Nữ Chính Không Định Dọa Người

Chương 96



Dịch: Lãng Nhân Môn

***

Trên đường đi, Nam Sơn thấy Cố Thăng rầu rĩ không vui thì biết là anh đang lo lắng bố mẹ cô không thích mình.

Nam Sơn an ủi:

- Anh yên tâm đi, chắc chắn bố mẹ em sẽ thích anh mà.

Cố Thăng cười khổ:

- Ba em còn nhớ anh kìa.

Anh nghiêng đầu nhìn cô:

- Còn mấy ngày nữa mới đến mồng tám tháng tám, anh phải nghĩ ra một kế sách vẹn toàn mới được.

- Được.

Nam Sơn cứ thấy cái kế sách vẹn toàn của Cố Thăng chẳng đáng tin.



Hai người ăn cơm xong rồi cùng đi bộ một chút cho tiêu.

Sau đó Cố Thăng đưa Nam Sơn về cửa tiểu khu của cô.

Lúc sắp xuống xe, Nam Sơn nói:

- Vào nhà em ngồi một chút không?

Cố Thăng đặt hờ tay trên tay lái, ngẫm nghĩ hai giây rồi từ chối:

- Không được, đột nhiên anh nhớ ra mình còn việc chưa làm.

Nam Sơn cười cong cong đôi mắt, rồi mở cửa xe ra, nói lời tạm biệt với anh:

- Mai đến công ty gặp.

- Không, mai gặp ở cửa tiểu khu của em.

Cố Thăng nhìn cô rồi nói:

- Anh muốn tới đón bạn gái anh đi làm.

Nam Sơn cười gật đầu:

- Được.

Cô xuống xe, đóng cửa lại rồi vẫy tay tạm biệt Cố Thăng, sau đó nhìn anh lái xe đi khuất.

Cô đi vào tiểu khu, bước chân hoan hỉ, miệng khẽ hát vang, tâm tình vui vẻ.



Cố Thăng vừa về đến nhà bèn lao ngay vào thư phòng, bật máy tính lên rồi đăng nhập tài khoản diễn đàn vẫn hay dùng.

Chỉ một lats sau, một post xin giúp đỡ xuất hiện trên trang chủ với tiêu đề: Mẹ vợ tương lai chê mình giàu quá, không đáng tin

thì phải làm sao bây giờ?

[Thóc Gạo Thiệt Vất Vả]: Hờ hờ, chủ thớt khoe giàu hả!

[Cánh Gà Coca ăn ngon không]: Rốt cuộc chủ thớt giàu chừng nào?

Cố Thăng trả lời thật thà: Không khoe giàu, mẹ vợ bảo môn đăng hộ đối rất quan trọng. Hiện tại thì nhà tui giàu nhất thành phố

tui đang sống, còn sau này không biết.

[Thóc Gạo Thiệt Vất Vả]: Không tin (móc mũi)

[Oxi Oxi]: +1

[Lặng Lẽ]: +10086

Sau khi đề tài bị một đống comment lái đi thì lại có người đánh lái vòng về:

[Thẩm Mỹ Viện Hoa Dung]: Nếu chủ thớt thấy tui nói đúng thì nghe tui, tui đảm bảo mẹ vợ tương lai của thớt sẽ thích thớt ngay.

Cố Thăng vội vàng gửi tin: Nói mau!!!

[Thẩm Mỹ Viện Hoa Dung]: Có phải mặt mũi thớt xấu lắm không? Thớt đừng vội phủ nhận. Tui cảm thấy thực ra mẹ vợ thớt chê

thớt xấu mà không muốn nói thẳng thôi. Đừng tự ti, đừng đau lòng, hoan nghênh đến Thẩm mỹ viện Hoa Dung, anh có đẹp trai

hay không là do chính anh quyết định. Trở thành kẻ vạn nhân mê không còn là mộng tưởng: Điện thoại liên hệ xxxxx

Cố Thăng bất đắc dĩ: …Tuy không muốn thừa nhận, nhưng tui vĩ đại như vậy đó. Ở thành phố tui đang sống, dung mạo tui có thể

vào thẳng TOP3, không ít người muốn sửa mặt cho giống như tui đó.

[Oxi Oxi]: +1

[Lặng Lẽ]: +1

[Chủ post]: Thôi mọi người đừng comt nữa, chủ đề này dừng ở đây đi.

Cố Thăng buông điện thoại xuống rồi nhún vai một cái. Xem ra không tìm được thông tin gì có ích trên diễn đàn rồi.



Trước khi đi ngủ, Cố Thăng không nhịn được, lại xem bài post của mình lần nữa.

Không ngờ nó đã bay tuốt lên tận đầu trang, bên cạnh lại còn có chữ HOT to đùng.

Anh giật nảy cả mình. Rốt cuộc trong lúc anh vắng mặt đã có chuyện gì xảy ra vậy?

Cố Thăng mở post ra thì phát hiện sau khi anh đi không lâu đã có người comment tiếp.

[Vì Sao Hoa Lại Đỏ Như Vậy]: Có lẽ chủ thớt không nói dối đâu, tui muốn biết chủ thớt là ai quá.

[Cháo]: Ai?!

[Vì Sao Hoa Lại Đỏ Như Vậy]: GH ở thành phố N có vẻ rất phù hợp với điều kiện kia nha.

GH chính là chữ viết tắt của Cố Hằng, Cố Thăng liếc một cái là ra ngay.

Cố Thăng: Bậy nào, rõ ràng tui đẹp trai hơn Cố Hằng mà.

Anh kéo xuống tiếp.

[Nước Cơm]: À… thì ra là anh ta, đúng là phù hợp thật. Đáng tiếc là kẹt sỉ quá!

[Vì Sao Hoa Lại Đỏ Như Vậy]: Ha ha ha, chủ thớt có còn ở đó không? Tui biết mấu chốt nằm ở đâu rồi, không phải mẹ vợ anh chê

anh giàu đâu, mà là chê anh đã giàu còn keo kiệt, không đáng tin cậy đó!

[Cỏ Đuôi Chuột]: Tui nghĩ chủ thớt bị nhận ra rồi thì sẽ không lộ mặt nữa đâu. Ai biết GH ở đâu không? Tui thích ngắm ảnh lắm

đó.

[Nước Cơm]: Không thành vấn đề, lần đầu tiên tui thấy cái tên này là ở trên mặt báo, tui mê ảnh liền. Lúc tui đi thu thập thông

tin về ảnh thì bị khu nhà ảnh ở dọa rét luôn.

[Đồ Ăn Ăm Ắp]: Kê ghế, đứa nào comment sau nhớ xếp hàng.

Sau đó đồng chí Nước Cơm không ngừng tiết lộ thông tin, trong quá trình đó không ít người nhảy vào bổ sung thêm thắt.

Cố Thăng kéo hết trang này đến trang khác, xem đến là hứng khởi.

Anh không nhịn được ngứa tay, bèn bổ sung thêm mấy sự tích của Cố Hằng. Dù sao ông anh cả nhà anh cũng có bao giờ lên diễn

đàn đâu.

Tiện tay đổ dầu vào lửa là phát huy năng lượng tích cực!

Thế là đề tài càng ngày càng chạy theo hướng kì quái.



Đúng là Cố Hằng không lấy đâu ra thời gian để đi xem post trên diễn đàn, thế nhưng người khác thì có đó.

Sáng sớm, Cố Hằng đang đọc báo và uống café thì di động vang lên. Anh mở ra xem thì thấy Khương San share một bài post cho

mình trên wechat rồi hỏi: Là anh hả Cố Hằng?

Anh tò mò nhấp vào, vừa thấy tiêu đề đã buồn cười: Mẹ vợ chê con rể quá giàu? Làm sao có thể chứ!

Anh hiếu kì đọc tiếp thì thấy hơi chan chán, mãi đến khi tất cả mọi người đều cho rằng đó là anh và còn vui vẻ vì nhận ra anh.

Cố Hằng: … 10h20 phút anh đi ngủ từ lâu rồi, đâu ra thời gian mà đăng bài post này hả?

Đọc tiếp, Cố Hằng thấy những chuyện mình đã làm hồi trước, dù có hơi phóng đại một chút, thế nhưng cũng toàn là sự thật.

Anh không cho rằng mình thích kiếm tiền và ghét người khác động vào tiền của mình thì có gì sai.

Nhưng để Khương San nhìn thấy bài post này thì không ổn lắm.

Không đúng, anh giật mình nhận ra, post này là Khương San share cho anh mà.

Anh hít sâu một hơi rồi nhoẻn miệng cười, khoe ra một hàm răng trắng.

Đừng để anh biết đứa nào mạo danh mình post bài, đã post còn dám không thanh minh.

Cố Hằng buông điện thoại xuống rồi uống một ngụm café, phải mua thêm cho Khương San thêm mấy cái túi nữa thôi. Cố Hằng

anh không keo kiệt chút nào đâu nhé, với người anh để ý thì anh rất hào phóng đó nha.



Cây bút trong tay Cố Thăng rơi xuống đất đánh cạch một cái.

Sau khi xử lý công việc của công ty xong, Cố Thăng cầm bút viết bâng quơ, trong lòng vẫn luôn nghĩ không biết phải làm sao để

mẹ Nam thích mình.

Anh khom lưng nhặt bút lên, bỗng cái khó ló cái khôn, nghĩ ra một cách.

Lão Răng Vàng và Tiểu Mi xác định quan hệ trước anh và Nam Sơn, có lẽ Lão Răng Vàng đã gặp ba mẹ của Tiểu Mi rồi.

Hay là gọi điện cho Lão Răng Vàng tham khảo kinh nghiệm nhỉ?

Cố Thăng nghĩ là làm, bèn gọi ngay cho Lão Răng Vàng.

Không đến ba giây sau, Lão Răng Vàng đã nghe máy.

- Tiểu Thăng Thăng, sao hôm nay lại rảnh rỗi gọi cho tôi thế?

- Tôi muốn hỏi kinh nghiệm một tí, giờ anh có rảnh không?

Cố Thăng ngồi thẳng lên rồi hỏi.

Lão Răng Vàng duỗi cái eo lười:

- Hôm nay tôi ở nhà, vừa mới ngủ dậy đây. Vụ gì đấy?

Cố Thăng hỏi:

- Anh gặp ba mẹ Tiểu Mi chưa?

- Gặp lâu rồi, họ vô cùng yên tâm giao Tiểu Mi cho tôi nha.

Cố Thăng tò mò:

- Làm cách nào thế?

- Cậu không bắt chước được thành công của tôi đâu.

Lão Răng Vàng cười thỏa mãn:

- Tôi vừa gặp bố vợ lần đầu là ông ấy đã chấm tôi làm con rể rồi.

- Anh làm gì vậy?

Lão Răng Vàng nói:

- Tình cờ thôi, tôi cắt ruột thừa cho bố vợ đó. Vì Tiểu Mi nói trước với tôi nên tôi chăm bố vợ cực kì chu đáo, sau đó thì không cần

nói cậu cũng biết rồi đấy.

Cố Thăng: Hơi bị hâm mộ Lão Răng Vàng vì có bố vợ bị đau ruột thừa nha.

Anh vỗ đầu mình, nghĩ gì thế hả? Ba Nam mà có thuật đọc tâm thì chắc là anh càng không có cơ hội rồi.

Cố Thăng nói với Lão Răng Vàng:

- Tôi nói tình hình bên tôi cho anh, anh phân tích giúp tôi chút nha?

- Okay liền.

Anh kể ngắn gọn tình huống của mình cho Lão Răng Vàng.

Lão Răng Vàng hỏi:

- Chuyện này chẳng đơn giản quá à? Mẹ vợ cậu không thích cậu giàu quá thì cậu giả vờ mộc mạc một tí là xong chứ gì? Lúc nào

cậu gặp người nhà Nam Sơn, để họ cảm nhận được mị lực nhân cách của cậu rồi nói thật cũng không muộn.

Có lý phết!

Cố Thăng vừa nghe xong thì ngộ ra chân lý:

- Thông minh là bản chất mà ngu bất thình lình đấy mà. Giả nghèo thì dễ ợt!

- … Ờ, lúc trước cậu tự lái vào ngõ cụt, chỉ một mực muốn mẹ Nam nhận ra điều kiện tự thân của mình mà không biết điều kiện

này có thể thay đổi đó.

Cố Thăng cười nói:

- Hôm nay cảm ơn anh quá, mai tôi mời anh ăn cơm.

Đúng lúc này thì thư kí Ôn gõ cửa rồi bước vào.

- Bên này tôi có việc tí, cúp trước nhé.

- Ừ.

Thư kí Ôn đứng một bên chờ, thấy anh cúp máy rồi mới đưa tài liệu cho anh. Cô nói:

- Giám đốc Cố, đây là quà trung thu năm nay công ty mình phát cho nhân viên, anh xem thử nhé.

Cố Thăng lật ra xem đại khái, cũng không khác năm ngoái cho lắm.

Anh nói:

- Cứ thế đi.

- Vâng.

Thư kí Ôn cầm tài liệu lên rồi nói:

- Tôi ra ngoài đây.

Cố Thăng gật đầu, lúc thư kí Ôn đặt tay lên nắm cửa thì anh đột nhiên gọi giật lại:

- Từ từ.

Thư kí Ôn quay đầu lại nhìn anh với ánh mắt hỏi ý.

Cố Thăng hắng giọng một cái:

- Thêm một thứ vào đi.



Hằng năm OSS đều phát quà trước trung thu mười ngày, năm nay cũng không ngoại lệ.

Nửa tiếng trước khi tan tầm đã có người vận chuyển quà trung thu lên phòng của các trưởng bộ phận.

Mọi người đều làm xong gần hết công việc trong tay rồi, chỉ còn chờ tan làm thôi.

Tiểu Dương dùng mu bàn tay gõ lên bàn của Nam Sơn rồi nói với vẻ bí ẩn:

- Nghe nói năm nay nhiều quà hơn năm ngoái đó.

Nam Sơn cũng hơi tò mò:

- Có biết thêm cái gì không?

- Không rõ lắm.

Tiểu Dương lắc đầu.

Chị Lý sáp lại:

- Chị đoán là sản phẩm dưỡng da. Công ty mình toàn phái nữ, phát sản phẩm dưỡng da là chuyện quá bình thường.

Chị ta mong mỏi:

- Vừa hay chị mới hết sữa dưỡng da.

Tiểu Dương líu lưỡi:

- Sản phẩm dưỡng da đắt lắm.

- OSS giàu mà, phát sản phẩm dưỡng da thì có sao đâu?

- Cũng phải ha.

Tiểu Dương nhìn vào văn phòng trưởng bộ phận với ánh mắt ngóng trông:

- Sắp biết đáp án rồi.

Trước giờ tan tầm 10p, trưởng bộ phận và phó bộ phận cùng phát quà trung thu.

Bánh trung thu và thẻ mua sắm không khác năm ngoái cho lắm. Còn phúc lợi bí mật mà chị Lý mong chờ mãi lại là… việt quất.

Chị Lý xìu hẳn, lẩm bẩm nói:

- Sao lại là cái này?

Việt quất hết đát ở nhà còn chưa dùng hết mà đã lại có đồ mới rồi.

Nam Sơn thấy việt quất thì biết ngay đây là dụng ý của Cố Thăng.

Thế này thì chắc là chị Lý sẽ không dùng việt quất hết hạn để làm bánh quy cho cô nữa ha?



Chị họ của Nam Sơn kết hôn vào mồng tám tháng tám, Cố Thăng định đến sớm hơn một chút.

Sau khi tham gia hôn lễ của chị họ thì việc quan trọng nhất là gặp bố mẹ Nam Sơn và để lại ấn tượng tốt cho họ.

Vừa hay Nam Sơn có ba ngày nghỉ liền nhau, thế là họ bàn nhau gặp mặt ở trước cửa tiểu khu nhà Nam Sơn cách đó hai ngày.

Nhoáng cái đã đến mồng sáu tháng tám, Cố Thăng tự cho là đã chuẩn bị ổn thỏa, bèn lái xe đi đón Nam Sơn.

Nam Sơn kéo vali, vừa ra khỏi cửa tiểu khu đã thấy Cố Thăng đứng cạnh một chiếc Q/Q cũ mèm vẫy tay với mình. Suýt nữa thì

cô không nhận ra anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.