô ta hét lên thật to, khiến cho những người đứng bên ngoài đều phải bịt kín hai tai lại.

Sóng âm quá lợi hại, lực sát thương lớn không tưởng.

Phổi của Cố Tiểu Liên chắc là phải to ghê lắm, hét một tiếng mà kéo dài những 30 giây.

Thật khiến cho người ta thở dài, thanh âm này chỉ địa ngục mới có, chốn trần gian dễ mấy mà được nghe.

Những người may mắn được nghe thấy nó thật là…. Xui xẻo tám đời.

Nam Sơn lập tức bịt kín lỗ tai.

Thầm nghĩ nếu như Cố Tiểu Liên dùng sóng âm tấn công trước rồi lại dùng kỹ năng bốp bốp bốp kia thì chắc mình không phải là đối thủ của cô ta rồi.

Nguy hiểm quá đi mất!

Sau khi hét lên xong Cố Tiểu Liên mắt lệ nghẹn ngào, quay ngoắt sang nhìn Tiêu Nhiên.

Đáng tiếc là Tiêu Nhiên còn đang quay cuồng trong sóng âm của cô ta, đầu óc choáng váng chưa kịp phản ứng lại.

Cố Tiểu Liên giẫm chân, gắt giọng gọi:

- Tiêu Nhiên.

Nước mắt rưng rưng trong hốc mắt, nhưng lại không tuôn trào, khiến cho người ta cảm thấy thương tiếc.

Tiêu Nhiên rốt cuộc cũng tỉnh táo lại, vội ân cần hỏi han:

- Ôi em, em không sao chứ.

Lại quay sang nói với Nam Sơn:

- Người đàn bà này, sao cô có thể độc ác như thế.

Trong ngữ khí của anh ta toàn vẻ chỉ trích.

Độc ác?

Tình cảm một năm trời lại không bằng vài cái nhăn nhó của Cố Tiểu Liên.

Nam Sơn nhíu mày, xem ra hôm nay mình phải ác hơn nữa mới được.

Trước mắt, cô đã có được vũ khí do kẻ thù dâng lên — túi xách.

Sức nặng bên trong cũng khá lắm, đoán chừng ngoại trừ điện thoại ra còn có thêm đồ trang điểm linh tinh nữa.

Thật sự là công cụ đập người vô cùng thuận tay.

Nam Sơn không hề do dự, vung túi xách lên quay mấy vòng rồi quất tới tấp vào mặt Tiêu Nhiên.

Chỗ nào đẹp mắt với dễ lộ ra ngoài thì đập chỗ đó, bà đây rốt cuộc không cần phải lo lắng anh ta đi ra ngoài dụ gái nữa rồi.

Tiêu Nhiên không trốn đi đằng nào được, chỉ có thể kêu la oai oái.

Đang lúc anh ta định đánh trả thì nhìn thấy vô số ánh mắt trách cứ của những người khách khác nhìn mình, quản lý nhà hàng cũng đi ra can ngăn.

Sau khi quản lý tới thì phục vụ đã kể đại khái lại chuyện xảy ra vừa xong.

Vậy nên thái độ của quản lý không khỏi có thêm vài phần khinh bỉ đối với Tiêu Nhiên.

- Thưa ngài, chúng tôi nhận được lời phàn nàn….

Tiêu Nhiên không ngờ lần hẹn hò của anh ta với Cố Tiểu Liên lại biến thành trò hề của ba người thế này.

Anh ta không chỉ phản bội Nam Sơn, mà ở trong màn hài kịch nực cười này, từ đầu chí cuối, anh ta chỉ chăm chăm che chở cho mỗi kẻ thứ ba Cố Tiểu Liên.

Nam Sơn làm ra những hành vi quá khích như thế cũng là chuyện thường tình.

Vừa nghĩ tới chuyện anh ta và Nam Sơn đã kết thúc thì trong lòng Tiêu Nhiên lại có chút đau đớn.

Dù sao thì Nam Sơn cũng là cô gái đầu tiên anh ta yêu.

Chuyện cũng đã thành ra thế này, anh ta và Nam Sơn đã xé rách mặt luôn rồi, không thể nào níu kéo được nữa.

Chuyện có thể làm bây giờ chính là phải quý trọng Cố Tiểu Liên hơn.

- Chúng ta đi thôi.

Cố Tiểu Liên hừ một tiếng, quay gót bước ra ngoài.

Tiêu Nhiên vội vàng đuổi theo.

Người phục vụ vẫn giữ nguyên nụ cười chuyên nghiệp như cũ:

- Thưa ngài, xin mời đến quầy tính tiền, cảm ơn đã đến nhà hàng chúng tôi dùng bữa.

Nam Sơn cầm túi xách đập vào ngực Tiêu Nhiên một cái.

Trước khi đi cô còn nói với Tiêu Nhiên:

- Từ nay về sau đừng có liên lạc với tôi nữa. Nếu như lần sau mà để tôi gặp lại anh thì….

Nam Sơn không nói gì, chỉ tranh thủ cầm túi xách nện thêm một cái lên mặt anh ta.

Mức độ đau đớn của kẻ thù lại tăng thêm một chút, tiện thể để lại hai đường máu mũi.

Cô xoay người, ngẩng đầu ra khỏi nhà hàng không hề do dự.

Cảm giác tự tay đánh thằng đàn ông cặn bã thế này sướng quá.

Đầu tiên là Tiêu Nhiên cảm thấy mũi tê rần, sau dó cảm giác như có chất lỏng nóng ấm chảy ra.

Anh ta đưa tay lên quẹt một cái, phát hiện là máu thì trợn mắt hôn mê bất tỉnh.

Mấy phục vụ liếc mắt nhìn nhau một cái, loại người thế này bọn họ gặp nhiều rồi.

Muốn ăn cơm chùa à? Không có cửa đâu!

Tiêu Nhiên là bị đau quá nên tỉnh lại, nhân trung bị người ta bấm một cái thật mạnh.

Anh ta tin chắc nếu như lại mạnh tay thêm chút nữa thì sẽ bấm rách thịt chảy máu luôn.

- Thưa ngài, mời tính tiền.

Bên tai vẫn là giọng nói nho nhã lễ độ của phục vụ, nụ cười chuyên nghiệp hệt gió xuân phơi phới ập vào mặt, như thể người mới vừa bấm anh ta một cú rõ đau không phải bất kỳ ai trong số bọn họ hết.

- Bao nhiêu tiền? - Anh ta hỏi.

Nhân viên thu ngân lập tức in hóa đơn ra rồi mở miệng báo giá.

- Sao đắt thế?

Mắt Tiêu Nhiên trợn tròn lên, giá tiền khác hoàn toàn so với con số mà anh ta nghĩ.

- Thưa ngài, những món ăn mà ngài chọn đều dùng nguyên liệu nhập khẩu từ nước ngoài, hơn nữa mỗi ngày chỉ cung cấp số lượng có hạn mà thôi…

Nhân viên thu nhân sổ ra một tràng dài dằng dặc không vấp váp.

Nói ngắn gọn dễ hiểu là thế này, giá cả của nhà hàng vô cùng hợp lý, tuyệt đối không có ý lừa người tiêu dùng.

Tiêu Nhiên cảm giác mặt mày choáng váng suýt ngất thêm lần nữa, chợt nhìn thấy ánh mắt như dã thú của mấy phục vụ đứng bên cạnh.

Nhân trung anh ta lại nhói đau.

- Quẹt thẻ đi.

Tiêu Nhiên móc ví, lấy một tấm thẻ đưa cho nhân viên thu ngân.

Lúc này anh ta mới cảm thấy nghi ngờ không biết có phải Nam Sơn đã biết mình ngoại tình từ sớm hay không.

Phải biết thì mới có thể gọi toàn mấy món có giá trên trời thế chứ.

Tiêu Nhiên nghĩ mãi không thông, không hiểu Nam Sơn phát hiện ra kiểu gì.

Anh ta tự nhận công tác giữ bí mật của mình đã làm rất kín kẽ, không hề lộ ra tí sơ hở nào.

Đại khái là Tiêu Nhiên có nằm mơ cũng không ngờ là do chính miệng anh ta nói cho Nam Sơn biết là mình đi ngoại tình ở đâu.

….

Dẫu sao thì cũng là tình cảm cả năm trời, trong lòng Nam Sơn vẫn có chút khó chịu.

Nhưng cô lại cảm thấy may mắn nhiều hơn.

May mà phát hiện ra sớm, kịp thời cắt đứt, chấm dứt thiệt hại.

Người khác thất tình thì đều đi vận động để đốt cháy hết tinh lực dư thừa.

Còn Nam Sơn thì mượn cớ thất tình để đi đánh chén.

Sau khi cơm no rượu say, an ủi dạ dày xong tâm trạng của cô đã tốt hơn một nửa rồi.

Sau đó cô lại một mình ra quán karaoke hát hò gào thét hai ba tiếng đồng hồ, phát tiết hết tất cả những thất vọng của cô đối với Tiêu Nhiên ra ngoài.

Từ nay về sau, Nam Sơn cô và Tiêu Nhiên xem như đường ai nấy đi.

Cô không còn chút cảm tình nào với anh ta nữa.

….

Nam Sơn ngồi chuyến xe đêm cuối cùng.

Trời đã khá trễ, trên xe cũng không có bao nhiêu người.

Cô đeo tai nghe, nhìn lên trần xe với góc 45 độ, giả vờ làm một thanh niên văn nghệ.

Đột nhiên, điện thoại di động báo có tin nhắn.

Là do Tiểu Dương gửi tới.

“Nam Sơn, hôm nay tôi thấy rồi, cảnh tượng cô ra tay đánh tên khốn kiếp kia thật sự là khiến người ta hả dạ (icon mắt lấp lánh).”

Nam Sơn nhắn lại: “Cô cũng có mặt ở đó à?!”

Bởi vì có câu thành ngữ gọi là tốt khoe xấu che, ở công ty cô luôn giữ hình tượng vô cùng dịu dàng đáng mến, bị người ta nhìn thấy cảnh mình đi đánh ghen thế này, Nam Sơn vẫn có chút ngại ngùng, nhưng cũng chỉ là có một chút mà thôi.

Cũng vì Tiểu Dương không phải người thích buôn chuyện, nên sẽ không bao giờ nhắn tin chỉ để diễn tả sự kính nể với mình thế này.

Giác quan thứ sáu của Nam Sơn rất chính xác, cô cứ có dự cảm không lành.

Trong lòng thầm nghĩ, xin đừng có ở không mà đi khen cô uy mãnh vĩ đại, đại nghĩa diệt thân đập bạn trai te tua gì hết nhé, mấy lời thừa thãi khác cũng đừng có nói với cô làm gì.

Cô đang thất tình đấy, trái tim mong manh yếu đuối không chịu nổi một tí đả kích nào nữa đâu.

Hu hu.

Đời không như là mơ.

Tiểu Dương: “Cô có biết Cố Tiểu Liên kia là em họ của tổng giám đốc Cố không?”

“...Không biết à?”

Tổng giám đốc Cố mà Tiểu Dương nói tới, chính là tổng giám đốc Cố Thăng của công ty Nam Sơn.

Thân cao 1m87, đẹp trai, nhà giàu.

Đây là ấn tượng của Nam Sơn về Cố Thăng sau khi gặp thoáng qua.

“Nam Sơn, cô tự cầu nguyện đi nhé, (icon vỗ vỗ đầu.)”

Nam Sơn gửi lại cho Tiểu Dương một cái icon khóc không ra nước mắt.

Khác với cái em họ mà Tiêu Nhiên bịa ra, lần này là em họ thật đấy.

Trên đời này có biết bao nhiêu người họ Cố, tại sao Cố Tiểu Liên lại là em họ của Cố Thăng chứ!!!

Nam Sơn dán mặt vào cửa xe lạnh lẽo.

Nếu như cô sớm biết Cố Tiểu Liên là em họ của Cố Thăng thì cô…. Vẫn sẽ đánh.

Chẳng qua là sẽ đổi qua kiểu đánh khác uyển chuyển hơn một chút mà thôi.

Chuyện này vẫn còn chút hy vọng, trong lòng Nam Sơn hằng mong tên Tiêu Nhiên kia không nói cho Cố Tiểu Liên biết cô làm việc ở công ty OSS.



Ông bà ta có câu, trời không toại lòng người.

Những chuyện Nam Sơn gặp phải hôm nay chỉ có thể ví như dẫm trúng phân thôi.

Đáng chết hơn chính là ông trời muốn cướp đi hết những gì cô có.

Ban ngày, Nam Sơn tiếp xúc với Tiêu Nhiên hơi lâu.

Cho nên lần này, cô lại xuyên thành cái đèn bàn của anh ta.

Gần mười hai giờ, anh ta vẫn chưa ngủ, đang gọi điện thoại an ủi Cố Tiểu Liên, nói tới mức sắp toét luôn cả mồm.

Nam Sơn vốn cảm thấy mình đã chẳng còn quan hệ gì với Tiêu Nhiên nữa rồi, nên không muốn nghe lén làm gì.

Nhưng ngẫm lại, cô có thể mượn cơ hội này để nghe ngóng xem rốt cuộc Cố Tiểu Liên có biết mình làm việc ở OSS hay không.

Nửa tiếng sau, Cố Tiểu Liên đang khóc.

Một tiếng sau, Cố Tiểu Liên đang cười.

Lại thêm nửa tiếng nữa, Cố Tiểu Liên bắt đầu õng ẹo.

Nỗi lo trong lòng Nam Sơn cũng nhẹ đi phân nửa, đang định quay lại giường của mình ngủ một giấc cho thật ngon, chợt nghe Cố Tiểu Liên tức tối nói:

- Ngày mai em nhất định phải đến công ty của anh họ, bảo anh ấy đuổi ả đàn bà kia.

Nam Sơn cảm thấy tim mình lạnh lẽo, đèn tắt cái phụp, cô cũng quay về phòng.

Cô choàng áo khoác, ngồi trên ghế, kéo ngăn bàn lấy một quyển sách ra.

Bên trong có kẹp một tờ danh thiếp, cô nhìn chằm chằm một lúc mới đặt nó lại chỗ cũ.

Trong lòng không khỏi bi phẫn nghĩ thầm, cô thật sự phải đi làm công việc này hay sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.