Một người đang sống khỏe mạnh đột nhiên chết đi, cơ hồ không một ai được ngủ ngon giấc.
Trần Lâm cứ nhắc đi nhắc lại rằng trừ đám người bọn họ thì ở đây vẫn còn kẻ khác.
Vì chuyện tối qua nên Lão Răng Vàng và Trần Lâm kết thù với nhau. Trần Lâm cứ mở miệng ra là gã phải xóc cho bằng được đôi câu.
Quan điểm của Cố Thăng là: giao chuyện tìm hung thủ cho cảnh sát. Còn việc cấp bách hiện tại là bảo đảm an toàn tính mạng của bản thân mình. Trừ trường hợp bất khả kháng, nếu không mọi người đừng tách nhau ra.
Mọi người không có ý kiến gì, nhưng vì Lão Răng Vàng và Trần Lâm có ân oán, nên Trần Lâm và Tôn Nhược Hiên vẫn duy trì khoảng cách với đám Lão Răng Vàng, làm cho nhóm Nam Sơn cũng không đến gần gã.
…
Đến giữa trưa, Lão Răng Vàng và Phùng Cường tụm đầu bàn luận, không biết là nói cái gì.
Một lát sau, Phùng Cường đi tới trước mặt Cố Thăng. Hắn đã coi Cố Thăng là thủ lĩnh của nhóm Nam Sơn rồi.
Phùng Cường lên tiếng:
- Chúng ta kết đồng minh đi.
- Kết đồng minh?
Cố Thăng nhíu mày:
- Kết đồng minh với hai người thì có ích lợi gì?
Song trong lòng anh thì đang suy tính, nếu kết đồng minh thì họ sẽ trở thành một đội năm người, nhiều người sẽ thuận tiện hơn nhiều, ví dụ như khi gác đêm.
Lúc anh ra sân sau lấy nước thì Lão Răng Vàng có thể trông coi đám Nam Sơn một chút.
Thế nhưng trên mặt anh lại chẳng hề để ý, làm bộ như không có hai người thì bọn tôi vẫn sống khỏe re.
Phùng Cường thấy anh không hề dao động thì vội nói:
- Tôi biết một ít về chuyện từng xảy ra ở ngôi nhà này.
- Nói đi.
Lão Răng Vàng thấy anh có hứng thì biết là có hi vọng rồi:
- Thế nào, người anh em, kết đồng minh xong Cường Tử sẽ nói cho cậu biết, đủ thành ý rồi chứ?
Trong những người đang ngồi ở đây thì chỉ có đám Cố Thăng là chẳng hiểu gì về nơi này, họ bị nhốt ở đây chỉ là vì sự cố ngoài ý muốn mà thôi.
Nhìn từ phương diện nào đó thì họ quả thực gặp bất lợi.
Cố Thăng nhìn Trần Lâm ngồi ở một phía khác, mục đích cậu ta tới đây rõ ràng hơn Lão Răng Vàng nhiều, và cậu ta cũng biết nhiều hơn.
Thế nhưng muốn nghe lời nói thật từ miệng Trần Lâm thì cực khó!
Bạn gái chết rồi mà cậu ta còn không chịu nói rõ mục đích mình tới đây, cũng chẳng hề nóng lòng tìm hung thủ nữa là.
Kết đồng minh không phải là chuyện của một người, Cố Thăng nhìn Nam Sơn và Tiểu Mi để trưng cầu ý kiến.
Hai cô gái không nói gì cả nhưng vẫn luôn lắng nghe.
Nam Sơn gật đầu:
- Kết đồng minh cũng được, nhưng trừ câu chuyện về căn nhà này thì tôi còn muốn biết mục đích anh tới đây nữa.
Lão Răng Vàng vui vẻ, vụ này dễ mà, sở trường của gã chính là chém gió đấy.
- Đừng có nói nhảm, chuyên ngành đại học của tôi là tâm lý học đó.
Tiểu Mi nhìn thấu tính toán trong lòng Lão Răng Vàng, bèn cảnh cáo gã đừng có mà giở trò.
Chuyên ngành đại học của cô đúng là tâm lý học, chẳng qua đang học dở thì chuyển sang học máy tính mà mình thích thôi.
Mặt mũi Lão Răng Vàng nhăn nhúm lại:
- Cường Tử, chú nói đi.
Phùng Cường uống một ngụm nước, hắng giọng rồi kể:
- Thực ra bà chủ nhà này cũng thắt cổ chết ở trên tầng hai.
- Sao anh biết?
- Bác hai của tôi năm đó hỗ trợ nâng thi thể, phát hiện ra cổ bà ấy có một vòng bầm xanh đen. Ông ấy len lén lên tầng nhìn thử thì thấy trên xà ngang treo một sợi thừng còn đang đong đưa. Nghe bảo mẫu nói thì bà chủ nhà này đau khổ vì tình, nghĩ quẩn nhất thời nên mới treo cổ tự sát. Tư tưởng của bảo mẫu hơi phong kiến, bà ta thấy một người con gái mà tự tử vì tình thì chẳng vẻ vang gì, cho nên mới tuyên bố ra bên ngoài là chết bất đắc kì tử.
Phùng Cường dừng lại một chút:
- Theo quan điểm của tôi thì hồn ma của bà chủ vẫn còn lởn vởn ở đây. Bà ấy trách chúng ta quấy nhiễu sự yên tĩnh của mình bấy lâu nên mới giết An Như Hối để trừng phạt đấy.
Nam Sơn và Tiểu Mi chẳng tin ma quỷ.
Phùng Cường cười nói với Cố Thăng:
- Chúng ta trở thành chiến hữu rồi, có phải anh nên tặng quà gặp mặt gì không? Mấy lá bùa của anh hôm qua rất tốt đó.
- Không thành vấn đề.
Cố Thăng có nhiều bùa lắm, chuẩn bị cho an tâm mà thôi.
Nếu chuyện có thể giải quyết bằng bùa chú thật thì tốt quá rồi.
Anh phát cho mỗi người hai lá bùa, cả Trần Lâm và Tôn Nhược Hiên cũng có.
Lão Răng Vàng vừa nhận bùa vừa đau lòng nói với Phùng Cường: