Nữ Chính Không Đủ Ngọt Ngào

Chương 112: Tiểu Khả Ái Của Lão Đại (40)



Thấy cô ta đang ngẩn người nhìn mình.

Khóe môi Trà Trà khẽ nhúc nhích, lộ ra một nụ cười gian xảo.

"Hả? Cô là đang chờ tôi lộ ra vẻ mặt rộng lượng, rồi sau đó tha thứ cho cô?"

Nữ sinh, "................." Ừ.

Đó không phải là tình huống phát triển bình thường sao?

Trà Trà lại nói.

"Thực xin lỗi, tôi đã làm cho cô thất vọng rồi, con người của tôi a, rất keo kiệt, tôi luôn có thù trả thù, có ân báo ân, tôi không nợ người khác cái gì, nhưng cũng không nhận người khác nợ mình."

"Tôi nói thẳng với cô, tôi không có ý định tha thứ cho cô, tuy rằng vừa rồi tôi không gọi cảnh sát nhưng cần phải báo cho chủ nhiệm lớp, cho cô một cái xử phạt hợp lý, vẫn là rất cần thiết."

Đã làm sai, vẫn nên trả giá.

Nữ sinh sửng sốt, nước mắt đầm đìa, thấy Trà Trà không có vẻ gì là đang nói đùa trong lời nói của mình, cô ta đột nhiên không khỏi khẩn trương.

Tâm trạng còn giống như đi tàu lượn, nghe nói không có gọi cảnh sát, chưa kịp vui mừng thì lại đem cô tạp một cái đầu óc choáng váng.

Xử phạt?

Đó không phải đồng nghĩa với việc ghi vào trong hồ sơ sao?

"Chúng ta là bạn học cùng lớp? Tôi cũng đã biết mình sai rồi, cậu không thể cho tôi cơ hội nữa sao?Tôi cam đoan sẽ không có lần sau!" Cô ta lo lắng nói, vẻ mặt đầy hoảng sợ.

Nhưng là.

Bạch Trà vẫn như cũ không có phản ứng quá nhiều, cứ như vậy nhìn thẳng vào cô ta.

Đôi mắt đó trong veo, như có thể nhìn rõ sự xấu xa trong lòng người ta.

Gần như theo bản năng, nữ sinh cúi đầu lôi kéo bạn cùng bàn và một vài bạn học xung quanh, "Các bạn, các bạn, mau giúp tôi nói chuyện đi, tôi thực sự biết mình sai rồi, tôi không cố ý."

Nước mắt rơi một lần nữa, học cùng lớp trong hai năm, vẫn có một chút tình cảm, " Bạch Trà đồng học, hay là cậu cho cô ấy một cơ hội đi! Chúng ta hãy ngầm giải quyết việc này, không có cần phải nháo lớn đến chủ nhiệm bên kia............"

Những người khác cũng theo phụ họa.

Ninh Phong sắc mặt thành đổi tức giận, "!!!" Mẹ nó nháo lớn cái gì?

Tại sao lại cho cô ta một cơ hội!

Hắn quay đầu lại nhìn thấy Trà ca của mình, trong lòng thầm mong Trà ca vạn lần đừng tha thứ cho cô ta.

Thoạt nhìn giống như một kỹ nữ, căn bản không phải người tốt lành gì.

Trà Trà nghe những lời của những người này, cô đột nhiên bật cười.

Cô gái nhỏ cười đến có chút bất đắc dĩ, " Các người sao lại buồn cười như thế?"

"Mọi chuyện không phải phát sinh trêи người các người, các người dựa vào cái gì mà bắt tôi phải tha thứ cho cô ta? Chính là một người nói dễ nghe hơn một người, cho nên hiện tại liền đem chuyện nay nói rõ ràng đi! "

Ánh mắt nghiêm túc của Trà Trà quét một vòng, cuối cùng rơi vào trêи người nữ sinh kia.

"Vì cô đứng ra thừa nhận là do cô đăng bài viết, vậy cô có thể trả lời vài câu hỏi của tôi! Trả lời xong, tôi sẽ cân nhắc có nên hay không tha thứ cho cô."

".............."

"Thứ nhất: giữa chúng ta trước đây đã có giao tiếp qua chưa? Tôi có cũng với cô nói qua lời nào không?

Thứ hai: Cô từ nơi nào thấy được là tôi và Chu ca ca đang yêu đương?

Thứ ba: Cô cũng từ nơi nào thấy được là tiểu phong tử thích tôi?

Thứ tư: Cô dựa vào cái gì mà cảm thấy rằng hai người bọn họ vì tôi mà trở mặt thành thù?

Thứ năm: Đây là bài viết mà cô muốn đăng, hay là do ai đó sai khiến cô đăng nó?

Thứ sáu: Cô cứ cầu luôn miệng xin tôi tha thứ cho cô, nhưng tôi từ đầu đến cuối cùng không nhìn ra một chút thành ý nào của cô, ngược lại cố ý khóc lóc, muốn sự chú ý của mọi người! "

Trà Trà trận tự rõ ràng, lần nữa online.

Cô ném xong sáu câu hỏi.

Lại cúi đầu sờ túi lần nữa, có vẻ như đang tìm kẹo, ăn kẹo để giảm bớt tâm tình.

Chính là, trong túi trống rỗng..........Cái gì cũng không có.

Tâm trạng Trà Trà dần bắt đầu có chút buồn bực.

Không có kẹo.

Không còn nữa.

Trống rỗng.

Cô rũ mắt xuống, trong mắt tràn đầy không vui.

Toàn thân phảng phất một cổ u ám khó giải thích.

Nữ sinh kia ngây ngốc trước 6 câu hỏi của Trà Trà và sững sờ đứng đó, không biết đang suy nghĩ về vấn đề hay là đang nghĩ xem nên làm gì tiếp theo.

Lớp học tràn đầy yên tĩnh.

Lúc này không ai dám xen vào.

Sau khi sáu câu hỏi của Chacha được đưa ra, những học sinh đang nói chuyện với các cô gái cũng sững sờ một lúc.

Thực sự có nhiều nghi vấn trong vấn đề này.

Trong mọi trường hợp, không phải là dễ dàng nói bỏ qua là bỏ qua được.

Bọn họ lại lặng lẽ liếc nhìn Chu giáo bá.

Nhìn vẻ mặt của Chu giáo bá hiển nhiên không tốt nên không ai dám nói thêm nữa.

Bọn họ thành thật ngồi vào vị trí của mình, và thầm ngẫm nghĩ xem mình có bị nữ sinh kia cố tình lôi ra hay không.

Chu Kình Hoán, người luôn chú ý đến Trà Trà, tự nhiên cũng để ý đến động tác của Trà Trà.

Và tâm trạng đột ngột thay đổi.

Anh cau mày và hô lên với vẻ không chắc chắn, " Trà Trà."

Lần này, cô gái nhỏ không nhìn anh với đôi mắt ướt át như trước nữa.

Dường như không nghe thấy, không nhúc nhích và không nói gì.

Anh ta lại hô lên, "Trà Trà?"

"Trà Trà?" Chu Kình Hoán đáy lòng đột nhiên dân lên một cổ bất an.

Anh nhanh chóng đứng dậy, đi đến chỗ cô rồi ngồi xổm xuống, cố gắng nhìn thấy cái đầu cúi thấp của cô.

Cô gái nhỏ đột nhiên nghiên đầu, nhìn anh một cái.

Nhưng đáy mắt của cô không còn trong sáng và ngây thơ, giống như đã bị vấy bẩn bởi một lớp sương mù, mờ mịt không rõ ràng và cảm xúc cũng rõ ràng không đúng .

Trái tim anh chợt thắt lại, anh định nhìn kỹ lại thì nhận ra cô đã gục đầu xuống.

Chu Kình Hoán lập tức hoảng sợ.

Suy nghĩ của anh chuyển động nhanh chóng.

Sự chuyển biến cảm xúc của cô ấy rất nhanh.

Sau khi cô ấy nói xong những lời đó, ít nhất cảm xúc của cô ấy vẫn bình thường, tức là chỉ cần hai phút sau là có vấn đề.

Anh nhanh chóng lướt qua hình ảnh vừa rồi trong đầu hết lần này đến lần khác.

Trong lúc hốt hoảng, cũng bị bắt được lý do.

Anh lấy trong túi ra một cây kẹo ʍút̼, tay kia giật mạnh góc quần áo của cô, "Trà Trà? Em ăn kẹo không?" Giọng nói nhẹ nhàng ôn nhu, như thể có nước chảy ra.

Hai giây sau.

Cái đầu nhỏ xù xù nhúc nhích.

Những cây kẹo trong tay anh ta đã bị lấy mất một cây.

Cô gái nhỏ động tác lưu loát mở vỏ kẹo, hai móng vuốt nhỏ mang theo vài phần với vàng.

Mãi cho đến khi nhét kẹo vào miệng, tác ra vài phần không vui, tâm trạng mới cải thiện được một chút.

Sau một lúc.

Trà Trà ngẩng đầu, nhìn Chu Kình Hoán.

" Chu ca ca, kẹo rất ngọt."

Giọng nói nhẹ nhàng có vài phần ngoan ngoãn.

Đôi mắt ướt át nhìn anh một cách lăng lăng nhìn anh, cùng với dáng vẻ trước đây của cô không có khác biệt.

Chu Kình Hoán thở phào nhẹ nhõm.

Có vẻ như Trà Trà dư của anh đã nghiện kẹo đến mức độ đáng sợ?

Nhưng anh ấy vẫn không chắc chắn

Lúc này, nữ sinh dường như không chịu nổi bầu không khí áp lực này, vừa khóc vừa nói: "Thật sự không liên quan gì đến tôi, là giáo hoa, là giáo hoa bảo tôi đăng bài viết kia, tôi nhất thời bị ma quỷ che mắt, cầm được chỗ tốt!"

Cô ta thật sự rất sợ hãi!

Giáo bá rõ ràng quan tâm đến Bạch Trà.

Và Bạch Trà không phải là một người dễ dỗ dành, hãy nhìn những câu hỏi vừa rồi, câu hỏi nào cũng đánh trúng trọng điểm!

Vạn nhất thực sự nháo đến chủ nhiệm bên kia, cô ta không có bối cảnh không có gia thế?

Ngàn không nên vạn không nên, không nên bị người khác mê hoặc.........

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.